Mặt Đông Thu Luyện đỏ bừng theo sao Tiêu Hàn ra ngoài, mà Tiểu Dịch một mình trong phòng, hai tay chống cằm suy tư chốc lát, hay là thay đổi suy nghĩ theo hướng khác, đột nhiên có nhiều đáp án xông ra, tức giận? Thẹn thùng? Tức giận? Làm sao cũng không hiểu, hay là đi hỏi ông cố vậy!
“Cháu nói thật hả, cháu xác định là ba cháu ôm mẹ cháu?” Lão nhân bên kia hiển nhiên là hưng phấn, ngay cả râu ria cũng đứng lên, miệng không khép lại được, Tiểu Dịch không nhịn được liếc nhìn, đây là nháo loại nào a, thái độ của ông cố có phải làm quá không!
Còn có vẻ mặt hứng thú tràn trề của ông nội ngồi ở sau uống trà, vẻ mặt thích ý cùng hưởng thụ làm cho Tiểu Dịch cảm giác được cậu bỏ quên cái gì sao? Nói cách khác vì cái gì mà vẻ mặt của bọn họ trong có vẻ kì quái, “Ông cố, ông cười đủ rồi chưa, ông đã cười từ lúc 8 giờ 11 phút đến bây giờ là 8 giờ 30 phút rồi, nãy giờ ông đã nói cho năm người giúp việc chuyện ba cháu ôm mẹ cháu rồi a, lại chia sẻ cùng ông nội, có phải con không nên nói cho ông biết không!”
“Ba cháu đã có chút thích mẹ cháu rồi, có lẽ về sau cháu phải ngủ một mình rồi!” Lời nói này làm Tiểu Dịch nổi giận, thật sự là nổi giận, chính cậu đã dẫn sói vào nhà, Tiểu Dịch cảm thấy mẹ là một cô gái yếu đuổi, huống chi chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây, nếu như ba thích mẹ, thì có ít nhất một người có khả năng bảo vệ mẹ, bởi vì chính cậu còn quá nhỏ, sao lại trở thành như vậy chứ!
“Không được, cháu muốn đi trinh sát tình địch một chút!” Tiểu Dịch nói xong nện bước chân ngắn, chạy đến cửa nghe lén.
“Tiêu Hàn, đến cùng là anh muốn gì?” Đông Thu Luyện thật vất vả mới bình tĩnh được, ngồi trên giường, Tiêu Hàn từ trên cao nhìn xuống, làm cho da đầu của Đông Thu Luyện có chút tê dại, “Lời nói của Tiểu Dịch anh không cần để trong lòng, lời của con nít, anh không cần coi là thật!”
Tiêu Hàn nhíu lông mày, nói đùa, “Nhưng anh tin là thật!”
“A…” Đông Thu Luyện ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Tiêu Hàn tràn đầy vui vẻ, nhưng khuôn mặt của Đông Thu Luyện là kinh ngạc, Tiêu Hàn khẽ cúi người, Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn từ từ sát với cô, cho đến khi mũi chạm mũi, Đông Thu Luyện mới nghĩ đến lui về sao, nhưng Tiêu Hàn vẫn từng bước ép sát, không buông tha cho Đông Thu Luyện!
“Em sợ anh sao?” Tiêu Hàn dựa vào Đông Thu Luyện, thấy được hai tay của Đông Thu Luyện nắm chặt drap giường, cô gái nhỏ này bị kẹp hai bên cũng không bất loạn, thế nhưng lúc này lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ anh thật sự là doạ người sao? Tiêu Hàn đối với tướng mạo của mình vẫn rất tự tin!
Hơn nữa khi nhìn càng gần, Tiêu Hàn phát hiện Đông Thu Luyện thật sự là một mĩ nhân, hẳn là cô gái nào ở Đông gia đều đẹp mắt, nhưng Đông Thu Luyện lại đặc biệt rất đẹp, người cao quý lạnh lùng, nhưng lúc này lại như một cô gái nhỏ đang thẹn thùng, mặt như hoa đào, đôi mắt to xinh đẹp, nhưng lại không chịu nhìn anh một cái, làm cho Tiêu Hàn cảm thấy rất hứng thú, cô gái nhỏ này thật sự rất thú vị!
“Ai nói tôi sợ anh!” Đông Thu Luyện quất cường nói, bởi vì trong lòng của Đông Thu Luyện cảm thấy Tiêu Hàn sẽ không thích cô, đối tượng là anh thích không phải giống như cô, Đông Thu Luyện biết bộ dáng của mình trước sau gì Tiêu Hàn cũng nhìn ra được, nhưng Đông Thu Luyện không muốn cô mất đi cả phòng tuyến cuối cùng, đó là điều khiến cô bị động như vậy, bị anh xem thường, đối với cô mà nói, sức ảnh hưởng của anh quá lớn.
“Đông Thu Luyện, anh nói thật, chúng ta hãy thử xem?” Đông Thu Luyện trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy sự không thể tin tưởng, giống như nghe được lời nói không thật, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khiếp sợ lẫn kinh ngạc, Tiêu Hàn nhìn Đông Thu Luyện đang ngẩng người, anh ngồi lên giường, đưa tay xoay Đông Thu Luyện đối diện anh, nhưng Đông Thu Luyện cúi đầu không nói lời nào.
“Sao vậy? Chẳng lẽ em có người trong lòng?” Tiêu Hàn thử dò xét, dù sao chuyện của Lệnh Hồ Mặc khiến anh không thoải mái, nếu là người đàn ông khác anh xem như không, Lệnh Hồ Mặc là người anh nể phục, con người đầy ưu tú, huống chi hai người rất rõ ràng có khoảng thời gian qua lại, hơn nữa Lệnh Hồ Mặc đổi với cô còn lưu luyến không quên!
“Không phải, tôi chẳng qua là cảm thấy anh nói lời vui đùa…” Lời của Đông Thu Luyện chưa nói xong cả người liền dán vào ngực của Tiêu Hàn, an tĩnh như vậy, bình tĩnh như vậy, hai người ôm một hồi lâu, đến khi Đông Thu Luyện hít thở không thông.
“Tiêu Hàn anh nếu muốn đùa giỡn phụ nữ, cũng sẽ không chọn em, dù sao em cùng đám phụ nữ ngoài kia không giống nhau, anh thật lòng cảm thấy có thể thử một chút, có lẽ đến hết đời cũng không tồi!” Bởi vì qua hai ngày chung đụng, Tiêu Hàn cảm thấy Đông Thu Luyện là người tốt, nhất là cô thần bí, cô mâu thuẫn, cô quả quyết, cô lạnh lùng, tựa như mọi chuyện đều ở trên người cô, người như vậy rất khó gặp, gặp được thử một chút cũng là sự lựa chọn thật tốt.
“Được!” Lúc này Tiêu Hàn ngây ngẩn cả người, bởi vì anh không nghĩ đến Đông Thu Luyện sẽ gật đầu, Tiêu Hàn ngẩn ra, nhưng rất nhanh cúi người hôn lên môi của Đông Thu Luyện một cái, cảm xúc ấm áp mềm mại, không có bất kì mùi phấn son nào, đều là hương vị ngọt ngào, Tiêu Hàn nhìn Đông Thu Luyện mở to hai mắt, cảm thấy có chút cảm giác chịu tội, đưa tay bịt mắt Đông Thu Luyện, “Đừng nhìn anh, anh sẽ muốn ăn em!”
Tiêu Hàn không tiến thêm một bước nào, lúc hai người môi dán môi, tâm của hai người rung động rất lâu, tựa như còn là thiếu nam thiếu nữ, một cái hôn môi có thể ngượng ngùng rất lâu. Tiêu Hàn chưa từng có loại cảm giác này, hết sức mới lạ, mới lạ đến nỗi Tiêu Hàn không dám tiến thêm bước nào cả, chỉ là cảm thụ này thoáng qua, mà Đông Thu Luyện vì tim đập quá nhanh, cảm thấy cả người đều bay lên, nguyên lai cảm giác cùng anh hôn môi so với trong mộng càng làm cô rung động.
“Tiểu Luyện…” Tiêu Hàn đưa tay ôm mặt của Đông Thu Luyện, hai người không nói gì, lúc này bầu không khí vô cùng tốt, nhưng bầu không khí này rất nhanh có người phá hư!
Bởi vì cửa đột nhiên mở ra, một đám người vọt vào, người đi đầu là Tiểu Dịch, đằng sau là bác An cùng một đoàn người giúp việc, “Các người vào đây làm gì!” Sắc mặt Tiêu Hàn lạnh lẽo, bầu không khí tốt như vậy bị phá hư, nhất là nhiều người bước vào như vậy, quả thực là khiên chiến quyền uy của anh!
“Cái kia… tiểu thiếu gia nói hai người gặp nguy hiểm….”
“Ba thối, ba thả mẹ ra, ba là bại hoại, ba muốn tranh mẹ với con, con biết, ông cố nói với con, ba là bại hoại!” Hai tay Tiểu Dịch chống hông, chỉ trích Tiêu Hàn, “Ba đã lớn như vậy rồi, còn muốn ngủ cùng mẹ, ba thật ngây thơ thật ngây thơ!” Sau khi nói xong ngoại trừ mặt Tiêu Hàn đầy hắc tuyến, những người còn lại đều nghẹn cười, ngoại trừ cô gái nào đó cười đến ngây ngất!
“Đúng vậy, ba con là người xấu, Tiểu Dịch của chúng ta là ngoan nhất!” Nói xong một tay một lấy Tiểu Dịch đặt lên đùi, hôn một cái, Tiểu Dịch diễu võ giương oai nhìn Tiêu Hàn, ba xem đi, mẹ yêu nhất là con, đều hôn con! Tiêu Hàn duỗi tay nâng trán, thật sự là, coi như ba thiếu con một món nợ đi!