• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nguyễn Hân Di

Đông Thanh Tư cùng Đông Tu ngồi trong phòng ăn đợi hơn nữa tiếng, Đông Thanh Tư có chút nhịn không được nói: “Ba, anh ta không phải là cố ý chứ!”

“Chúng ta đang cầu cạnh anh ta, đợi một chút thì có làm sao, con chính là ngồi không yên, ba đã sớm nói với con, chị của con mặc dù không có học cao như con, nhưng chị của con đủ kiên nhẫn, nếu không thì sao có thể gả vào Lệnh Hồ gia!”

Đông Tu nhẹ nhàng cảnh cáo Đông Thanh Tư, nhưng không nói nặng một lời nào, “Nếu không phải Lệnh Hồ Càn phản đối quyết liệt như vậy, không chừng chị của con đã sớm gả cho Lệnh Hồ Mặc!”

“Lệnh Hồ Càn!” Đông Thanh Tư miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm, trong đầu xuất hiện một người đàn ông với tư thế oai hùng cao ngất, “Chị gả đi thì sao, Lệnh Hồ gia cũng không chào đón chị ấy!”

Quan hệ của Đông Thanh Tư cùng chị ruột của ả là Đông Thanh Nhiên không tốt như bên ngoài, hai người chỉ hơn kém nhau 2 tuổi, nhưng Đông Thanh Nhiên là con gái trưởng, cho nên Đông Thanh Tư không thể không nhượng bộ, hơn nữa Đông Thanh Tư mọi thứ đều tốt, rất được vợ chồng Đông Tu yêu thích, tất nhiên cũng chèn ép Đông Thanh Nhiên một bậc!

Nhưng Đông Thanh Nhiên thế nhưng lại được gả cho Lệnh Hồ Mặc, đây quả thật làm cho Đông Thanh Tư cảm thấy không thể vui nổi, Lệnh Hồ gia ở thành phố C không tầm thường, Lệnh Hồ gia đời đời kiếp kiếp đều giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, ngoại trừ Lệnh Hồ Mặc làm thương gia, cha của Lệnh Hồ Mặc đang là tư lệnh của bộ quân khu nào đó, em trai của hắn Lệnh Hồ Càn tuổi còn trẻ nhưng lại là thượng tá trong quân đội, cho nên Lệnh Hồ gia ở Hoa Hạ là gia tộc lớn!

“Các người đã đợi lâu, thật sự xin lỗi!” Khi phục vụ mở cửa, cha con họ Đông nhìn thây Tiêu Hàn ôm một đứa trẻ khoảng 4 - 5 tuổi, theo sau Tiêu Hàn là trợ lí Quý Viễn, trong tay Quý Viễn cầm đồ của Tiêu Dịch, Tiêu Dịch vốn đang hà hơi không ngớt, đột nhiên nhìn thấy hai người đang ngồi kia, tựa như đang hào hứng, tò mò nhìn chằm chằm hai người!

“Chào bác, chào dì!” Tiêu Dịch ngọt ngào gọi một tiếng, Đông Tu cười nhìn hai người có bảy tám phần giống nhau, thế lực của Tiêu gia lớn, ánh chụp của phóng viên cũng không dám đăng báo, vốn Đông Tu còn tưởng rằng là con riêng, nhưng bây giờ nhìn tựa như là không phải!

Tiêu Dịch cười tủm tỉm tuỳ ý đến hai người Đông gia quan sát, Tiêu Dịch kéo kéo tóc trên đầu vì do ngủ nên có chút dựng lên, Tiêu Dịch đưa tay đè tóc, cái mũi thanh tú không tự giác hắt hơi một cái, bàn tay non mềm vuốt mũi, đôi mắt màu lam mở lớn, hết sức đáng yêu, “Tiêu tổng, con của ngài thật sự rất đáng yêu!”

Tiêu Hàn cười một tiếng, ôm Tiêu Dịch ngồi xuống, Tiêu Hàn ngồi bên cạnh Đông Tu, Đông Tu ngồi bên cạnh Đông Thanh Tư, Đông Thanh Tư tuổi không lớn nhưng lại bị Tiêu Dịch kêu một tiếng dì, khi bị gọi thật sững sờ, nhìn Tiêu Dịch lúc này như một tiểu thiếu gia chân chính ở bên có Quý Viễn hầu hạ, thỉnh thoảng gật đầu hoặc là nói cái gì đó, giống như là một đại nhân nhỏ!

Ả vốn tưởng tiểu tử nhỏ đó con riêng sẽ không uy hiếp ả, nhưng giờ lại tựa như không phải như vậy, nhìn thấy được Tiêu Hàn hết sức yêu thương đứa bé này, quan trọng hơn đứa bé này được gia giáo rất tốt, không phải là gia đình nghèo có thể bồi dưỡng ra được!

Sau một hồi hàn huyên, phục vụ mang thức ăn vào, cha con họ Đông nhìn chằm chằm hai người không rời mắt, cầm đũa, gắp thức ăn, nhíu mày, uống nước…

Thần thái cùng động tác của hai cha con ( Tiêu Hàn và Tiêu Dịch) căn bản là giống nhau như đúc, tựa như trải qua nhiều cuộc huấn luyện!

Kỳ thật cũng không trách được, từ nhỏ Tiêu Dịch theo bên cạnh lão gia tử, cũng chính là cha của Tiêu Hàn, mọi giáo dưỡng gì đó đều làm tốt, quy củ của Tiêu gia đều hết sức nghiêm khắc, quy củ đều là bồi dưỡng ra được, nhưng thói quen có thể nói là thiên tính của cha con!

“Dì, sao không ăn cơm? Giảm cân sao?” Tiêu Dịch nhìn Tiêu Hàn đem một phần của rau cải đặt ở trước mặt của Tiêu Dịch, Tiêu Dịch không tự giác nhíu mày, bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, “Ba, người ta vừa rồi đã ăn rau rồi!”

“Con có ăn hay không, ba biết, trẻ con không nên kén ăn!” Tiêu Hàn nói xong gắp một phần bông cải xanh đặt trong chén của Tiêu Dịch, Tiêu Dịch gắp bông cải xanh lên nhìn Đông Thanh Tư, Đông Thanh Tư cười nói, “Không có, vừa rồi dì ăn liên tục, chỉ có con không chú ý mà thôi!”

“A… “ Tiêu Dịch nói xong cũng cúi đầu nhìn bông cải xanh trong chén mà đâm đâm, lá rau muốn nát hết, “Ba, con cảm thấy hôm nay con bổ sung vitamin đã nhiều, không cần bổ sung nữa, phần rau này ba ăn đi!”

Tiêu Dịch nói xong như một tên trộm chuẩn bị đem phần rau kia bị râu đâm nát đặt ở trong chén của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ưu nhã uống một ngụm rượu đỏ, “Hôm nay con ăn không ít kẹo, nếu ba đem chuyện này nói với mẹ con…” Tiêu Hàn nhìn Tiêu Dịch đang cầm đũa giơ giữa không trung sau đó lại đưa về chén của cậu, Tiêu Dịch bất mãn quệt mồn, “Hừ… Thực ngây thơ, ông nội nói, trẻ con mới thích mách lẽo!”

“Con tiểu tử này, đừng được voi đòi tiên, ba là đang giám sát con a!” Tiêu Hàn nói xong hướng về phía Tiêu Dịch đang giơ một “ quả đấm “, Tiêu Dịch lại vuốt vuốt tóc bản thân!

“Con chỉ là nói thật, ông cố cũng nói, chơi với nhau thì không nên mách lẽo, hiện tại con không muốn chơi với ba nữa!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Dịch không ngừng nói, nhưng lại ăn phần rau trong chén!

Nhìn hành động của hai cha con, trong lòng của hai cha con Đông gia có chút khó chịu, Đông Tu lại cười một tiếng, “Tiêu tổng khi nào kết hôn, thế nào mà chúng tôi không biết a!”

“Ba cùng mẹ kết hôn không cần phải thông báo cho mọi người hết chứ!” Tiêu Dịch vốn không vui, quệt mồm trả lời Đông Tu, trên mặt tươi cười của Đông Tu không nhịn được co rút, chỉ có thể phẫn nộ cười một tiếng, Tiêu Hàn trừng Tiêu Dịch một cái, “Tại sao lại cùng bác Đông nói chuyện như vậy!” Nhưng rất rõ là Tiêu Hàn không tức giận!

Nhưng với thái độ của Tiêu Hàn đã gián tiếp thừa nhận chính mình đã kết hôn, tin tức này làm trong lòng cha con Đông gia hai người nổ oanh, Đông Tu là lão hồ ly, biểu hiện không có rõ ràng, ngược lại Đông Thanh Tư không giống vậy, Đông Thanh Tư vốn hết sức hài lòng Tiêu Hàn, cảm thấy chỉ có người đàn ông mới xứng đôi với ả ta, làm sao có thể tiếp nhận được một người đàn ông đã kết hôn, thì ra đứa nhỏ này căn bản không phải là con riêng!

“Tiêu tổng thế nào lại không cho người khác biết …” Sắc mặt Đông Thanh Tư có chút khó coi!

“Đây là chuyện của nhà tôi, còn nữa, mẹ của tiểu Dịch cũng không thích xuất hiện trước mặt mọi người!” Tiêu Hàn vừa nói vừa lấy khăn giấy giúp Tiêu Dịch lau miệng, Tiêu Dịch nhìn hai người đối diện, cố làm ra vẻ ngây thơ nói, “Bác, dì, sắc mặt của hai người rất khó coi nha, có phải bị bệnh rồi sao!”

“Không có, sao lại bị bệnh, con tên là Tiểu Dịch sao?” Đông Thanh Tư cố làm ra vẻ mặt nịnh nọt, Đông Thanh Tư đối với vẻ ngoài của ả hết sức vừa lòng, ả tin tưởng chỉ còn ả cố gắng, nhất định sẽ có được Tiêu Hàn!

“Đúng vậy, vậy dì tên gì?” Tiêu Dịch hướng về Đông Thanh Tư cười ngọt ngào, Đông Thanh Tư chỉ cảm thấy đứa bé này nhất định rất thích ả, nhưng Tiêu Hàn cùng Quý Viễn lại không cho là vậy, Tiêu Dịch kế thừa tính cách của ba mẹ, khi lạnh lùng thì lại giống như Đông Thu Luyện, nhưng nếu là trong lòng đang tính toán chuyện gì thì lại giống Tiêu Hàn, bộ dáng này giống như một con tiểu hồ ly!

“Dì tên là Đông Thanh Tư!” Đông Thanh Tư nói xong liền cố ý ngồi cạnh Tiêu Dịch, bộ dáng giống như là ba người bọn họ là người một nhà, Đông Thanh Tư đưa này nhéo nhéo mặt Tiêu Dịch,“Tiểu Dịch thật đáng yêu!”

“Cám ơn dì, mẹ nói không cho người lạ chạm vào mình, nếu không sẽ dễ dàng bị lừa rồi bán đi!”Tiêu Dịch nói xong lấy khăn giấy lau ở chỗ bị Đông Thanh Tư nhéo, “ Sao lại cảm thấy như có bị dính gì đó, thật khó chịu, ba, ba xem một chút, có phải có thứ gì đó không?”

~HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK