Phần lớn thời gian mấy ngày nay, Mộc Tình Tiêu và Cố Diễn đều ở cùng Thẩm Đồng Phong.
Mộc Tình Tiêu tuy rằng tiếp nhận sản nghiệp trong nhà đã năm năm, ngày thường cũng ham học hỏi, nhưng so với Thẩm Đồng Phong, người sinh ra trong gia đình buôn bán lớn, từ nhỏ đã được kỳ vọng, lại kinh doanh mấy chục năm mà nói, nàng còn kém quá xa.
Nàng cố ý nhân cơ hội này để học hỏi thêm nhiều thứ từ cữu cữu, Thẩm Đồng Phong cũng tri vô bất ngôn*, rất muốn dốc hết sức trong thời gian này để truyền thụ, ngay cả Cố Diễn cũng có không ít kiến thức, chỉ tiếc thời gian ngắn ngủi.
Tri vô bất ngôn*: biết thì sẽ nói, mà nói thì tất nói hết.
Thẩm Đồng Phong nghĩ nếu hai đứa nhỏ muốn ở bên nhau, sau này nếu có thể nâng đỡ lẫn nhau thì không thể tốt hơn, cho nên đối với Cố Diễn cũng không keo kiệt chút nào, khi phát hiện Cố Diễn có đầu óc làm ăn, lại càng hài lòng vài phần.
Trưa mùng bảy, Thẩm Đồng Phong mời một ít thân thích quan trọng nhất, quan hệ mật thiết với chủ gia Thẩm thị tới đây, tổ chức mấy bàn tiệc, cùng nhau làm chứng cho hai đứa nhỏ.
Chính thức đính hôn còn phải trở về Ninh Châu làm lại, mà mùng chín vừa vặn là một ngày lành, vì vậy hai người dự định sẽ trở lại Ninh Châu vào buổi chiều ngày thứ bảy.
Thân thích Thẩm gia cho rằng bọn họ còn phải đi xa, không nên quá mức rườm rà, lễ vật đính hôn mà bọn họ tặng đều là những thứ khế ước của cửa hàng, rất dễ thu dọn, về phần những thứ khác, đợi đến khi chính thức thành thân, còn có cơ hội tặng.
Thẩm Đồng Phong khiêm tốn ra khỏi cửa, một đường đưa bọn họ đến bến phà Giang Châu.
Trước khi đi, trong lòng Mộc Tình Tiêu rất là không nỡ.
Rõ ràng Giang Châu và Ninh Châu cách nhau không xa, một tháng sau cữu cữu đi xa trở về, nếu nàng còn muốn đến Giang Châu, cữu cữu đối với nàng tốt như vậy, hơn phân nửa sẽ không cự tuyệt, nàng lại không hiểu sao sinh ra một loại khủng hoảng sau này khó có được gặp lại một lần.
"Nha đầu ngốc này, sao đột nhiên lại giống như sắp khóc vậy?" Thẩm Đồng Phong đau lòng nói, thần sắc cũng không nỡ.
Chuyến đi này đi Thượng Kinh, cũng không biết cuối cùng sẽ như thế nào, có thể thoát thân hay không, nếu trời không toại nguyện, lần này coi như vĩnh biệt.
Mộc Tình Tiêu bỗng nhiên không nhịn được nhào vào trong ngực ông, khẽ nức nở nói: "Lần này cữu cữu đi xa, nhất định phải bình an trở về!”
Trong lòng Thẩm Đồng Phong ấm áp, trấn an vỗ lưng nàng, nói: "Được, cữu cữu nhất định sẽ bình an trở về, uống rượu mừng của con và Tiểu Cố, con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Ông nói xong nhìn Cố Diễn một cái, Cố Diễn lập tức trịnh trọng nói: "Cữu cữu yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Tiêu Tiêu thật tốt.”
Tàu chở khách cập bến, hai người cuối cùng nói lời tạm biệt, cùng nhau lên tàu.
Hôm nay trên mặt sông gió thật lớn, cánh buồm bị thổi bay phấp phới, nếu trời nóng thì không sao, hết lần này tới lần khác lại đúng dịp mùa đông giá rét sắp tới, gió này làm cho người ta không thoải mái.
Mộc Tình Tiêu khoác áo choàng, ở trên boong tàu nhìn về phía cậu trong chốc lát, cũng có chút chịu không nổi.
Cố Diễn đúng lúc nói: "Đã không thấy rõ nữa rồi, gió quá lớn, chúng ta vào sương phòng thôi.”
"Được." Mộc Tình Tiêu không kiên trì nữa.
Uống một tách trà nóng làm ấm cơ thể, nàng và Cố Diễn dựa vào nhau ngồi, cảm thấy ấm áp lại thoải mái, có một số việc nàng cũng không muốn giữ cho một mình mình nữa.
"Ta hoài nghi cữu cữu muốn gạt ta làm một chuyện rất nguy hiểm." Lông mày của Mộc Tình Tiêu nhiễm vài phần lo lắng.
Cố Diễn nhìn nàng, nghĩ thầm, khó trách vừa rồi nàng không nỡ như vậy, giờ phút này lại là một bộ dáng không yên.
Khép nàng lại trong ngực, hắn ôn nhu hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Mộc Tình Tiêu do dự một chút, sau đó nháy mắt với Thanh Đại bên cạnh, Thanh Đại lập tức rời khỏi sương phòng ra ngoài canh giữ.
"Năm năm trước, phụ mẫu ta vừa từ Thượng Kinh trở về, cha ta đứng thứ ba vào kỳ thi mùa xuân năm đó, vốn sẽ nhậm chức sau khi trở về nha vài ngày, nhưng mà đêm đó thư phòng nổi lên một trận lửa lớn, hai người đều vùi thân trong biển lửa, sau đó Án sát sứ ty trải qua mấy ngày ngắn ngủi điều tra, còn chưa tra ra cái gì, đã có người âm thầm gây áp lực, để cho vụ án này sớm kết thúc với lý do ngoài ý muốn."
Cái chết của phụ mẫu đã chất chứa trong lòng nàng nhiều năm, bây giờ dĩ nhiên đã có thể bình tĩnh kể lại, trong lòng Cố Diễn lại dâng lên một cảm xúc chua xót và đau lòng.
"Ta vừa phát hiện ra không lâu, mấy năm nay cữu cữu vẫn không buông tha âm thầm điều tra vụ án này, vả lại đã tra được cái gì đó, ít nhất trận đại hỏa năm đó cũng không phải ngoài ý muốn, có lẽ bởi vì sau lưng liên lụy rất sâu, ông ấy sợ ta bị liên lụy, mấy năm nay ông ấy chưa bao giờ chủ động đến thăm ta, làm việc luôn bí mật, trước kia ta còn nghĩ tới, cữu cữu có phải không muốn nhìn thấy ta, không thích ta..."
Cố Diễn khẽ vuốt v e lưng nàng, lặng lẽ trấn an, nhưng ở nơi nàng không nhìn thấy, thần sắc hắn lại có chút ngưng trệ.
Lúc trước hắn được giao nhiệm vụ đến đại phòng Mộc phủ tìm một phần mật kiện, chỉ biết trên phần mật kiện kia, hẳn là có chữ ký và con dấu riêng của Nguyên Chấn Giang, hắn chỉ cần hỗ trợ tìm được là được, phần mật sự này liên lụy đến chuyện gì, hắn lười xen vào, thậm chí ngay cả Nguyên Chấn Giang là ai cũng lười biết.
Hiện nay trong triều tranh đấu gay gắt càng lúc càng kịch liệt, phái Thanh Lưu bị chèn ép đến không thở nổi, hắn mặc dù tùy hứng tự do, nhưng cũng nhớ rõ mẫu phi trước khi lâm chung đã dặn dò thỉnh thoảng giúp bọn họ một phen, nhiều hơn nữa hắn không quan tâm.
Hôm nay nghe Mộc Tình Tiêu nói đến chuyện của phụ mẫu nàng, rất khó không nghĩ tới việc này có lẽ có liên quan đến phần mật kiện kia.
Hắn âm thầm suy nghĩ, một bên nghe Mộc Tình Tiêu lại nói: "Cữu cữu nói mùng mười này phải đi xa, lúc đầu ta tìm cơ hội thăm dò Văn bá, cảm thấy không đơn giản như vậy, sau lại hỏi kỹ cữu cữu, cữu cữu nói muốn đi Thục giải quyết chuyện cướp bóc hàng hóa kia, lý do của ông ấy không có chỗ nào khả nghi gì, nhưng ta vẫn không hiểu sao bất an.”
"Cữu cữu đáp ứng chúng ta sẽ trở về, ông ấy nhất định sẽ không nỡ làm nàng thất vọng." Cố Diễn an ủi, quyết định trở về sẽ tìm cơ hội hỏi rõ ràng.
Đó là bởi vì hắn không thể để Mộc Tình Tiêu thất vọng, Thẩm Đồng Phong không thể xảy ra chuyện.
-
Đêm trở lại Ninh Châu, hai người vội vàng bắt đầu chuyện đính hôn.
Theo phong tục Ninh Châu, nghi thức đính hôn có thể có cũng có thể không, nếu phu thê chưa thành thân không có phụ mẫu hoặc trưởng bối thân cận làm chủ, lại muốn trước khi thành thân định ra, khiến cho hôn ước có chứng cứ, rằng buộc lần nhau, có thể mời trưởng bối trong tộc hoặc bà mối chứng kiến, đến quan phủ chuẩn bị hôn thư là được.
Nhưng Mộc Tình Tiêu không muốn chỉ lặng yên không một tiếng động viết một phần thư đính hôn, nàng vội vàng định ra hôn sự là vì để cho người mơ ước gia sản của nàng chùn bước, tất nhiên là càng nhiều người biết càng tốt, cho nên yến tiệc đính hôn nhất định phải làm.
Nhưng mà nàng không có bao nhiêu người thân nhất định phải chiêu đãi, Cố Diễn cũng như thế, cuối cùng quyết định tổ chức một bữa tiệc đính hôn mở cho tất cả mọi người ở Thủy Vân Gian, về phần những vị khách quan trọng thì mở tiệc ở tầng trên cùng.
Việc này trước khi nàng đi Giang Châu đã bắt tay vào gọi người chuẩn bị một phần công việc, Cố Diễn thì trở về Ninh Châu mới biết được.
Hai người ở thư phòng, trên thư án trước mặt đặt một xấp thiệp mời, cần mau chóng chuẩn bị danh sách khách mời, đêm nay đưa hết thiệp mời ra ngoài.
Mộc Tình Tiêu không có nhiều người thân và bằng hữu lắm, cho nên phần lớn là thúc thúc bá bá qua lại trong làm ăn, còn có một chút là bằng hữu cũ của phụ mẫu, không cần biết quen thân hay quen sơ, phải làm cho thật náo nhiệt.
Viết thiệp mời, nàng không nhịn được hỏi Cố Diễn: "Huynh thật sự không có người đặc biệt muốn mời sao?”
Cố Diễn vốn định trả lời không, dừng một chút lại nói: "Đã qua đời rồi.”
Mộc Tình Tiêu nghe vậy, có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, khẽ thở dài, một lát sau lại hỏi: "Đồng hương ngày đó huynh gặp ở bến phà thì sao? Cho dù không quá quen thuộc, cũng có thể để cho bọn họ ngày mốt đi Thủy Vân gian góp vui, cũng không thể không có người bên đang trai nhà huynh được.”
Cố Diễn suy nghĩ một chút, cảm thấy để cho bọn họ biết mình đã định hôn, quả thật không tệ, vì thế nói: "Có lẽ không chỉ có một người, được không?”
"Vậy thì tốt rồi, càng náo nhiệt càng tốt." Mộc Tình Tiêu hào hứng nói.
"Vậy ngày mai ta đi ra ngoài xem một chút, có thể tìm được bọn họ hay không."
Viết xong thiệp mời, giao cho hạ nhân đưa ra ngoài, Cố Diễn cho rằng chuyện hôm nay đã xong, kết quả đi ra khỏi thư phòng, hắn đã nhìn thấy người quen.
Là quản sự và thợ may của tú trang Nam thành lần trước tới đưa xiêm y, lúc này trong tay cũng cầm xiêm y.
Mộc Tình Tiêu nói: "Vừa vặn mặc thử lễ phục ngày đính hôn một chút.”
Yến tiệc đính hôn không có nhiều chú ý như thành thân chính thức, nhưng trang phục mặc lên tốt nhất có vẻ trang trọng vui mừng một chút, nàng dứt khoát để cho Tú Trang Nam thành đặc biệt may hai bộ.
Cố Diễn vuốt trán, bất đắc dĩ cười nói: "Nàng đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm rồi sao?”
Hắn từ khi trở lại Ninh Châu đã cảm thấy, nàng đối với chuyện đính hôn vô cùng vội vàng, hắn không phản đối việc vội vã đính hôn, thậm chí chính hắn cũng muốn sớm định ra, nhưng lúc này hắn càng có loại trực giác, nguyên nhân Mộc Tình Tiêu vội vàng không giống như hắn nghĩ.
Mộc Tình Tiêu đảo đảo tròng mắt, có chút chột dạ nói: "Trước khi đi Giang Châu đi, ta chỉ nghĩ cữu cữu hẳn là sẽ không phản đối, cho nên chuẩn bị trước.”
Cố Diễn nhìn ra nàng có điều giấu diếm, trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng không đành lòng vạch trần, khiến nàng khó xử, chỉ cười hỏi: "Cứ tin tưởng ta như vậy sẽ làm cho cữu cữu hài lòng sao?”
“Đó là đương nhiên, dù sao cũng là người ta nhìn trúng!” Mộc Tình Tiêu kiêu ngạo ngẩng mặt lên.
Cố Diễn nhìn nàng, đáy lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Thôi, bất kể nàng muốn làm cái gì, hắn đều sẽ dung túng.
Danh Sách Chương: