Cảnh Minh Đường.
Mộc Thi Lan ngại trời bên ngoài nắng nóng, sai người chuẩn bị xe ngựa xong mới chậm rãi rời khỏi phủ.
Nhị phu nhân thì đến thư phòng.
Tần Văn Sách đang đọc sách ở thư phòng, nhưng không mấy chuyên tâm, không khỏi âm thầm quan sát thư phòng này.
Chỗ của hắn chỉ là một phòng trà, thư phòng rộng lớn mà khí phái này, tùy ý có thể thấy được tàng thư, còn có danh phẩm cố ý sưu tầm, gian phòng chính giữa là địa bàn của Nhị gia, có gã sai vặt chuyên môn canh giữ.
Tần Văn Sách nhớ tới thư phòng trong nhà, chẳng qua chỉ là một gian phòng hai trượng vuông, một bàn một ghế một tủ sách, so sánh với nơi này, không thể nào sánh bằng.
Không biết ngày sau hắn làm quan, có thể có thư phòng khí phái như vậy hay không.
Thấy di mẫu tiến vào, Tần Văn Sách vội vàng buông sách xuống, đứng dậy chào hỏi: "Di mẫu.”
"Con đã gặp qua Tiểu Tiêu rồi, cảm thấy nàng ấy thế nào?" Nhị phu nhân hỏi.
Tần Văn Sách hơi cân nhắc, nói: "Đoan trang tú lệ, tuyệt sắc giai nhân.”
"Vậy con có ý muốn cưới nàng làm thê không?"
Tần Văn Sách nhất thời giật mình, không ngờ di mẫu lại trực tiếp như vậy, hắn im lặng một lúc, vẫn không biết nên trả lời như thế nào.
Nhị phu nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nói: "Với dung nhan của Tiểu Tiêu, có rất ít nam tử nhìn mà không động tâm, con đang do dự, là bởi vì chê nàng không có bối cảnh, con vừa trúng cử nhân, lại có tầng quan hệ của dượng con, cảm thấy ngày sau con đường làm quan ổn định, muốn cưới cũng nên cưới nữ tử quan gia, có phải hay không?”
Tần Văn Sách im lặng, không phủ nhận.
Nhị phu nhân lại nói: "Nhưng con cũng đừng quên, cử nhân của mình là như thế có được, con thật sự có lòng tin tiếp tục một đường học hành, vào làm quan ở Hàn Lâm Viện sao?”
Vẻ mặt bình tĩnh và sự kiêu ngạo trong nháy mắt bị quét sạch, khuôn mặt Tần Văn Sách đỏ bừng, không khỏi cuống quít nhìn xung quanh, thấy không có người bên ngoài, mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn do dự gọi một tiếng: "Di mẫu..."
Nhị phu nhân nhìn cảnh trí tinh xảo khắp nơi trong viện, sâu kín nói: "Con nhìn thấy quang cảnh Mộc phủ hôm nay, dượng con thăng quan ba năm một lần, mắt thấy có vẻ như ông ấy sẽ được thăng quan vào năm sau, nhưng con không biết, nếu không có Tiểu Tiêu, dượng con đến nay cũng chỉ là một tiểu lại thất phẩm, lo lắng tới lui với các mối quan hệ, trong vòng năm năm cũng đừng hòng nghĩ tới thăng quan tiến chức, mà con, cũng không trúng được cử nhân đâu.” Thậm chí nếu không có đại phòng, nhị gia hiện giờ đại khái còn đang khổ sở giãy dụa ở huyện nha phía dưới. Chẳng qua lời này bà cũng không nói ra miệng.
Một lời chấn động, Tần Văn Sách lộ vẻ ngạc nhiên và khó hiểu, bởi vì quá mức kinh ngạc, một câu cũng nói không nên lời.
"Đại phòng ngã xuống nhiều năm, rất nhiều chuyện người ngoài không biết, cữu cữu của Tiểu Tiêu, là người nắm quyền ở Thẩm gia Giang Châu."
"Thẩm gia Giang Châu?" Tần Văn Sách hơi trợn tròn mắt.
"Mẫu thân nàng là muội muội duy nhất của gia chủ Thẩm gia, lúc trước chia nửa gia sản làm của hồi môn, hiện giờ tất cả đều nằm trong tay Tiểu Tiêu, Ninh Châu trải rộng sản nghiệp của nàng, nàng chỉ là ít khi xuất hiện mà thôi, có một số sản nghiệp làm thanh danh lớn, người ngoài cũng cho rằng đó là của Mộc gia, lại không biết, đó chỉ là của một mình nàng." Nhị phu nhân dừng một chút, lại nói: "Tuy nói sĩ nông công thương, thương là cuối cùng, nhưng người sống lâu mới biết, tiền tài có bao nhiêu chỗ tốt, nếu tiền tài đủ nhiều, cũng có thể mua được quyền thế.”
Tần Văn Sách nghe xong im lặng thật lâu.
Tần gia chẳng qua chỉ là nhà bình thường ở Ninh Châu, tổ phụ tuy là cử nhân, nhưng lại không thi đỗ tiến sĩ, hao tổn hơn nửa đời người ở huyện nha trực thuộc Ninh Châu làm tiểu lại vô phẩm, trong nhà tuy sùng bái đọc sách, tự xưng là môn đệ thư hương, thế nhưng con cháu sau này đều chỉ dừng bước ở tú tài, chỉ có thể đến trường tư thục dạy học, mở một thư họa quán nho nhỏ.
Những lời này của di mẫu tuy không dễ nghe, nhưng lại để cho hắn giác ngộ.
-
Mộc Tình Tiêu trở lại Thư Thấm Đường, thu dọn lại một chút, sau đó cùng Lục La ra ngoài.
Gần đây, Tú trang ở Nam thành có một vị tú nương họ Mạnh, nghe quản sự trong trang nói, Mạnh Tú Nương vốn là người Ninh Châu, sau đó gả đến đất Thục, sau khi trượng phu chết lại trở về Ninh Châu. Bà vốn đã có thiên phú trong lĩnh vực thêu thùa, trải qua nửa đời phiêu bạt, hiện giờ không chỉ tinh thông tô tú cùng Thục thêu, còn có thể dung hòa hai thứ một cách hợp lý, kỹ nghệ không tầm thường.
Quy mô của Tú trang Nam thành ở Ninh Châu cũng tính là số một số hai, nhưng mà so với tú trang của Trương thị ở phía Bắc thành, thiếu đi một số điểm độc đáo.
Kiếp trước Mộc Tình Tiêu dùng Mạnh Tú Nương, Tú trang Nam thành chỉ trong vòng nửa tháng đã có sự thay đổi rõ rệt, đáng tiếc sau này vị Mạnh Tú Nương này xảy ra xung đột với Tần Tú Nương đã làm ở đó hai năm, rất nhanh bà đã xin từ chức.
Chuyện lúc ấy bây giờ nghĩ lại, nguyên nhân thật sự mơ hồ, một là khi đó Mộc Tình Tiêu yếu đuối, hai là Tần Tú Nương xuất thân từ nhà mẹ đẻ Nhị phu nhân, Nhị phu nhân ở trong đó quấy nhiễu, sự thật như thế nào cũng không trọng yếu.
May mà hôm nay nàng sẽ không bị người thân của mình lừa dối nữa, Mộc Tình Tiêu dựa vào vách xe ngựa, khẽ thở dài.
Đến nơi, Mộc Tình Tiêu đeo mạng che mặt bước vào tú trang.
Quản sự và Mạnh Tú Nương đã đợi sẵn ở trong phòng, Mộc Tình Tiêu thấy trên bàn bên cạnh đặt mấy kiện mẫu thêu thu hút sự chú ý của người khác, còn có một tấm vải thêu trống và vật tư may vá.
Sau khi chào hỏi xong, Mộc Tình Tiêu trực tiếp đi xem mẫu, sông núi dày đặc mà tú lệ, hoa lá chim muông thì sống động như thật, kỳ tuyệt nhất chính là bức thêu một nam hài đang lột đài sen, tinh tế tuyệt diệu, phảng phất như đồ của trời.
Cho dù kiếp trước đã gặp qua, giờ phút này nàng vẫn thán phục không thôi.
Khuyết điểm duy nhất chỉ nằm ở chất liệu, vải và đường chỉ đều là hàng kém chất lượng. Gia cảnh của Mạnh Tú Nương cũng không giàu có, trong nhà còn có huynh trưởng bệnh nặng, rất cần tiền bạc.
Vỗn dĩ khi thuê một tú nương, quản sự có thể làm chủ, cố ý hẹn Mộc Tình Tiêu tới, là bởi vì Mạnh Tú Nương vì muốn đạt được thù lao cao hơn, nguyện ý ở tú trang thu nhận học đồ, truyền thụ kỹ nghệ độc đáo của mình cho người khác.
Sau khi nói rõ mục đích, quản sự muốn cho Mạnh Tú Nương thêu ngay tại chỗ.
Đây là quy trình quen thuộc, Mộc Tình Tiêu lại xua tay nói: "Không cần.”
Mạnh Tú Nương nhất thời luống cuống, có chút thấp thỏm nhìn về phía Mộc Tình Tiêu. Mặc dù nhìn chủ nhân tư thái trầm ổn đoan trang, nhưng tuổi tác lại không lớn, cũng không biết có thể hiểu được thêu thùa đến mức độ nào.
Nhưng mọi người không biết, Mộc Tình Tiêu đã sớm nhìn ra bản lĩnh của bà, chỉ là trong lòng còn để tâm đ ến chuyện của Ngọc Bảo Các, không muốn tốn nhiều thời gian.
"Kỹ nghệ của Mạnh Nương siêu quần, không cần thử lại, nếu Mạnh Nương nguyện ý, lập tức có thể ở Tú trang ổn định lại, thù lao theo tổng quản đề cập tăng thêm ba phần, về phần chuyện thu đồ đệ, trước tiên Mạnh Nương có thể ở tú trang mấy ngày cho quen thuộc, tú trang có hơn mười tú nương, ngoại trừ mấy vị phó quản sự ra, còn lại chỉ cần hợp nhãn duyên của ngươi thì tùy ý chọn, nếu gặp phải vấn đề khó có thể giải quyết, chỉ cần nói với quản sự, là có thể trực tiếp gặp ta."
Quản sự nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, chủ nhân an bài như vậy, tương đương với Mạnh Tú Nương vừa mới vào tú trang địa vị đã không khác gì phó quản sự mấy năm, không trực tiếp giao cho danh hiệu, có lẽ là sợ người trong trang đám tiếu.
Có thể nhìn ra được chủ nhân rất coi trọng Mạnh Tú Nương, trong lòng quản sự có tính toán.
Trong lòng Mạnh Tú Nương trầm lại, hốc mắt ửng đỏ lên, cảm kích nói: "Đa tạ đông gia* thưởng thức, ta nhất định tận tâm tận lực làm tốt!”
*Đông gia: chủ nhân, ông chủ.
Sau một lúc, bà lại do dự mở miệng nói: "Đông gia, nhà ta... Hiện tại có chút khó khăn, không biết có thể tạm ứng một ít thù lao để giảm bớt khó khăn trước mắt hay không..."
Mộc Tình Tiêu nhìn ra Mạnh Tú Nương là người có ơn tất báo, cũng không keo kiệt mà đưa ra nhiều lợi ích hơn, dứt khoát nói: "Trong vòng ba tháng đều có thể trực tiếp hỏi quản sự.”
Trong lúc này mọi chuyện đã xảy ra, gian ngoài có người cầu kiến.
Quản sự tự mình đi an bài Mạnh Tú Nương, Lục La trực tiếp dẫn người vào.
Người tới là tiểu nhị mà Mộc Tình Tiêu rất quen thuộc ở Ngọc Bảo Các, sau khi tiến vào hành lễ nhẹ nhàng, rồi sốt ruột nói: "Đông gia, Nhị tiểu thư xảy ra tranh chấp với Vương phu nhân ở trong cửa hàng, vì gốc cây san hô đỏ kia, Tô chưởng quỹ đã làm theo phân phó của ngài, nhưng Nhị cô nương một tấc cũng không nhượng, nhất định phải ngài ra mặt.”
Mộc Tình Tiêu nghe thấy trán mình hơi co giật, nhắm mắt lại, không khỏi hít sâu một hơi.
Nàng mơ hồ đoán được Nhị phu nhân sẽ không từ bỏ ý đồ, mới để cho Thanh Đại sớm đi thông báo cho Tô chưởng quỹ, chỉ cần Vương phu nhân đến sớm, cũng sẽ không xảy ra sai lầm gì.
Lại không nghĩ tới, Mộc Thi Lan có thể không có nhãn lực như vậy, ngay cả Vương phu nhân trong phủ Sát sứ cũng dám chống lại, còn không chịu buông tha. Nhị phu nhân bình thường cũng không ít lần dẫn nàng đi tới những nơi quyền quý, chẳng lẽ nàng không biết Vương phu nhân này là nhân vật mẫu thân nàng hao hết tâm tư cũng muốn lấy lòng sao?
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Vương phu nhân có uất ức không?”
"Không có không có, Tô chưởng quỹ chiêu đãi rất tốt, chẳng qua Vương phu nhân nhất quyết phải lấy bằng được cây san hô đỏ kia, nếu kết quả không như mong đợi, nô tài không thể nói trước được."
"Ta biết rồi." Mộc Tình Tiêu yên lòng.
-
Ngọc Bảo Các.
Mộc Thi Lan và Vương phu nhân mỗi người ngồi một bên.
Giữa hai người bày một gốc cây san hô đỏ cao một thước rưỡi, toàn thân hồng diễm, kết cấu óng ánh, sáng bóng xinh đẹp, chi tiết độ mịn hấp dẫn, cực kỳ mỹ quan, vừa nhìn đã biết là vật tốt hiếm có.
Dưới là chậu đồng khắc điềm lành, kiểu dáng dày dặn, vừa chống đỡ được cây san hô đỏ diễm lệ, cao quý lại không cướp đi danh tiếng, càng thêm bổ sung cho nhau.
San hô đỏ được gọi là "Thụy Bảo", tượng trưng cho quyền thế cao quý và hạnh phúc tốt lành, bình thường là vô giá trên thị trường, trong mắt Vương phu nhân, cây san hô đỏ này tặng chúc thọ lão phu nhân là thích hợp nhất.
Nhưng nửa đường lại nhảy ra một Mộc Nhị cô nương, muốn tranh giành với bà.
Ngọc Bảo Các này làm ăn rất lớn, Vương phu nhân biết đây là sản nghiệp tốt của Mộc gia, nhưng đã quyết định bán ra, làm sao có thể tạm thời đổi ý?
Cũng may Tô chưởng quỹ đã cho bà một liều thuốc trấn an, hơn nữa với thân phận của bà cũng không sợ cửa hàng Ngọc Bảo Các khi dễ khách, nơi này cung cấp trà cho khách không tệ, bà vừa uống trà vừa chờ là được.
Chỉ là có một chuyện làm cho Vương phu nhân cảm thấy ngoài ý muốn, Ngọc Bảo Các này lại là Mộc gia đại cô nương làm chủ. Đối với đại phòng Mộc gia, bà đã từng nghe qua, trong ấn tượng của bà Đại tiểu thư không lớn hơn Nhị tiểu thư trước mắt bao nhiêu, ước chừng cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Không giống với sự thản nhiên của Vương phu nhân, Mộc Thi Lan đợi đến có chút lo lắng.
Tuy nói nàng có tỷ tỷ làm chỗ dựa, nhưng thái độ Tô chưởng quỹ lại làm cho nàng không đoán trước được, Vương phu nhân kia trông có vẻ rất tự tin, phong thái ung dung, trong lòng Mộc Thi Lan dâng lên một nỗi bất an.
Đợi không đến hai khắc, bên ngoài truyền đến động tĩnh có người lên lầu, ngay sau đó rèm châu ở cửa bị một bàn tay băng cơ ngọc cốt* vén lên, châu ngọc va chạm, phát ra một trận thanh âm dễ nghe.
*Băng cơ ngọc cốt: da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.
Vương phu nhân theo tiếng nhìn lại, nữ tử tiến vào thân hình yểu điệu thon dài, động tác đoan trang hào phóng, một đôi mắt hạnh ngóng trông lưu quang, sóng thu trong suốt*.
*chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp.
Nàng vừa đến gần, vừa cởi tấm mạng che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt có thể nói là tuyệt sắc.
Vương phu nhân trên mặt vẫn bình tình, nhưng trong lòng lại âm thầm thán phục.
Nghe nói phụ mẫu Mộc đại tiểu thư mất sớm, lại xuất hiện đoan trang tú lệ hơn Nhị tiểu thư, vừa nhìn đã biết là nữ tử tú ngoại tuệ trung*, giáo dưỡng cực tốt.
*Tú ngoại tuệ trung: vừa xinh đẹp lại thông minh.
Mộc Tình Tiêu lưu ý đến ánh mắt đánh giá của Vương phu nhân, mỉm cười, nói: "Mấy ngày trước nghe Tô chưởng quỹ nói Vương phu nhân muốn chọn một phần thọ lễ cho lão phu nhân trong phủ ở cửa hàng nhỏ này*, buổi trưa hôm nay vừa vặn giao tới bảo bối thích hợp, lập tức để Tô chưởng quỹ mời ngài tới, không biết Vương phu nhân còn hài lòng hay không?”
*Tiểu điểm: các nói khiêm tốn.
Vương phu nhân nghe vậy, mới biết cây san hô đỏ kỳ thật là Đại tiểu thư cố ý chỉ cho bà, lúc này vẻ mặt hòa nhã nói: "Ta đương nhiên rất hài lòng, loại bảo vật vô giá khó có được này, có thể gặp không thể cầu, chỉ là..."
Vương phu nhân nói xong, nhìn thoáng qua Mộc Thi Lan.
Mộc Thi Lan đã sớm ngây ngẩn cả người.
Làm sao nàng có thể ngờ tới, cây san hô đỏ này vốn là Mộc Tình Tiêu cố ý để lại cho Vương phu nhân, nàng tới tranh đoạt, có vẻ càng thêm buồn cười.
Hơn nữa, vị Vương phu nhân này, thực chất lại là chủ mẫu của phủ Sát sứ, cũng là … đích mẫu của người nàng thích.
Nàng vốn còn muốn dẫn mẫu thân đến nói chuyện, tỷ tỷ sẽ nghe lời mẫu thân, nhưng hiện tại nàng đã không nhớ nổi lời dặn dò của mẫu thân, một câu cũng không dám phản bác, lại nghĩ đến lúc trước mình không chịu buông tha, hận không thể coi như hôm nay chưa từng đặt chân vào Ngọc Bảo Các.
Thấy hai người đồng loạt nhìn qua, Mộc Thi Lan lộ vẻ xấu hổ, cứng ngắc nói: "Tỷ tỷ, muội không biết. Vương phu nhân, thật xin lỗi, là vãn bối đường đột..."
Mộc Tình Tiêu còn tưởng rằng Mộc Thi Lan sẽ náo loạn một trận, không nghĩ tới lần này lại ngoan, cũng tốt đỡ bớt chuyện cho nàng.
Vương phu nhân không nói gì, Mộc Tình Tiêu ý bảo nàng trở về trước.
Sau khi tiễn Mộc Thi Lan, Mộc Tình Tiêu bảo Tô chưởng quỹ đóng gói kỹ cây san hô đỏ vào hộp gỗ, thứ này kiếp trước trở thành tiện nghi của nhị phòng, hiện giờ có thể làm cho nhị phòng chịu thiệt, còn bán được với giá tốt, thật sự làm cho người ta thoải mái.
Vương phu nhân trước khi đi, đột nhiên hỏi một câu: "Mộc cô nương, qua vài ngày nữa lão phu nhân trong phủ ta tổ chức đại thọ, cô nương có nguyện ý qua phủ dự tiệc không?”
Mộc Tình Tiêu sững sờ.
"Cô nương là tiểu bối, tới đây ăn một bữa yến tiệc, không cần chú ý cái gì, coi như cảm tạ chuyện hôm nay, quyết định như vậy đi, ngày mai sẽ có người đưa thiệp mời đến Mộc phủ."
Danh Sách Chương: