• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Ngôn Mặc hôn rất mãnh liệt, như muốn cuốn Tần Mậu vào trong điên cuồng.

Hắn bây giờ khác hẳn với kiếp trước, cho dù có lúc hắn cũng sẽ đối xử kịch liệt với Tần Mậu, nhưng chưa từng có lần nào giống như bây giờ, gần như muốn nuốt chửng cậu vào trong bụng.

Ý thức của Tần Mậu bắt đầu hơi mơ hồ, đến khi người nọ chịu buông cậu ra, cậu đã vô lực dựa vào vai hắn.

Hai người hô hấp cũng không ổn định, Tần Mậu chậm rãi bình tĩnh lại, dựa vào lồng ngực Khương Ngôn Mặc, thấp giọng nói: “Anh sao vậy.”

Khương Ngôn Mặc dùng ngón tay nhẹ nhàng miết lên bờ môi đỏ tươi của cậu: “Đi theo tôi được không?”

Không chờ Tần Mậu trả lời, hắn đã khởi động xe, phóng vụt đi.

Tần Mậu bị hắn ôm, nửa nằm sấp trước ngực hắn, cậu muốn đứng lên nhưng lại bị đè chặt lại.

Cậu không khỏi nhỏ giọng kháng nghị: “Em còn muốn đi làm!”

Khương Ngôn Mặc không trả lời cậu, tiếp tục lái xe.

Tần Mậu cảm thấy người này rất khác thường, cậu cảm giác hình như xe đi càng lúc càng nhanh, vừa định ngẩng đầu nhìn mặt nam nhân nhưng hắn giữ chặt cậu, cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Đến khi Khương Ngôn Mặc dừng xe, buông cậu ra, cậu mới phát hiện trước mắt là một nơi xa lạ.

“Chúng ta đang ở đâu?” Cậu nhìn phong cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, hỏi.

Khương Ngôn Mặc khẽ cười với cậu, hôn trán cậu: “Chúng ta xuống xe đi dạo một chút.”

Tần Mậu đành phải xuống xe theo.

Nắng đầu thu rất đẹp, ánh nắng miễn cưỡng chiếu lên người, an tĩnh khoan thai.

Càng kì diệu hơn, ở đây lại có một rừng nguyên sinh, rậm rạp xanh tươi, nhìn qua như đang dừng lại ở mùa xuân.

Khương Ngôn Mặc cầm tay Tần Mậu, bóp ở trong lòng bàn tay: “Ở đây là phía tây Giang thị, phía sau núi là tòa thị chính.”

Tần Mậu sửng sốt: “Tòa thị chính?”

Khương Ngôn Mặc gật đầu, xoay người chỉ về đằng trước phía bên phải: “Bên kia chính là mảnh đất Đường thị thu mua.”

Bây giờ Tần Mậu mới nhìn thấy, mười mấy tòa nhà cao tầng đứng sừng sững ở phía xa xa đều đang được xây dựng, thậm chí còn có hàng rào màu xanh xung quanh tầng cao nhất.

Có lẽ là vì Đường thị xuất hiện nhiều tin tiêu cực, công trường phải dừng thi công, bây giờ cũng không nghe thấy tiếng đập gõ nào.

Tần Mậu nhìn một lúc, nghi ngờ quay sang Khương Ngôn Mặc, cậu có chút không hiểu mục đích hắn dẫn cậu đến đây.

Khương Ngôn Mặc cũng nhìn cậu, dịu dàng nói: “Tôi chỉ muốn dẫn em đến xem.”

Tần Mậu mãi không nói gì, bây giờ cậu cũng không biết rõ tâm tình của bản thân là gì.

Cậu nhớ rõ kiếp trước vì vấn đề tài chính, dự án này đã bị đóng cửa.

Tần Mậu im lặng rất lâu, rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Khương tổng, em có thể hỏi một chuyện không?”

Khương Ngôn Mặc dịu dàng nhìn cậu.

Cho dù Tần Mậu không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, cậu dừng lại, nói: “Lúc trước Mặc quán cũng muốn thu mua mảnh đất này, có đúng không?”

Khương Ngôn Mặc nâng cằm cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào hắn.

Tần Mậu chớp mắt, cuối cùng vẫn không tránh đi.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Khương Ngôn Mặc đột nhiên nở nụ cười: “Không, cho đến bây giờ Mặc quán sẽ không có quyết định này delicious peaches come.”

Cho nên ngay từ đầu, đây là một cái bẫy, bất luận là Mặc quán giả vờ tham gia đấu thầu hay là hắn tiết lộ số tiền đấu thầu, cũng chỉ vì dẫn Đường gia cắn câu.

Mà Khương Ngôn Mặc lại hùng hồn thừa nhận, đây là hắn định nói thật với Tần Mậu sao?

Nhưng đứng ở góc độ của Khương Ngôn Mặc mà nói, hắn phải giữ bí mật này đến cùng, chờ đến khi Đường thị nghèo túng mới nói cho Tần Mậu không phải tốt hơn sao?

Được sống lại, Tần Mậu hiểu rất rõ kiếp trước Khương gia sẽ lại như vậy, đã sớm tính toán kĩ càng, kéo Đường gia xuống nước, sau đó lại chậm rãi khiến Đường gia suy đổ.

Kế hoạch của Khương gia ở kiếp này cũng không khác quá nhiều, điều duy nhất khiến Tần Mậu cảm thấy kì lạ là vấn đề tòa thị chính di dời.

Đến bây giờ, vẫn chưa có tin tức tòa thị chính phải di dời.

Chẳng lẽ kiếp này Khương gia đổi cách khác, không giải quyết tận gốc giống như kiếp trước, trực tiếp chặt đứt tài chính của Đường thị, mà lại là muốn mưa dầm thấm sâu(*), dùng dư luận để thẳng tay đánh sụp Đường thị?

[(*)Mưa dầm thấm sâu: Nguyên văn là nước ấm luộc ếch, các bạn tìm hiểu về hội chứng ếch luộc để biết thêm delicious peaches come.]

Cậu nhíu mày, không hiểu nói: “Em nhớ không lầm mảnh đất này trị giá hai trăm triệu, lúc đó anh cũng tính đúng, Mặc quán lại không được chọn, em nghĩ là anh tự rút lui.”

Khương Ngôn Mặc cười xoa tóc cậu.

Tần Mậu nói: “Lúc trước em còn đoán, có phải tòa thị chính phải di dời ngay lập tức hay không, hay là có lý do khác mà mảnh đất kia lại bị mất giá, vì thế anh mới rút lui.”

Cậu vừa nói dứt lời, Khương Ngôn Mặc lại chăm chú nhìn cậu.

Ánh mắt kia lại mang theo chút kì quái, ngọn lửa trong đôi mắt đó như rực cháy, giống như muốn thôn tính Tần Mậu vậy.

Qua rất lâu sau, Khương Ngôn Mặc mới cười một cách lặng lẽ: “Sao em lại nghĩ như vậy, tòa thị chính di dời liên lụy đến mọi vấn đề, sao tôi có thể điều khiển được.”

Tần Mậu nhìn hắn: “Nhưng Khương gia quyền thế ngập trời, nếu muốn có được tin tức gì trước chắc chắn dễ như chơi.”

Khương Ngôn Mặc cười: “A Mậu, hóa ra Khương gia ở trong lòng em khí thế như vậy.”

Tần Mậu không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc lại trầm mặc, dần dần thu lại nụ cười, hắn đưa mắt nhìn về phía tòa nhà cao tầng đang xây dở kia, khẽ thở dài nói: “Cho dù ra sao, tòa thị chính vẫn không di dời.”

Tần Mậu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn.

Sườn mặt luôn mang theo chút lạnh lùng của hắn, ở trong ánh nắng lại có vẻ dịu dàng tĩnh lặng đến bất ngờ, nhưng lại không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Tần Mậu chậm rãi rũ mắt, lại trầm mặc nói: “Nếu quả thật tòa thị chính không di dời… Có thể đó cũng là một thủ đoạn trong kế hoạch của các người… Chờ sau khi Đường thị khởi công, các người lại làm ra chuyện xấu, đào hố để Đường gia nhảy vào…”

Giọng cậu mang theo chút đau thương, châm biếm, còn có chút oán hận.

Khương Ngôn Mặc cầm tay cậu, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy cậu, chờ Tần Mậu bình tĩnh lại một chút, kéo cậu vào trong lòng: “Không, bảo bối, tôi chưa từng nghĩ như vậy.”

Tần Mậu gục đầu trên vai hắn, buồn bực không lên tiếng.

Giọng Khương Ngôn Mặc khàn khàn, dịu dành nói: “Tôi không biết công trường của Đường gia sẽ xảy ra chuyện.”

Thấy người trong lòng khẽ run, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương: “Tôi biết Đường gia rất muốn mảnh đất này nên đã tiết lộ thông tin đấu thầu cho em. Sau khi Đường gia trúng thầu, tôi cũng không để ý đến, cho đến lần này truyền thông công khai trắng trợn… Bảo bối, cha đã đồng ý với tôi rằng sẽ không can thiệp đến chuyện này, tin tức về Đường gia rất nhanh sẽ biến mất, em đừng quá lo lắng delicious peaches come.”

Tần Mậu nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên hỗn loạn.

Nghe rõ giọng Khương Ngôn Mặc đong đầy yêu thương, quan tâm dành cho cậu.

Mà sự quan tâm này không giống như đang giả vờ.

Nhưng Khương Ngôn Mặc không phải muốn lợi dụng cậu để đả kích Đường gia sao, sao lại kiên nhẫn giải thích với cậu như vậy, thậm chí vì cậu mà chống đối cha Khương?

Khương Ngôn Mặc giống như cảm nhận được cậu đang đấu tranh nội tâm, hơi đẩy cậu ra, lại nâng mặt cậu lên, ánh mắt mạnh mẽ, nóng bỏng, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Bảo bối, em tin tôi không?”

Tần Mậu mờ mịt đối mắt với hắn.

Khương Ngôn Mặc cảm thấy chua xót, hơi nhếch khóe môi, nói: “Tôi hiểu rồi, bảo bối. Nhưng tôi sẽ cố gắng để em học được cách tin tôi.”

Ngay từ đầu hắn đã biết đối phương giữ thái độ cảnh giác xa cách với hắn, hắn đã tính trước, muốn lấy được sự tin tưởng của đối phương, chắc chắn còn phải đi một đoạn đường dài.

Mặc dù hắn không biết vì sao đối phương lại có tâm lý đề phòng này với hắn, đối phương bây giờ hoàn toàn khác với dáng vẻ ngoan ngoãn trong trí nhớ của hắn, nhưng hắn cũng không muốn truy cứu đến cùng.

Chỉ cần cậu có thể mở lòng với hắn là tốt rồi.

Tần Mậu bị ép phải đối diện với hắn.

Tình ý sâu thẳm trong mắt người nọ, còn kèm theo chút trông đợi khó có thể diễn tả, lại làm Tần Mậu hơi thất thần.

Tần Mậu không rõ rốt cuộc người nọ đang thành thật hay diễn kịch.

Khương Ngôn Mặc kiếp trước từng đối xử với cậu lúc nóng lúc lạnh, cậu quay đầu lại nhìn, lại nhìn ra đối phương đang dễ dàng lợi dụng cậu.

Nhưng bây giờ…

Sự quan tâm thầm lặng này của Khương Ngôn Mặc khiến bức tường phòng ngự trong lòng cậu dần vỡ tan.

Tần Mậu nhìn Khương Ngôn Mặc, ánh mắt càng hoang mang nghi ngờ hơn.

Khương Ngôn Mặc không nhịn được hôn nhẹ lên mặt cậu, tựa lên trán cậu, cúi đầu thở dài: “A Mậu, bảo bối, em bằng lòng đi cùng tôi không? Chúng ta đến một nơi không ai tìm được, sống với nhau đến già.”

Trong lời nói có bao nhiêu khao khát, một chút cũng không giống như từ miệng Khương nhị thiếu gia nói ra.

Tần Mậu đã hoàn toàn ngây người, lòng cũng hốt hoảng, tuy vẫn nhìn Khương Ngôn Mặc, nhưng tầm mắt cậu đã không đặt trên mặt hắn, không biết nhìn đi đâu.

Khương Ngôn Mặc cũng lờ mờ đoán được phản ứng của cậu, cười khổ một tiếng, cũng không cảm thấy thất vọng, hôn mặt cậu: “Không sao… Tôi biết em không thể bỏ qua rất nhiều chuyện… Tôi sẽ vẫn ở bên em delicious peaches come.”

Tần Mậu giống như đột nhiên bừng tỉnh, vùi đầu vào cổ hắn.

Nhưng dụi đầu xong, cậu lại không nói gì.

Khương Ngôn Mặc một tay ôm eo cậu, một tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, như đang dỗ trẻ con, động tác có bao nhiêu dịu dàng.

Hai người ôm nhau, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ chính là một đôi tình nhân đang yêu nhau điên cuồng.

Nhưng bọn họ đang suy nghĩ gì trong lòng, không ai biết.

Mà thứ vô hình giữa hai người họ, chỉ sợ chính họ cũng không nhìn thấy.

Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tần Mậu, khẽ thở dài nói: “Cha tôi có rất nhiều bất mãn với Đường gia, tôi cũng biết em rất biết ơn với ân tình của Đường nhị tỷ… Tôi và em bị kẹp ở giữa Khương gia và Đường gia, đương nhiên có rất chỗ đáng nghi ngờ, nhưng A Mậu này, tôi thật lòng muốn ở bên em đến già. Tôi… Thích em, tôi không thể để em đi, em hiểu không?”

Cảm nhận rõ người trong lòng run rẩy, hắn hít sâu, tiếp tục nói: “Còn bây giờ em dành cho tôi bao nhiêu tình cảm, tôi sẽ không để ý đến, cũng không để em rời đi, mà cũng không muốn vì ân oán giữa hai nhà khiến chúng ta hiểu lầm, thậm chí là xa cách nhau.”

Thẳng thắn như vậy là hi vọng có thể tin tưởng nhau hơn.

Mà thật ra hắn cũng đã nói rõ lòng mình rồi.

Vì sao kết cục kiếp trước lại thê thảm, là vì hắn không đủ tự tin, vì hắn không đủ thẳng thắn.

Bây giờ có một cơ hội được làm lại, hắn chỉ muốn nắm chắc trong tay, không cho phép có cơ hội trốn.

Tần Mậu vẫn vùi đầu ở cổ hắn, rất lâu sau mới rầu rĩ nói: “… Sao anh lại nghĩ là em?”

Cậu sợ hãi biết bao, đây cũng có thể là một thủ đoạn của nam nhân.

Vì cậu đã cảm giác được nội tâm của mình đang dần dần đắm chìm, sắp bị thủy triều mãnh liệt bao phủ.

Khương Ngôn Mặc hôn vành tai cậu, hơi thở ẩm ướt nóng rực phả vào tai cậu: “Bảo bối, em có nhớ không. Tôi từng nói với em, tôi luôn mơ thấy em ngã từ cầu thang xuống, trong mơ tôi có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu đau khổ khi mất đi em. Sau khi tỉnh lại, tôi lại cảm thấy thật may mắn khi gặp lại em.”

Tần Mậu buồn bực nói: “Vì sao anh luôn dùng từ ‘lại’, trước đây anh từng gặp em sao?”

Khương Ngôn Mặc hôn từ vành tai đến cần cổ trắng nõn của cậu, lẩm bẩm: “Ở trong mơ.”

Lòng Tần Mậu cũng run theo.

Cậu nghĩ đến Khương Ngôn Mặc của kiếp trước, sao có thể vì cậu ngã từ cầu thang xuống mà đau khổ?

Xem ra đúng là Khương Ngôn Mặc nằm mơ, mơ thấy kiếp trước.

Khương Ngôn Mặc ôm Tần Mậu, nhìn mấy tòa nhà cao tầng chưa xây xong ở phía xa xa, nhẹ giọng nói: “A Mậu, chúng ta đều không thể lùi bước được, sau này em học cách tin tưởng tôi, được không?”

Chỉ vừa mới nãy, hắn thật sự muốn chạy trốn.

Những thứ tốt nhất cũng không cần đếm xỉa, mang theo người trong lòng này, đi đâu cũng tốt.

Chỉ cần rời khỏi đây.

Nhưng hắn đâu thể nhẫn tâm xem nhẹ nguyện vọng của người trong lòng.

Tần Mậu ở trong lòng hắn, vẫn không ngẩng đầu.

Cậu cũng không trả lời lại câu hỏi của Khương Ngôn Mặc.

Có lẽ cậu có thể thử tin tưởng… Tạm thời tin tưởng… Dù sao nguy cơ Đường gia sắp bị giải trừ, sau khi dư luận dần dần biến mất, Đường gia có thể quay trở lại quỹ đạo.

Ánh nắng mùa thu ấm áp sáng ngời, chiếu lên người bọn họ, giống như đang an ủi tâm hồn không yên của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK