Vẻ mặt Khương Ngôn Mặc mệt mỏi, dường như ngủ say, nhưng hắn nắm tay Tần Mậu rất chặt, đang ngủ cũng không thả lỏng.
Tần Mậu không biết bây giờ là mấy giờ, cậu hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn mặt Khương Ngôn Mặc, không muốn đánh thức hắn.
Nhưng động tác rất nhỏ của cậu vẫn đánh thức Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc vốn không ngủ được, chỉ là vì quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi một lúc.
Thấy Tần Mậu tỉnh lại, ánh mắt hắn mừng như điên, lập tức ôm chặt Tần Mậu vào trong ngực, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng, tràn ngập vui sướng: “Bảo bối…”
Tần Mậu hé miệng nở nụ cười, cọ cọ ngực hắn: “Em xin lỗi, đã làm anh lo lắng.”
Khương Ngôn Mặc hôn lên trán cậu, cười thở dài: “Em tỉnh lại là tốt rồi.”
Tần Mậu “Vâng” một tiếng, dừng một chút, “A” một tiếng hỏi: “Em ngủ rất lâu?”
Khương Ngôn Mặc giơ tay cậu lên, hôn lòng bàn tay cậu: “Ừm… Gần hai ngày.”
Bị cha Đường bắt cóc, trong hoàn cảnh đó, một phút Tần Mậu cũng không dám thả lỏng, lúc nào cũng đều căng thẳng.
Sau đó lại rơi xuống nước quá nhanh, cậu bị sặc nước, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hai ngày nay Tần Mậu vẫn bất tỉnh, Khương Ngôn Mặc vốn hết sức lo lắng, nhưng bác sĩ nói cho hắn biết, Tần Mậu chỉ là trải qua sợ hãi, sau khi được cứu, thể xác và tinh thần thả lỏng, mới an ổn mà ngủ, không có việc gì lớn.
Khương Ngôn Mặc lúc này mới yên lòng.
Hai người ôm nhau ở trên giường, đều mang theo xúc động sống sót sau tai nạn.
Tần Mậu an tĩnh một lát, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngôn Mặc, Khương Thiển cậu ấy… Thế nào rồi?”
Cậu chỉ nhớ đến lúc Khương Thiển đẩy cậu.
Khi đó cậu biết Khương Thiển là đang cứu cậu, trong lòng xuất hiện rất nhiều suy nghĩ — kinh ngạc, khó có thể tin được…
Ngay khi rơi xuống nước, cậu nhìn thấy Khương Thiển giơ súng lên…
Chuyện sau đó cậu lại không biết, vì cậu hôn mê bất tỉnh ở trong nước.
Sau khi tỉnh lại, cậu vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Khương Thiển.
Bây giờ hỏi xong, cậu không khỏi căng thẳng, bình ổn lại hô hấp chờ Khương Ngôn Mặc trả lời.
Khương Ngôn Mặc dừng lại, mới nói: “Chúng tôi không tìm thấy em ấy.”
Tần Mậu nghe vậy lập tức ngồi bật dậy, chăm chú nhìn Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc cũng ngồi dậy theo, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, giống như trấn an mà vỗ lên lưng cậu: “Mấy ngày nay Tập Ngật luôn cho người đi vớt, nhưng… Một chút kết quả cũng không có.”
Tần Mậu nhíu mày, nức nở nói: “Cậu ấy…”
Nhưng cậu vừa mới há miệng, lại phát hiện một câu cũng nói không nên lời.
Khương Ngôn Mặc hôn trán cậu, cũng nhíu mày lại, khàn khàn nói: “Chúng tôi đi vớt ở hạ lưu, cũng không thu hoạch được gì… Lúc đó vốn không có thuyền con qua lại, chúng tôi lại trơ mắt nhìn em ấy rơi xuống sông, sao có thể biến mất không chút dấu vết? Nhưng đã hai ngày rồi, vẫn không có tin tức…”
Bọn họ điều động rất nhiều người, vớt dọc theo bờ sông, lại chỉ vớt được một vài thứ, cũng không có Khương Thiển.
Khương Ngôn Mặc nói hết tình hình lúc đó cho Tần Mậu.
Nói đến khi Khương Thiển và cha Đường đồng thời nổ súng, Tần Mậu không khỏi che miệng lại.
Cậu sững sờ ngồi tại chỗ, cả người cũng ngây ngẩn.
Cho đến nghe xong, rất lâu sau cậu cũng không nhúc nhích.
Khương Ngôn Mặc nắm tay cậu, xoa bóp ngón tay lạnh ngắt, cậu mới dần lấy lại tinh thần.
“Hóa ra cậu ấy…” Mắt Tần Mậu không biết lúc nào đã ướt, nói vài chữ cũng không nói được.
Cậu nhớ lại hai ngày bị nhốt, Khương Thiển thường tìm cậu nói chuyện, lời trong lòng cũng nói hết cho cậu nghe.
Lúc đó cậu còn tưởng Khương Thiển đã hạ quyết tâm muốn giết cậu, mới không sợ cậu tiết lộ những chuyện kia.
Nhưng hóa ra Khương Thiển đã có tính toán từ trước.
Cuối cùng Khương Thiển không chỉ cứu cậu, còn chết chung với cha Đường…
Tần Mậu nhắm mắt lại, không để nước mắt chảy ra ngoài.
Cậu nghĩ, sao lúc đó lại không nhận ra, giọng điệu khi Khương Thiển nhớ lại kì niệm, lại thê lương và bi thương như vậy?
Qua rất lâu, Tần Mậu mới cúi đầu nói: “Ngôn Mặc, em hiểu ý anh.”
“… Hửm?” Khương Ngôn Mặc lại không biết cậu đang nói gì.
Tần Mậu rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Khi đó anh nói, anh biết chuyện Khương Thiển đẩy em xuống lầu không phải là mơ, mà là thật vì anh cũng từng trải qua.”
Khương Ngôn Mặc ôm cậu, cánh tay cứng đờ, lại không nói chuyện.
Tần Mậu tiếp tục nói: “Mới đầu em không hiểu ý của anh, sau đó bị cha Đường bắt cóc, một mình em suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng đã hiểu lời của anh.”
Khương Ngôn Mặc lùi lại một chút, nâng mặt cậu lên, chăm chú nhìn cậu.
Tần Mậu cũng chăm chú nhìn hắn: “Ngôn Mặc, anh không biết em vui biết bao…”
Lúc đó cậu thật sự cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng.
Kiếp này cậu và Khương Ngôn Mặc đều có thể viên mãn, là vì bọn cậu cũng đã trải qua bi thương ở kiếp trước.
Hai người đều nghĩ lại sai lầm ở kiếp trước, vì vậy sống lại, bọn họ mới biết tránh khỏi những đau khổ và những chuyện không làm chủ được.
Khương Ngôn Mặc luôn cố gắng làm Tần Mậu tin tưởng mình, vì thế làm rất nhiều việc cảm động.
Tần Mậu cũng không bị Khương Ngôn Mặc thu hút, vì Khương Ngôn Mặc mà thay đổi bản thân?
Khương Ngôn Mặc mỉm cười, hai tay chậm rãi thả xuống, đan chặt mười ngón tay với Tần Mậu.
Tần Mậu nhích người, hôn khóe môi hắn.
Lùi lại, cậu dựa người lên ngực Khương Ngôn Mặc, thấp giọng thở dài: “Kiếp trước Khương Thiển hại em, kiếp này lại cứu em… Trước đây trong lòng em luôn có vướng mắc, cũng hận Khương Thiển kiếp trước độc ác như vậy… Nhưng từ lúc được cậu ấy cứu, em không những không hận cậu ấy, mà còn cảm thấy lo lắng, bây giờ trong lòng cũng rất khó chịu, em không muốn cậu ấy xảy ra chuyện…”
Khương Ngôn Mặc khẽ vuốt lưng cậu: “A Thiển sẽ không sao.”
Thật ra hắn cũng chưa từng nghĩ Khương Thiển cuối cùng lại cứu Tần Mậu.
Lúc đó sức chú ý của hắn đều đặt trên người Tần Mậu, hoàn toàn không theo dõi cử động của Khương Thiển.
Cho đến khi Khương Thiển trúng đạn, rơi xuống sông, hắn mới phản ứng được, cho người xuống sông tìm người
Nhưng Khương Thiển giống như hoàn toàn biến mất trên cõi đời này, hai ngày nay vớt không ngừng nghỉ, lại không có một chút tin tốt nào.
Tần Mậu chớp chớp mắt, không để nước mắt rơi xuống.
Lại nói tiếp, số phận thật kì lạ, thật sự làm người ta không đoán được.
Ai có thể nghĩ kẻ thù kiếp trước lại trở thành ân nhân kiếp này?
Tần Mậu siết chặt vạt áo Khương Ngôn Mặc, giọng khàn khàn: “Ngôn Mặc, anh nhất định phải cứu Khương Thiển về.”
Khương Ngôn Mặc “Được” một tiếng, nhưng sắc mặt lại nặng nề giống Tần Mậu.
Không phải hắn không cứu, chỉ là Khương Thiển tự dưng biến mất như vậy.
Vương Tập Ngật vẫn đang bận chuyện này, thậm chí Khương tam thiếu còn điều động cả bộ đội.
Nhưng bọn họ vẫn không thu được bất cứ kết quả nào.
Vương Tập Ngật từng đoán, vì sông nối liền ra biển, có phải Khương Thiển đã bị mạch nước ngầm cuốn đi hay không.
Nếu sự thật là như vậy, có lẽ bọn họ sẽ mãi mãi không thể tìm thấy Khương Thiển.
Khương Ngôn Mặc và Khương tam thiếu nghe xong, mãi không nói gì.
Bọn họ đều hiểu rõ, đó cũng có thể là sự thật.
Nhưng Khương Ngôn Mặc không dám nói suy đoán này cho Tần Mậu.
Sức khỏe Tần Mậu cũng không tốt, lại vừa mới tỉnh lại, Khương Ngôn Mặc không muốn cho cậu thêm gánh nặng.
Trong hai ngày Tần Mậu mê man đều nằm ở bệnh viện.
Sau khi Tần Mậu tỉnh lại, Khương Ngôn Mặc lập tức đón cậu về Khương trạch.
Hôm đó Vương Tập Ngật và Hồ Niệm Cảnh đến thăm cậu, cậu đang phơi nắng ở trong hoa viên.
Xuân đã đến, ánh nắng lười biếng, hoa cỏ trong sân đang đâm chồi nảy lộc, gió thoảng lướt qua, thơm nức mùi hoa.
Cả buổi sáng Khương Ngôn Mặc đều ở bên Tần Mậu, càng làm Tần Mậu cảm thấy ấm áp thoải mái.
Vương Tập Ngật đến gần, lại tấm tắc nói: “Có phải quấy rầy hai chú không?”
Tần Mậu cười cười, cũng không đấu võ mồm với hắn.
Lúc trước bị Vương Tập Ngật dạy dỗ một phen, tuy trong lòng cậu cảm thấy khó chịu, nhưng cũng biết Vương Tập Ngật nói cũng không sai.
Cậu biết, Vương Tập Ngật chỉ đứng ở góc độ của Khương Ngôn Mặc, vì lo lắng cho Khương Ngôn Mặc.
Bất đồng lập trường mà thôi, giọng điệu có nặng chút nhưng không phải không có lý.
Tần Mậu vốn không có ý kiến gì với hắn.
Mà trong khi Tần Mậu bị bắt cóc, Vương Tập Ngật vẫn chạy khắp nơi vì cậu.
Hôm quyết đấu với cha Đường, lo lắng của Vương Tập Ngật lại thể hiện không sót.
Tần Mậu giờ đây chỉ có cảm kích đối với hắn.
Hồ Niệm Cảnh lại hừ một tiếng ở bên cạnh.
Vương Tập Ngật vội vàng đi dỗ dành Hồ Niệm Cảnh, vừa định nắm tay, lại bị cậu ta hất ra.
Tần Mậu thấy mà buồn cười, nhẹ giọng gọi Hồ Niệm Cảnh: “Niệm Cảnh, cậu đừng trách Vương tổng, anh ấy là sợ cậu lo lắng. Cậu xem, không phải bây giờ tôi bình an đứng trước mặt cậu à?”
Vương Tập Ngật cảm kích liếc cậu một cái, cảm ơn cậu đã giải vây.
Hồ Niệm Cảnh cũng không bỏ qua cho Vương Tập Ngật: “Tôi là bạn tốt nhất của cậu, trong lúc cậu nguy cấp, đến một chút tin tức tôi cũng không biết… May mà cậu không sao… Tôi nghĩ mà cũng thấy sợ.”
Nói xong lườm Vương Tập Ngật một cái.
Vương Tập Ngật nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Niệm Cảnh, anh sai rồi.”
Hồ Niệm Cảnh phớt lờ hắn, chỉ quan sát sắc mặt Tần Mậu kĩ càng, thấy tinh thần cậu không tệ, cậu ta mới yên tâm một chút.
Vương Tập Ngật vẫn ở bên cạnh cầu xin: “Vợ, anh sai rồi, vợ…”
Hồ Niệm Cảnh bị mấy tiếng “Vợ” của hắn làm mặt đỏ tía tai, thấy thật sự hết cách, chỉ có thể để hắn nắm tay mình.
Tần Mậu và Khương Ngôn Mặc liếc nhau, không nhịn được cũng cười rộ lên.
Vương Tập Ngật đi đến bên cạnh Khương Ngôn Mặc, thấp giọng nói: “Cậu ta có vẻ hồi phục rất tốt.”
Khương Ngôn Mặc cười gật đầu, dịu dàng nhìn Tần Mậu.
Tần Mậu đang nói chuyện với Hồ Niệm Cảnh, cả người đều cảm giác rất nhu hòa.
Khương Ngôn Mặc cúi đầu hôn lên má cậu, dịu dàng nói: “Thuốc hẳn là sắc tốt, tôi đi mang thêm ra đây.”
Tần Mậu nói “Vâng”, nhìn hắn rời đi, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên bóng dáng hắn, như thế nào cũng không dời.
Vương Tập Ngật không nhịn được lại muốn trêu chọc vài câu, lại ngại có vợ ở đây, không dám lên tiếng.
Lần này cũng là Hồ Niệm Cảnh bật cười: “A Mậu, Khương tổng vào trong rồi.”
Mặt Tần Mậu cũng bất giác hồng lên, ho khan một tiếng, che giấu xấu hổ.
Mặt mày Hồ Niệm Cảnh đều cong lên, chỉ cảm thấy hôm nay thật đẹp, tâm tình của cậu ta cũng tốt lên theo ánh mặt trời.
Lúc trước nghe thấy tin Tần Mậu nhập viện, cậu vừa sốt ruột vừa mù mờ, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Sau khi Vương Tập Ngật nói chuyện với cậu, cậu vừa tức vì chuyện lớn như vậy mà Vương Tập Ngật lại giấu cậu, vừa lo lắng cho Tần Mậu.
Khi cậu chạy đến bệnh viện, Tần Mậu vẫn đang mê man.
Khương Ngôn Mặc túc trực bên giường Tần Mậu, bất kể ai đến gần cũng không hỏi.
Trong mắt hắn chỉ có Tần Mậu, bộ dáng lo lắng tiều tụy, Hồ Niệm Cảnh nhìn thấy mà lòng chua xót.
Sau khi ra viện, Hồ Niệm Cảnh cũng không an tâm, vẫn rất lo lắng.
Hiện giờ tận mắt nhìn thấy sắc mặt Tần Mậu, cậu ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tần Mậu dường như biết Hồ Niệm Cảnh vẫn luôn lo lắng, cười vỗ vỗ vai cậu ta, tỏ vẻ cậu đã không còn chuyện gì.
Hồ Niệm Cảnh cũng cười lên.
Thấy hai người tâm tình không tệ, Vương Tập Ngật nheo mắt, đột nhiên nói với Tần Mậu: “Trước đây Ngôn Mặc dặn chúng tôi để ý Khương Thiển.”
Tần Mậu kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Vương Tập Ngật nhéo mặt Hồ Niệm Cảnh, tùy ý cười nói: “Lúc trước tôi nghĩ không ra vì sao, nhưng từ khi cậu bị bắt cóc, tôi mới hiểu.”
Tần Mậu còn đang giật mình.
Hóa ra Khương Ngôn Mặc vẫn luôn đề phòng Khương Thiển.
Trước đây cậu thấy Khương Ngôn Mặc cưng chiều Khương Thiển, cho là bọn họ vẫn sẽ giống như kiếp trước, vẫn dây dưa không rõ.
Bây giờ cậu lại chợt hiểu ra một chút.
Khương Ngôn Mặc kiếp này vẫn đối xử tử tế với Khương Thiển, nhưng lại nhắc nhở Khương Thiển đúng lúc, không cho Khương Thiển có suy nghĩ không an phận.
Dù sao chăng nữa, sự thật cuối cùng chính là Khương Thiển cứu cậu.
Cái gọi là gieo thiện gặt thiện, có lẽ chính là chỉ tình huống này…
Tần Mậu nghĩ đến đây, không khỏi khẽ thở dài.
Cậu cũng không biết sau khi cậu chết ở kiếp trước, Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển có ở bên nhau hay không, hay Khương Ngôn Mặc đối xử với Khương Thiển như thế nào.
Nhưng kiếp này, tất cả mọi thứ nên kết thúc cũng đã kết thúc, nên hoàn trả cũng hoàn trả lại rồi, nên có được cũng đã có được rồi.
Cậu cảm thấy rất viên mãn.