• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Mậu nghe thấy có người đi vào, vểnh tai, im lặng chú ý.

Người nọ đứng trước mặt cậu, không nói một lời mà lấy miếng vải đen đang bịt trên mắt cậu xuống.

Tần Mậu hơi nheo mắt lại, thích ứng một lúc mới mở mắt.

Khương Thiển đút hai tay trong túi quần, mặt không chút thay đổi mà dõi theo cậu.

Tần Mậu ngẩng đầu lên, đối mắt với Khương Thiển.

Khương Thiển ngồi xổm xuống, tỉ mỉ nhìn cậu: “Hình như anh không có chút bất ngờ nào.”

Tần Mậu nói: “Vừa nãy tôi nghe thấy cậu nói chuyện ở bên ngoài.”

Khương Thiển chăm chú nhìn cậu một hồi, nói: “Vậy anh biết tình cảnh bây giờ của mình là gì?”

Tần Mậu nghĩ một chút: “Biết.”

“…” Khương Thiển đứng lên: “Để anh nói vài câu với anh hai.”

Tần Mậu không trả lời.

Khương Thiển cũng không để ý, tìm một cái ghế để ngồi: “Thật ra rất đơn giản, chỉ cần anh hai giúp một chút, giữ được Đường thị là được.”

Tần Mậu đảo mắt nhìn bài trí xung quanh, phát hiện đây có lẽ là một kho hàng bỏ hoang, cậu bình tĩnh, ánh mắt dừng ở trên người Khương Thiển: “Khương tổng chưa chắc đã đồng ý.”

Khương Thiển cười cười: “Anh là người anh ấy yêu, bây giờ anh ở trong tay chúng tôi, anh ấy sẽ đồng ý.”

Tần Mậu lắc đầu, không tranh cãi với cậu ta.

Khương Thiển đặt hai tay lên ghế, lười biếng nhìn cậu: “Anh cũng rất khiêm tốn.”

Tần Mậu nói: “Không phải khiêm tốn, tôi biết, ở trong lòng Khương tổng, cậu vẫn rất quan trọng.”

Khương Thiển cười như không cười, liếc cậu một cái xong, đứng dậy: “Anh nói như vậy, tôi quả thật rất vui, nhưng không thể vì vậy mà thả anh đi.”

Tần Mậu trầm mặc.

Khương Thiển cười: “Anh cứ chờ anh hai đến cứu anh đi.”

Cậu ta đi tới, một lần nữa bịt kín mắt Tần Mậu.

Tần Mậu nghe thấy tiếng cậu ta đi ra ngoài.

Chờ người đi rồi, Tần Mậu mới âm thầm khẽ thở ra.

Vừa nãy là cậu cố ý tìm lời dễ nghe để nói với Khương Thiển.

Nhưng hiển nhiên Khương Thiển không bị lừa, còn nói rõ suy nghĩ của cậu.

Tần Mậu chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, kiếp này Khương Thiển có thay đổi.

Nếu không cậu sẽ vẫn không thoát khỏi số phận bị hại.

Khương đại thiếu xảy ra tai nạn xe, khi Khương Ngôn Mặc chạy đến bệnh viện, Khương đại thiếu và tình cũ đang ở cùng nhau.

“Anh.” Khương Ngôn Mặc bất đắc dĩ: “Thương thế của anh thế nào?”

Thật  ra hắn chỉ nhìn thấy cánh tay bó thạch cao của Khương đại thiếu, những chỗ khác đều không làm sao.

Khương đại thiếu nhìn hắn: “Bác sĩ nói ít nhất phải tĩnh dưỡng ba tháng.”

“…” Khương Ngôn Mặc gật đầu: “Anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong lập tức xoay người rời đi.

Khương đại thiếu ở đằng lưng than thở: “Anh về nhà cùng em.”

Khương Ngôn Mặc quay đầu lại, liếc nhìn thanh niên bên cạnh hắn: “Anh xác định?”

Khương đại thiếu mày cũng không nhíu một cái: “Đương nhiên.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía tình cũ: “Hôm nay cảm ơn em.”

Sau khi lên xe, Khương Ngôn Mặc không nhịn được mở miệng: “Anh, nếu anh thật sự muốn anh Tần Lãng về, vậy đừng dây dưa với những người khác.”

Khương đại thiếu hừ một tiếng: “Đương nhiên không sánh bằng tình sâu nghĩa nặng của em và A Mậu.”

Khương Ngôn Mặc bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh, hôm nay em bỏ lại A Mậu để chạy đến đây.”

Khương đại thiếu cười hắc hắc: “Anh cố ý đấy, biết tối hôm qua hai đứa đại chiến một trận với nhau, nếu không anh cũng không gọi chú ra đây.”

Khương Ngôn Mặc lườm hắn từ kính chiếu hậu.

Sắc mặt Khương đại thiếu hết sức ung dung: “Thật ra anh cũng có thể tùy tiện gọi một người đến, nhưng anh ghen tị hai đứa thân mật như vậy.”

“… Sao anh không gọi em ba đến, hai người đó cũng rất hòa thuận, chẳng lẽ anh càng không ghen tị?” Khương Ngôn Mặc có hơi cạn lời.

Hắn luôn cảm thấy từ khi Vu Tần Lãng rời đi, anh hắn càng trở nên ấu trĩ.

Khương đại thiếu hùng hồn nói: “Anh không dám gọi cho em ấy, nó lạnh lùng như vậy, ngoài Lý ca ra còn ai dám đến gần.”

Khương Ngôn Mặc không nhịn được lắc đầu, hắn và Tần Mậu trải qua khó khăn gì, người ngoài không thể tưởng tượng được, hắn cũng không muốn nói với bất kì ai.

—— Cho dù bị anh hắn hiểu lầm như vậy.

Đang muốn nói chuyện, chuông điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.

Đến khi nghe thấy bên kia nói gì, sắc mặt Khương Ngôn Mặc bỗng biến đổi, trầm giọng nói: “Các cậu giấu trước đi, đừng để lộ dấu vết.”

Khương đại thiếu nghe ra bất thường, thấy hắn tắt máy, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Khương Ngôn Mặc quay đầu lại liếc hắn một cái: “A Mậu bị bắt cóc.”

Khương đại thiếu sửng sốt: “Bắt cóc?”

“Vâng, là cha Đường và Khương Thiển làm.” Khương Ngôn Mặc nắm chặt vô lăng, đốt ngón tay nhô lên, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Khương đại thiếu suy tư vài giây, mắng: “A Thiển làm việc thật không có đầu óc.”

Khương Ngôn Mặc dường như không nghe thấy hắn nói, chỉ nhìn chằm chằm phía trước.

Khương đại thiếu thấy kinh hồn bạt vía, vội bảo hắn dừng xe: “Ngôn Mặc, em bình tĩnh trước đi, A Mậu sẽ không sao.”

Khương Ngôn Mặc giẫm lên phanh, đổ cả người vào ghế, nhắm mắt lại không trả lời.

Đáng lẽ hắn không nên đi ra ngoài mà phải ở nhà với Tần Mậu.

Nhưng hắn cũng không thể trách anh hắn, dù sao ai cũng không thể ngờ được Tần Mậu sẽ bị bắt cóc.

Chỉ là vừa nghĩ đến bây giờ Tần Mậu bị nhốt trong một góc phòng, bị đe dọa bị hoảng sợ, tim hắn không ngừng đau đớn.

Khương Ngôn Mặc không khỏi hung hăng đập mạnh xuống vô lăng, mặc cho bất cứ ai nhìn thấy hắn nôn nóng hay lo lắng.

Là hắn phòng bị không chu toàn, là hắn quá mức lơ là.

Hắn cho rằng ít nhất phải qua tết âm lịch cha Đường mới động thủ.

Còn Khương Thiển…

Kiếp trước Khương Thiển hại Tần Mậu, sao hắn lại không nghĩ đến, kiếp này Khương Thiển vẫn tiếp tục làm vậy?

May mà hắn vẫn cho người đi theo bảo vệ Tần Mậu, mới có thể biết tin nhanh như vậy.

Nhưng… Hiện giờ cha Đường đã đến bước đường cùng, Tần Mậu ở trong tay ông thật sự nguy hiểm.

Hơn nữa năm đó cha Đường từng giết người, chỉ sợ ngay cả vợ con ông cũng không biết lòng dạ ông có bao nhiêu ác độc.

Khương Ngôn Mặc nhíu chặt mày, âm thầm suy tư tiếp theo nên làm gì bây giờ.

Khương đại thiếu ở một bên cũng lo lắng, hắn có hơi tự trách, nói: “Em trai, đều tại anh…”

“Anh.” Khương Ngôn Mặc ngắt lời hắn: “Em gọi người đến đón anh, bây giờ em phải qua Vương gia một chuyến.”

Khương đại thiếu nhíu mày: “Vương Tập Ngật?”

Khương Ngôn Mặc gật đầu: “Em không đưa anh về được.”

Khương đại thiếu nhìn hắn: “Em nên gọi cho cha và em ba.”

Khương Ngôn Mặc nói: “Tối nay về nhà rồi nói với mọi người.”

“Anh nghĩ chính phủ can thiệp có lẽ sẽ tốt hơn một chút.” Khương đại thiếu đắn đo diễn đạt.

Khương Ngôn Mặc dừng một giây: “Em sẽ suy nghĩ.”

Tần Mậu bị bịt mắt, mở mắt cũng chỉ thấy tối đen.

Mặc dù cậu có chút sợ Khương Thiển sẽ làm gì với cậu, nhưng cậu càng lo Khương Ngôn Mặc ở bên ngoài sốt ruột.

Cha Đường và Khương Thiển nhốt cậu ở đây, nhất định là muốn dùng cậu để uy hiếp Khương Ngôn Mặc.

Cũng không biết bây giờ Khương Ngôn Mặc biết tin cậu mất tích hay chưa.

Cậu tin năng lực của Khương Ngôn Mặc, nhưng…

Không biết chuyện gì xảy ra, tim cậu đập không ngừng, luôn cảm thấy tiếp theo sẽ xảy ra chút chuyện gì đó.

Nhưng bây giờ, cậu cũng chỉ có thể âm thầm làm bản thân bình tĩnh.

Cậu nhớ lại trước khi xa nhau, Khương Ngôn Mặc nói một vài câu.

Khương Ngôn Mặc nói, Khương Thiển đẩy cậu ngã, không phải là mơ.

Hắn nói đó là thật là vì hắn cũng từng trải qua.



Tần Mậu yên lặng suy nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh.

Khương Ngôn Mặc nói, thật ra hắn biết Khương Thiển đã làm những gì.

Cho nên, Khương Ngôn Mặc cũng trải qua kiếp trước?!

Trong nháy mắt, Tần Mậu chỉ cảm thấy như ngộ ra.

Hóa ra… Khương Ngôn Mặc cũng giống cậu, hắn được sống lại…

Tần Mậu suy nghĩ ra, cả người đều run sợ.

Thậm chí cậu quên mất mình bị bắt cóc, quên mất sợ hãi, chỉ hoàn toàn cảm thấy khó tin.

Khó trách sau khi sống lại, lần đầu cậu đến Mặc quán, bị Khương Ngôn Mặc nhìn thấy, trong ánh mắt Khương Ngôn Mặc lại không đè nén được lộ ra bi thương.

Sau đó Khương Ngôn Mặc tiếp cận cậu, có những hành động ôn nhu dành cho cậu, tuy kỳ quái nhưng những lời nói chân thành cũng có thể nói rõ.

Trước đây Tần Mậu luôn không thẻ hiểu, tại sao kiếp này Khương Ngôn Mặc đột nhiên thay đổi thái độ, đối tốt với cậu như vậy?

Không lợi dụng, không chần chừ, vẫn luôn nuông chiều cậu.

Cuối cùng bây giờ cậu cũng biết được sự thật, mà sự thật này, làm cậu… Khiếp sợ như vậy, nhưng lại vui mừng.

Khi Tần Mậu nhận thấy trên mặt lạnh lẽo, mới phát hiện cậu khóc.

Cậu không biết vì sao cậu phải khóc, nhưng vui mừng trong lòng lại khiến cậu bất giác khóc.

Có lẽ, là vì biết người cậu yêu, ở bên cậu cùng đối mặt với vui buồn của kiếp trước, cậu liền cảm thấy số phận cuối cùng cũng không tệ với cậu.

Cậu vẫn nghĩ kiếp này có thể sống lại, là số phận đang nhắc nhở cậu.

Nhưng hóa ra số phận thiên vị cậu, khiến người cậu yêu cùng sống lại với cậu.

Cậu cũng không biết kiếp trước Khương Ngôn Mặc yêu cậu hay không, cũng không biết sau khi cậu mất, Khương Ngôn Mặc có khổ sở hay không.

Những chuyện này dường như đã không còn quan trọng, vì hiện giờ cậu đã biết, kiếp này Khương Ngôn Mặc yêu cậu.

Khi cậu còn nghi ngờ Khương Ngôn Mặc, có lẽ hắn đã hạ quyết định sẽ đối xử tốt với cậu.

Tần Mậu nghĩ đến đây, không khỏi khẽ mỉm cười.

Khương Ngôn Mặc biết được cậu cũng sống lại từ khi nào, cậu không biết được, có lẽ là khi cậu nói mơ thấy mình bị Khương Thiển đẩy ngã, Khương Ngôn Mặc đã có nghi ngờ.

Có lẽ Khương Ngôn Mặc nhận thấy cậu không giống với kiếp trước, nên đã từng điều tra cậu.

Nhưng cũng không quan trọng.

Quan trọng nhất là Tần Mậu biết, sau khi cậu sống lại, từ lần đầu gặp Khương Ngôn Mặc, hắn đã đối xử tốt với cậu.

Điều này làm Tần Mậu cảm thấy rất hạnh phúc.

Thật ra khi vừa mới nghĩ thông, Tần Mậu còn mơ hồ có chút lo lắng.

Cậu sợ sau khi Khương Ngôn Mặc nhìn thấy Khương Thiển, sẽ mềm lòng giống như kiếp trước.

Khương Thiển nhất định sẽ ép Khương Ngôn Mặc phải chọn giữa hai người họ.

Cậu rất sợ Khương Ngôn Mặc sẽ chọn Khương Thiển.

Cho dù trong lòng cậu hiểu rõ, nhưng khả năng này cũng rất nhỏ.

Nhưng dù sao kiếp trước đã từng bị tổn thương, trong lòng cậu luôn luôn có gai.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận ám chỉ của Khương Ngôn Mặc, ngay cả một chút lo âu cũng biến mất.

Trong lúc Tần Mậu vừa khóc vừa cười, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.

Vẫn là Khương Thiển, cậu ta tháo miếng vải đen trên mắt Tần Mậu, nhìn thấy dáng vẻ cậu vừa khóc vừa cười, sủng sốt một chút, lại lập tức bật cười: “Không chờ anh hai đến cứu thì anh cũng sớm điên mất, tuy tôi không quan tâm nhưng còn phải dùng anh để thương lượng với anh ấy, tôi nghĩ tốt nhất anh bình thường lại một chút.”

Tần Mậu cũng không nhìn cậu ta, cậu còn đang đắm chùm trong vui mừng, hoàn toàn không muốn để ý đến Khương Thiển.

Khương Thiển như có điều suy nghĩ mà nhìn cậu: “Anh vừa mới liên lạc với anh hai?”

Tần Mậu giương mắt, im lặng không trả lời.

Khương Thiển cười: “Tôi còn tưởng anh có bản lĩnh đặc biệt gì, có thể lén lút liên lạc với anh hai.”

Tần Mậu lại cúi đầu, vẫn không nói lời nào.

Thật ra cậu cảm thấy Khương Thiển có chút khác thường.

Dựa theo mức độ Khương Thiển hận cậu ở kiếp trước mà nói, kiếp này Khương Thiển cũng sẽ không khách khí với cậu như vậy.

Nhưng cậu bị bắt cóc xong, nhìn thấy Khương Thiển, vẻ mặt cậu ta vẫn rất bình thản, ngay cả khi nói chuyện với cậu còn có thể cười vài lần như vậy.

… Khi nào thì Khương Thiển trở nên mềm mỏng như vậy?

Tần Mậu cuối cùng cũng thu lại mọi tâm tình trong lòng, không dám lơ là.

Khương Thiển tỉ mỉ quan sát cậu, thấy cậu dường như thư thái một chút, nhướng mày nói: “Anh có thể nói cho tôi biết anh đang nghĩ gì không?”

Trên mặt Tần Mậu còn có nước mắt, nhưng cậu không chút để ý bị Khương Thiển nhìn thấy, lắc đầu, tỏ ý không muốn nói.

Khương Thiển hừ một tiếng: “Quên đi, tôi cũng không muốn biết.”

Tần Mậu: “…”

Khương Thiển đột nhiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tần Mậu: “Tôi đoán anh đã biết anh mất tích, giờ đang đi tìm anh.”

Tần Mậu không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn Khương Thiển một cái.

Khương Thiển cười: “Anh ấy chắc chắn đã đoán được là tôi bắt cóc anh, cũng biết tôi sẽ đòi hỏi gì… Anh đoán đi, anh ấy có thể dùng Đường thị để đổi lấy anh hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK