Dạ Yến muốn khép hai chân lại, nhưng đã bị hắn giữ chặt, chưa vừa ý hắn lại dùng ngón tay rãi nhẹ lên viên trân châu, còn tay kia cư đâm sâu vào hoa huy*t rồi lại rút ra, đâm vào cứ như vậy từ chậm chạp đến nhanh hơn, làm cho nàng không ngừng run rẩy và rên rỉ lớn hơn, nước suối giờ đây ướt cả cánh tay và ngón tay của hắn, mắt nhìn thấy nàng giờ đã không thể chịu nổi nữa, bấy giờ tay cầm lấy tiểu đệ sớm đã ngẩn đầu để vào trước hoa huy*t mà đâm mạnh mẽ vào sâu cuối trong hoa huy*t...ừm...ưm cả hai cùng phát ra tiếng rên hạnh phúc.
Tước Thiên dùng hết sức luật động, rút ra, rồi lại đâm sâu vào, lần sau mạnh mẽ hơn lần trước làm đầu óc của Dạ Yến giờ đây tê dại, cả người run rẩy miệng không dừng rên la và những sự ra vào cuối cùng... á.....ừm, cả hai cùng lên đỉnh hạnh phúc.
_ Mồ hôi hai người ướt cả chăn mềm, hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên nàng, ôm vào lòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thật sự hạnh phúc khi cả hai đều nghĩ về nhau, nên khi gần nhau mới có sự khác biệt như vậy, bàn tay Tước Thiên đưa lên vuốt những sợi tóc đang dính trên mặt Dạ Yến, nàng nhắm mắt vì mệt, mặt cũng đỏ vì quá sức, hắn mỉm cười nhìn nàng, khẻ nói:
_Ta yêu nàng nương tử, ọt ọt tiếng kêu lớn phát ra từ bụng của Dạ Yến, hắn chớp mắt nhìn nàng, hai mắt Dạ Yến cũng nhìn người trong lòng, nàng bày ra gương mặt tội nghiệp nhìn hắn nói: " thiếp thật sự rất là đói bụng phu quân ơi ".
_Hả!
Tước Thiên nghe nàng nói là đói bụng, trong lòng hắn mới chợt nhớ, nàng sáng giờ chưa ăn gì, gương mặt ngại ngùng nhìn nàng lên tiếng:
_Ta xin lỗi nương tử! Ta quên mất nàng chưa ăn gì, để ta gọi người dọn cơm, nhưng chúng ta phải tắm trước đã, dứt lời hắn ôm nàng sang phòng kế bên cả hai cùng tắm uyên ương.
Một khắc sau khi tắm xong, thức ăn cũng được dọn lên bàn, hắn ôm nàng vào ghế ngồi, mình cũng ngồi xuống kế bên, gắp thức ăn cho nàng,trong ít phút chén của Dạ Yến đã đầy thành cái núi, nàng nhìn mà mặt khóc không ra nước mắt luôn nha.