---
"Đừng khóc, A Dung." Giải phóng tất cả ham muốn của mình, Tạ Du rút ra từ tay Phó Ninh Dung, giúp nàng lau sạch tinh dịch.
"Khóc thế này, cẩn thận không bị người khác phát hiện."
Tạ Du dỗ dành nàng, một mặt mang theo chút hi vọng, mặt khác giả hảo tâm nhắc nhở nàng, "Nàng muốn quan hệ của chúng ta bị người khác phát hiện sao?"
Nàng vẫn khóc, nhưng tiếng khóc đã nhỏ hơn nhiều.
Tạ Du hôn lên nước mắt, lần xuống mổ lên môi nàng, còn lấy lý do rất chính đáng: Sợ nàng không kiềm chế được âm thanh làm thu hút sự chú ý của người khác.
Nhổ vào!
Hắn vừa rồi còn sướng đến mức nhắm mắt thở dốc, cớ gì lại chặn môi không cho nàng phát ra chút âm thanh nào?
Dáng người Tạ Du cao lớn, hoàn toàn có thể che phủ Phó Ninh Dung, thế nên hắn không sợ người khác phát hiện hắn đang ôm nàng.
Câu "sợ người khác phát hiện" chỉ là ngụy biện, hắn nói vậy để Phó Ninh Dung tựa vào mình.
Tạ Du đã mấy ngày không gặp Phó Ninh Dung, muốn nhân cơ hội này nói chuyện nhiều hơn một chút, nhưng vì thuộc hạ đến tình báo, nụ hôn buộc phải cắt ngang.
Người đã theo dõi mấy ngày nay xuất hiện ở bên kia phía tây kinh thành, sự tình đột ngột phát sinh, Tạ Du không thể không dẫn người đuổi theo điều tra.
Trước khi đi còn ngàn dò vạn dặn, dặn nàng phải cẩn thận khi tra án, mạng sống của chính mình mới là quan trọng nhất.
Tạ Du vừa rời khỏi đây, Phó Ninh Dung cũng bị gọi đi, đã có kết quả điều tra ở trong thành, Thượng Thư đại nhân yêu cầu nàng dẫn người đi một chuyến.
Vốn tưởng rằng sẽ sắp xếp người hầu lẻn vào, nàng tùy ý sửa sang lại y phục trở về, vừa tới Hình Bộ, thuộc hạ liền trình lên một kiện váy hoa hồng màu đỏ.
Hai mắt Phó Ninh Dung vẫn còn hơi sưng đỏ, nghiễm nhiên là vừa mới khóc xong, nàng lập tức sững sờ khi nhìn thấy đồ thuộc hạ dâng lên: "Đây là?"
"Đại nhân, đây là y phục!"
Phó Ninh Dung cầm kiện váy lên, che đi đôi môi đỏ mọng vì bị mút, đánh giá một phen, "Ta đương nhiên biết đây là y phục, ý ta là ngươi đem cái này lên làm gì?"
"A, là như vậy."
Một tên thuộc hạ chủ động giải thích, "Gián điệp đến báo tin rằng quan bạc đang lưu hành đã được tìm thấy ở Mãn Hoa Lâu phía tây kinh thành, muốn trà trộn vào bên trong không hề dễ dàng, Hình Bộ của chúng ta chỉ có thể bố trí một cầm sư nương vào đó."
"Cho nên?" Phó Ninh Dung nhìn hắn, ra hiệu tiếp tục nói.
"Cho nên lần này rất cần ngài ra trận. Ngài cũng biết đấy, đám thuộc hạ chúng tôi da thô thịt dày, làm sao có thể giả thành một cô nương được? Vào đó nhất định sẽ bị phát hiện, chỉ có thị lang đại nhân ngài mới làm được thôi."
Sắc mặt Phó Ninh Dung ngưng trọng, trước tiên cự tuyệt việc này. Nàng không thể, cũng không nên mặc nữ trang trước mặt mọi người.
Nàng vốn là nữ tử.
Nếu diện trang phục nữ nhân, khó tránh khỏi bị nhìn ra manh mối.
"Không được." Phó Ninh Dung biến sắc, hiển nhiên là không muốn.
Thuộc hạ không biết lo lắng trong lòng Phó Ninh Dung, bọn họ cho rằng nàng là công tử thế gia, không muốn bị người khác nhìn thấy mình trong trang phục nữ nhân và bị bàn tán: "Thưa đại nhân, chuyện này chúng tôi nhất định giữ kín như bưng, sẽ không tiết lộ nửa lời, lại càng không để người khác biết, ngài đừng lo lắng."
Phó Ninh Dung ôm trán thở dài.
Chỉ có nàng biết, không chỉ vì như thế.
Ngày thường nàng mặc trang phục của nam tử, làm việc mạnh mẽ quả quyết, ngoài việc đó là trách nhiệm của nàng, còn có một phần tâm tư sợ bị người khác phát hiện thân phận.
"Ngài là thị lang đại nhân, là trụ cột của Hình Bộ chúng ta, chúng thuộc hạ đã theo ngài nhiều năm, biết ngài tuổi trẻ đầy hứa hẹn và là người đáng tin cậy nhất."
"Thượng Thư đại nhân cũng nói chỉ có ngài mới có thể làm được. Ngài yên tâm, xung quanh Mãn Hoa Lâu đều là huynh đệ của chúng ta, cũng đã bài bố rất nhiều mai phục, chỉ cần ngài lệnh một tiếng, các huynh đệ sẽ ngay lập tức hành động."
"Hình Bộ chúng ta cũng có nữ quan, sao không gọi một người qua đây? Loại chuyện này cũng phải phiền toái đến đại nhân?"
Nhóm thuộc hạ kẻ xướng người họa.
"Nói như ngươi, đại nhân chúng ta là loại người sợ hãi chùn bước? Chỉ là cải trang thành nữ tử thôi mà, sao có thể dễ dàng lùi bước thế được..."
Có cảm giác không trâu bắt chó đi cày, thân ở vị trí này, cuối cùng Phó Ninh Dung cũng đáp ứng: "Được rồi được rồi, để ta."
Chỉ một thời gian ngắn mà thôi, sẽ không ai phát hiện đâu.
Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Kỳ thật nghĩ cũng có thể nghĩ, Phó Ninh Dung sinh ra đã đẹp, nàng mặc đồ của nữ nhân chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Nhưng ai cũng không ngờ, thế nhưng lại phù hợp đến vậy.
Thời điểm Phó Ninh Dung mặc kiện váy đỏ hoa hồng bước ra, toàn sảnh náo động, liên tiếp gật đầu, trong mắt đầy kinh diễm: "Đại nhân, ngài có thể!"
Cả đuôi mắt phiếm hồng cùng với màu môi diễm lệ cũng làm điểm tô lên vẻ đẹp ấy.
Kiện váy đỏ này thực sự rất đẹp.
Kiểu dáng phức tạp nhưng rất tinh xảo, thậm chí đường viền phía trên cũng được dệt bằng tơ vàng.
Không cần tô son đánh phấn, nàng hiện ra khí sắc hồng nhuận cùng với phong thái tuyệt vời.
Mấy tên thủ hạ ngẩn ra, không khỏi cảm thán, xúc động nói: "Nếu đại nhân là nữ tử, ngài nhất định là cô nương đẹp nhất kinh thành."
Lời nói đúng dịp ánh mắt của nhóm thuộc hạ đang nhìn sang Phó Ninh Dung, tất cả đều tán thành.
Bảy mồm tám mỏ chõ vào nhao nhao.
"Bớt nói nhảm."
Phó Ninh Dung bình ổn lại cảm xúc vừa rồi về Tạ Du, chịu đựng sự khó chịu truyền lệnh, "Tất cả chuẩn bị, ngay lập tức xuất phát đến Mãn Hoa Lâu."
Hi vọng vụ án quan bạc này mau mau được giải quyết, sớm ngày tìm ra chân tướng, đừng uổng công nàng làm ra hành động mạo hiểm này.
Danh Sách Chương: