• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nàng nói ta nghe, nếu như ta dùng đồ của nàng làm bút lông, nàng có đồng ý không?" Dùng tay phác họa đám lông dính đầy nước mật của nàng, Tạ Du chống chằng cười trộm.

Bút lông đã hoàn thành sẽ phẩy lên âm vật của nàng, sử dụng thứ thuộc về nàng theo một cách riêng biệt.

Hạt châu của nàng sẽ sưng lên, huyệt nhỏ sẽ chảy ra thật nhiều nước xuân, bởi vì quá mức kích thích, toàn thân nàng căng chặt, bụng dưới không tự chủ co giật, nàng ra sức giãy giụa nhưng vẫn không lay chuyển được nửa phần.

Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến hơi thở của Tạ Du trở nên nặng nề, con chim cứng nóng sưng lên khó chịu.

Tiếc thay, tâm trí Phó Ninh Dung giờ đây là một đống hỗn độn, hiển nhiên không nhận ra ý tưởng biến thái của chàng thanh niên lúc này.

Thiếu nữ đáng thương với cái lỗ tròn nhỏ bị đục khoét đang nằm ở một bên giường.

Tạ Du cương lên đầy hưng phấn.

Ánh mắt nhìn nàng không chớp.

Phần eo lại bị nâng lên, nụ hôn nóng bỏng ướt át rơi xuống lưng và eo nàng.

Chạm đến đâu tê dại đến đó, xương cụt run rẩy, khoái cảm lan tràn toàn thân.

Ngón tay chậm rãi vói vào chơi đùa một cách bừa bãi.

Gậy thịt to lớn cọ tới cọ lui nơi miệng động.

Sau khi bị cọ nhiều lần, múi thịt Phó Ninh Dung mấp máy, sự trống rỗng lớn lao và khoái cảm xen kẽ khiến nàng không nhịn được lắc lắc mông cọ về phía hắn.

Cái miệng nhỏ óp ép co rút, có thể cảm nhận được hơi nóng từ lỗ thịt truyền ra.

"Muốn?"

"...Ừm...."



"Biết cách đút vào sao cho sướng không?"

Nàng gật đầu rồi lại lắc đầu.

Tay quờ quạng trong không khí, đáp lại hắn chính là động tác ngày càng sốt ruột và cơ thể phủ một màu đỏ ửng của nàng.

Tạ Du hiểu rõ.

Sự nhẫn nại của hắn gần như đến cực hạn, hắn nắm lấy tay nàng đặt lên bộ phận sinh dục đang chống lên âm hộ: "Vậy thì tự ăn đi."

Dương vật nằm trong lòng bàn tay nõn nà nhảy bần bật, Tạ Du túm eo nàng kéo mạnh về phía sau, một tiếng thở dài thoải mái bật ra.

Tiến quân thần tốc.

Nàng một lần nữa nuốt trọn lấy hắn.

Tạ Du kéo hai tay nàng lui sau, một khi đã đi vào là chỉ có không ngừng va chạm.

Niêm mạc bị kéo căng.

Cường độ va chạm còn kinh khủng hơn so với lần trước, quy đầu khoan vào và nghiền nát bên trong, vật nóng như lửa cứ rút ra rồi đút vào không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn muốn chạm vào thành tử cung, muốn sâu bao nhiêu tùy thích.

Dương vật giống như gậy gộc, liều chết đóng cọc nàng.

Không cho nàng cơ hội từ chối.

Đó hoàn toàn là một hành vi không tự chủ của cơ thể dưới phản ứng cực đoan như vậy, Phó Ninh Dung gào khóc và hét lên, hoàn toàn không thể kiềm chế những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng.

"Nhẹ chút...ah...ah... Chậm lại."

Lời nói bị đâm vỡ thành từng mảnh, cảm giác bị đâm đến rung rinh thấu tâm can rất rõ ràng.

Nàng càng nói, Tạ Du càng cố ý đẩy nhanh tần suất ra vào, như thể hắn không muốn nàng nói bất cứ điều gì ngoại trừ "sướng" và "rất sướng".



Tiếng thở dốc của hai người từ khi tiến vào vẫn không ngừng, không cần phải nói, biểu hiện thân thể đã chứng minh hai người là đối tác phù hợp nhất.

Tạ Du vùi sâu vào cơ thể nàng, dán chặt lấy nàng không chút kẽ hở, đỏ mắt mà đitj nàng.

Nắm lấy đầu ngực kéo qua kéo lại, làm cho nàng sắp lên đỉnh, thân dưới run rẩy, bờ mông căng mềm không ngừng rung chuyển.

Bóp cằm bắt nàng quay đầu nhìn chỗ giao hợp giữa hai người, nhấc bổng nàng lên, bàn tay to đặt lên mông nàng, "Ai đang đị.t nàng?"

Tay năm tay mười phát lên mông nàng, Tạ Du nhất quyết buộc nàng phải đối mặt với bản thân.

"Nói cho ta biết, là ai?"

"Là...Tạ Du..."

Hắn dần nàng túi bụi, giờ phút này nghe thấy tên mình từ miệng nàng, choáng ngợp liền với sự phấn kích.

Tạ Du không biết làm cách nào để nắm chắc nàng trong tầm tay. Nhưng mỗi lời nói của nàng đều có thể dễ dàng tạo nên một cơn sóng lớn trong lòng hắn, chi phối mọi suy nghĩ của hắn mọi lúc mọi nơi.

Dường như hắn sinh ra là để dành cho Phó Ninh Dung.

Tạ Du không thể đảm bảo rằng Phó Ninh Dung sẽ luôn yêu hắn, nhưng hắn có thể cam đoan, rằng hắn sẽ mãi yêu nàng, luôn luôn thuộc về nàng.

Cho dù là cưỡng ép, hắn vẫn muốn giữ chân nàng lại.

"Đúng, nàng phải nhớ kỹ, Tạ Du là của nàng, mãi mãi là của nàng."

Hắn ôm chặt lấy nàng, lời nói như thiêu đốt, sự tàn bạo xung quanh dần tan thành dục vọng, trong mắt hắn là sự điên cuồng chỉ thuộc về duy nhất Phó Ninh Dung.

Tiếng giã bành bạch và tiếng bàn tay phát lên mông nối tiếp nhau.

Đến bây giờ nàng mới nhận ra, trước đây khi hai người ở cạnh nhau, hắn thực sự quan tâm nàng nên mới không làm hết sức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK