Hôm nay, Khánh An đã có thể xuất viện. Bệnh của cô thuộc về phạm trù tâm lý, nằm lì trong bệnh viện cũng chẳng giúp ích gì. Được thoát khỏi phòng bệnh tù túng để về nhà vốn dĩ là chuyện đáng vui mừng, nhưng cả buổi sáng cô không nhếch nổi khóe môi, khuôn mặt trĩu nặng một nỗi buồn.
Những hình ảnh chợt đến ngày hôm qua cứ thế lẩn quất ám ảnh. Mặc dù cô đã bình tâm hơn nhiều sau giấc ngủ dài, nhưng sự đau đớn dằn vặt mà chúng mang đến thì đầy chặt trong lòng. William liên tục vỗ về an ủi, bảo cô chuyện đó là rất đỗi bình thường, bảo cô đừng bận tâm suy nghĩ nữa, nhưng Khánh An vẫn không thể nào tha thứ nổi cho bản thân mình.
- Em đã sẵn sàng chưa? - William mỉm cười tiến về phía cô sau khi đã ngó nghiêng kiểm tra một lượt khắp căn phòng để chắc chắn không bỏ quên thứ gì.
- Dạ. - Khánh An gượng cười gật đầu.
Chưa để cô kịp di chuyển, anh đã nhanh nhẹn cúi người nhặt chiếc giầy converse xếp gọn gàng dưới chân giường. Nhận ra ý định của anh, Khánh An vội rụt chân lại, gò má hơi đỏ lên:
- Để em tự làm.
William không phải là người dễ dàng từ bỏ. Anh dịch lại gần hơn:
- Không phải anh đã bảo em là người bệnh thì không được phép làm gì sao?
Khánh An kéo ngay chiếc chăn bên cạnh phủ lên bàn chân của mình, hai tay nhấn chặt xuống ra sức che đậy. Khuôn mặt càng lúc càng đỏ, cô khó nhọc lắp bắp:
- Nhưng... Nhưng... từ hôm qua tới giờ em chưa tắm, bẩn lắm.
Tiếng cười nhẹ khục trong cổ họng, William giả vờ nghiêm giọng:
- Giờ cho em hai chọn lựa... - Đôi mắt anh hấp háy ánh cười. -... để anh đeo giầy cho em, hay là... để anh hôn chân em.
Phương án chọn lựa William đề ra làm Khánh An giật thót mình. Cô vội chìa chân ra, tuyên bố dõng dạc không cần phải suy nghĩ thêm:
- Đeo giầy!
William bật cười trìu mến nhìn bộ dáng đáng yêu của người vợ dễ dụ, rồi dịu dàng ướm giầy vào chân cho cô. Anh kéo nhẹ dây giầy để hai bên chiếc giầy ôm lấy bàn chân cô, chân mày hơi nhíu lại quan sát:
- Thế này được chưa? Có làm em đau không?
- Không đau. - Khánh An bẽn lẽn lắc đầu. Chiếc giầy không quá lỏng lẻo mà cũng không quá chặt, vừa tầm thoải mái.
Khi đã nhận được câu trả lời từ cô, William mới yên tâm buộc dây giầy, từng bước cẩn thận tỉ mỉ như thể sợ mình vụng về xảy tay làm bàn chân nhỏ nhắn này bị đau.
Nhìn sự dịu dàng của người chồng, Khánh An bỗng thấy sống mũi cay xè. Anh càng đối xử tốt với cô, thì sự day dứt càng hằn lên tim cô đau nhói.
- Anh à... - Khánh An ngập ngừng lên tiếng. - Hay là... mình dừng ở đây?
Bàn tay đang buộc dây giầy khựng lại, William ngẩng đầu nhìn cô. Thấy đôi mắt đen buồn bã bắt đầu ngân ngấn một lớp nước mỏng, anh hoảng hốt ngồi sát lại gần, đưa ngón tay quệt những giọt nước trong suốt đong đầy bên khóe mi chỉ chực tuôn rơi.
- Được rồi, nếu em không muốn, anh không ép em nữa. - William không ngờ chỉ muốn tự tay chăm sóc vợ thôi mà làm cô phải cảm thấy uất ức tới rơi nước mắt thế này.
- Không phải. - Khánh An lắc nhẹ mái đầu. - Là chuyện... gặp anh Huy. Hay là em thôi không gặp anh ấy nữa?
William không giấu được tiếng khẽ thở dài, bàn tay dịu dàng ôm lấy gò má mềm mại của Khánh An.
- Anh đã bảo em đừng suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ chuyện hồi phục trí nhớ là quan trọng nhất. Em biết là anh... - Quai hàm của William hơi nghiến lại, cố gắng kìm chế cảm xúc nhói lên trong lòng. -... rất lo cho em mà phải không?
Khánh An biết chứ. Cô biết rất rõ. Đấy cũng chính là lý do cô chấp nhận gặp Huy.
- Vâng, em biết. - Cô gật gật đầu, hàng nước mắt không kìm được tuôn rơi lã chã trên ngón tay anh. - Nhưng anh hứa... Anh hứa phải nói cho em biết nếu anh cảm thấy không thoải mái nhé...
William lặng yên, vẻ mặt trầm ngâm sâu lắng, khó đoán được là anh đang nghĩ gì. Sau một vài phút, anh kéo nhẹ cô vào lòng, giọng nói khẽ khàng như tiếng thì thầm bên tai:
- Ừ, anh sẽ nói cho em biết...
William không dám nói hai từ "Anh hứa" vì anh biết mình không thể giữ lời. Nếu Khánh An nhìn thấy được ánh mắt buồn khổ mà anh cố che giấu bằng cái ôm này, chắc chắn cô sẽ không dừng cuộc nói chuyện ở đây.
---
Cô bé Khánh An thắt bím hai bên mặc chiếc áo phông trắng có hình chuột Mickey to đùng ở giữa ngực cùng chiếc váy tím xoè rộng. Cô bé lật đật chạy theo dòng nước nồng nặc mùi hóa chất khử trùng đang đều đặn chảy trong những cái ống tròn vòng vèo quanh các bụi cây xanh.
"Chắc hẳn cái quần bơi của mình phải ở quanh đây." Cô bé tự nhủ thầm, đôi mắt liên láo ngó nghiêng tìm kiếm.
Mải mê chạy được một lúc thì Khánh An chợt nhận ra trời đã chập choạng tối tự bao giờ. Dòng nước phản chiếu sắc trời, không còn ánh xanh mà từ từ chuyển sang màu tối. Cô đứng chững lại, sợ hãi nhìn quang cảnh lạ lẫm xung quanh. Đây là chỗ nào? Người người đi qua đi lại tấp nập nhưng không thấy bóng dáng của bố mẹ và anh Huy ở đâu.
Khánh An vội vã chạy ngược lại về hướng mình vừa đi tới, nhưng càng chạy thì càng thấy cảnh vật lạ lẫm. Sự sợ hãi mỗi lúc một lớn hơn khiến cả người cô run rẩy, tim đập dồn dập liên hồi. Bước chân hoảng loạng giẫm đạp lên nhau. Trong nháy mắt, cô đã nằm rạp trên mặt đất, đầu gối đau nhói, bụi bẩn đất cát bám đầy người. Vừa đau vừa sợ, Khánh An bật khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm nhèm khắp khuôn mặt.
- Anh Huy ơi... Mẹ ơi... Bố ơi... - Tiếng gọi mếu máo hòa lẫn trong nước mắt.
Một người lớn nào đó chạy lại gần đỡ cô dậy liên mồm hỏi han, những người khác cũng quan tâm quây xung quanh. Nhưng Khánh An không còn nghe được họ nói gì. Âm thanh ầm ĩ hỗn tạp. Cô chỉ biết khóc.
Em sợ lắm! Anh Huy ơi, anh ở đâu? Cứu em với!
Bỗng nhiên đám đông dẹp sang hẳn một bên. Ánh sáng rọi vào từ ngọn đèn trước mặt khiến đuôi mắt Khánh An nheo lại. Trong không gian mờ ảo, lấp lóa giữa những tia sáng chói lòa, một bóng người thân thuộc xuất hiện.
Anh Huy!
Ngay lập tức, Khánh An cảm nhận được hơi ấm của anh trên người mình. Cái ôm chặt bao bọc lấy cô, giọng nói hoảng hốt đan xen trong hơi thở hổn hển khó nhọc:
- Khánh An, em đi đâu vậy? Cuối cùng cũng tìm được em rồi. Làm anh sợ quá!
Khánh An òa khóc. Cô khóc rõ to, khóc ra hết những sợ hãi, nhưng cũng là những giọt nước mắt của sự mừng rỡ...
Vì cô biết mình đã an toàn...
Vì đã có anh Huy ở đây...
- Khánh An! Khánh An!
Tiếng gọi lờ mờ bên tai khiến Khánh An khẽ cựa mình, đôi mắt choàng mở to.
- Em có sao không Khánh An? - William lo lắng nhìn cô.
Khánh An nhận ra nước mắt dàn dụa khắp khuôn mặt mình, bê bết trên tóc, ướt đẫm chiếc gối dưới đầu.
- Hình như... - Cô ngập ngừng, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng như chưa hoàn toàn thoát ra khỏi giấc mộng. -... em đã nhớ thêm ra điều gì đó...
Đôi mắt của William ánh lên sự vui mừng.
- Em đã nhớ ra điều gì?
Khánh An cố gắng tái hiện lại những hình ảnh của giấc mơ trong đầu mình như sợ chúng sẽ rủ nhau trốn đi mất.
- Một chuyện trong thời thơ ấu mà em đã được nghe kể phần đầu. - Cô trả lời. - Nhưng em cũng không chắc lắm... Cũng có thể chỉ là mơ... Có lẽ cần phải đối chứng lại.
- Nhớ lại được thì tốt. - William gật đầu, kéo nhẹ cô vào lòng, dịu dàng gạt những sợi tóc dính bết trên gò má sang một bên.
Khánh An ngả đầu lên ngực anh. Cô chưa thể ngủ lại được ngay, vì trong lòng vẫn còn xáo trộn bởi những cảm xúc hỗn loạn đến từ giấc mơ.
---
Người con gái bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ một lúc lâu, mà William vẫn nằm trằn trọc gác tay lên trán. Những suy nghĩ rối ren cứ thế luẩn quẩn trong đầu không tài nào thoát ra được. Anh khẽ khàng xoay mình từ từ ngồi dậy, cố hết sức không làm cô thức giấc. Trước khi bước xuống giường, anh không quên kéo nhẹ tấm chăn mỏng cẩn thận đắp qua ngực cho cô.
William nhặt chiếc áo choàng ngủ khoác lên người, bước ra khỏi phòng ngủ về phía phòng đọc sách ở cuối hành lang. Anh bật đèn, rồi tiến về phía bàn làm việc, mở ngăn kéo dưới cùng lôi ra một chiếc hộp gỗ nâu sẫm màu.
Ngón tay William không ngừng mân mê chiếc nắp hộp, không phải để chiêm ngưỡng những trạm trổ công phu trên đó, mà là vì nỗi sợ hãi đầy chặt trong lòng khiến anh không đủ can đảm để mở nó ra. Anh sợ những thứ được cất giấu ở bên trong. Một khi chiếc hộp mở ra, tội lỗi to lớn mà anh đã gây ra trong quá khứ sẽ lại phơi bầy trước mắt. Trần trụi. Không thể chối cãi.
- Tôi nghĩ là anh nên giữ thứ này... - Trần Huy đưa chiếc hộp cho anh ở bệnh viện tối ngày hôm qua sau khi Khánh An đã bình tâm lại và chìm vào giấc ngủ.
- Đây là...? - William nhíu mày nhận lấy chiếc hộp.
- Là... của đứa bé...
Chỉ có mấy từ, nhưng trong khoảnh khắp, trái tim William ngừng đập, tất cả mạch máu trong cơ thể đông cứng.
Trần Huy ngừng lại một lúc, dường như cố nén sự xúc động đang dồn lên cổ họng. Anh ta hắng giọng trước khi tiếp tục:
- Tôi nghĩ tốt nhất vẫn nên là anh nói cho cô ấy biết về chuyện đó...
Nhận chiếc hộp từ hôm qua, nhưng đến hôm nay anh mới dám sờ đến nó.
Đứa bé... Nếu còn sống, cũng phải hơn một tuổi rồi...
Đã một năm rưỡi trôi qua, vậy mà từng hình ảnh vẫn rõ mồn một như mới vừa xảy ra ngày hôm qua...
Ngày đó, khi Khánh An đột ngột bỏ đi, William không chấp nhận nổi sự biến mất không một lời giải thích, không để lại chút dấu tích như thế này. Anh lùng sục cô khắp mọi nơi như một kẻ điên, bấu víu vào từng manh mối mong manh nhất. Cuối cùng sau nửa năm cũng tìm ra địa chỉ nơi cô đang ở.
Đứng ở bên đường đối diện ngôi nhà mái ngói đỏ với địa chỉ ghi trên mẩu giấy, bàn tay anh nắm chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đóng im ỉm.
Có thật là cô ở đằng sau cánh cửa kia? Có thật là anh đã tìm thấy cô?
William đang định bước sang đường thì chiếc xe ô tô bốn chỗ chầm chậm đánh vào sân.
Người đàn ông bước ra khỏi ghế của người lái. Là anh ta, người đã xuất hiện ở lễ cưới của anh, người mà Khánh An đã ôm thật chặt với đôi mắt nhòe lệ trước giờ lên lễ đường. Anh ta chạy sang phía bên kia mở cửa xe cho một người phụ nữ bước xuống, mà ngay lập tức anh nhận ra đó là Khánh An.
Trái tim William quặn lại đau đớn như có ngàn con dao sắc nhọn đang thi nhau mổ xẻ. Anh vẫn luôn thầm hi vọng là có uẩn khúc gì đó trong chuyện này. Khánh An không thể nào phản bội anh. Chắc hẳn cô phải có nỗi khổ tâm nào đó. Nhưng sự việc rành rành trước mắt muốn chối cũng không có đường.
Sự tức giận, sự đau khổ dồn nén trong suốt thời gian qua bùng lên như một ngọn núi lửa phun trào. Trong nháy mắt, William đã băng qua đường, vừa kịp lúc ngăn hai người bước lên bậc thang vào nhà.
- Khánh An! - Anh gọi lớn.
Người con gái ngay lập tức quay đầu về phía tiếng gọi, ánh mắt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Người đàn ông vẫn nắm chặt cánh tay cô, chân mày hơi nhíu lại. Ngay khi định hình được tình huống trước mặt, anh ta vội bước lên phía trước hoàn toàn che chắn cho cô, như thể muốn bảo vệ người con gái mình yêu khỏi tên điên cuồng hung bạo đang phăng phăng lao tới.
- Anh muốn gì? - Anh ta cẩn trọng lên tiếng.
William nghiến răng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt. Anh ta cho mình cái quyền gì mà ngăn cản anh gặp vợ của mình.
- Anh tránh ra. Tôi muốn nói chuyện với Khánh An. - William gằn giọng.
- Khánh An không có gì để nói với anh cả. Anh về đi. - Anh ta hất hàm.
William chưa kịp nói thêm điều gì, Khánh An đã bước lên níu lấy cánh tay anh ta:
- Anh Huy, anh có thể cho em một phút nói chuyện riêng được không?
Cái nắm tay thân mật gần gũi, ánh nhìn dịu dàng cô trao cho anh ta như đâm vào tim anh thêm một nhát sâu hoắm.
Người đàn ông lưỡng lự đưa mắt nhìn anh, nhưng rồi cũng lặng lẽ bước vào nhà. Trước khi bước vào bên trong, anh ta nắm lấy tay cô:
- Có chuyện gì thì cứ gọi anh nhé.
Khánh An gật đầu nở một nụ cười nhẹ như thể muốn trấn an anh ta, rồi đóng cánh cửa phía sau lưng. Lúc này, cô mới đưa mắt nhìn anh.
- Tại sao anh biết em ở đây? - Giọng cô yếu ớt.
- Chuyện đó không quan trọng. - William đay nghiến. - Phải là anh hỏi em tại sao em lại ở đây?
Đôi mắt trong veo của cô ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm. Cô quay đầu đi, dường như cố tránh né ánh nhìn đầy trách móc đang chiếu thẳng vào mình.
- Không phải đã quá rõ ràng rồi sao.
William lắc đầu đau đớn:
- Anh không tin là em lại có thể phản bội anh. Chắc chắn phải có lý do gì đấy.
- Không có lý do khác, William. - Khánh An nhè nhẹ lắc đầu, khó nhọc thốt ra từng lời nói. - Em chưa bao giờ nói với anh... Nhưng mà... anh ấy là người đến trước... Em đã phạm sai lầm... Làm tổn thương anh. Em xin lỗi.
- Không thể nào... - William nghe thấy tiếng đổ vỡ trong lòng mình. Lời nói từ chính miệng Khánh An thốt ra dập tắt mọi hi vọng nhỏ nhoi nhất. Anh lắp bắp. - Vậy đêm tân hôn... Tại sao em cùng anh...?
- Xin lỗi anh, William. - Hàng lệ tràn qua khóe mi tuôn dài trên gò má cô. - Em biết làm thế cũng không đủ để chuộc lỗi lầm của em. Xin lỗi anh...
Thật hoang đường! Cô dâng hiến cơ thể của mình như một lời xin lỗi cho việc bỏ rơi anh?! Bước chân William loạng choạng.
Không! Anh không thể mất cô được. Anh không thể sống thiếu cô. Chỉ cần có cô ở bên cạnh, chuyện gì anh cũng có thể bỏ qua hết.
Không còn giận dữ. Không còn oán trách. Chỉ có sự yếu mềm. William nắm lấy bàn tay Khánh An khẩn thiết nài nỉ:
- Về với anh, Khánh An. Anh van em, về với anh...
Khánh An cúi đầu, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn.
- Xin lỗi anh. Thực sự em không thể... Đã quá muộn rồi...
- Tại sao lại không thể? Tại sao lại quá muộn? - Câu hỏi bật ra gần như tiếng gào thét tuyệt vọng, nhưng William nhanh chóng kiềm chế mình, giọng nói dịu lại. Anh siết nhẹ bàn tay của cô. - Về với anh... Chúng ta hãy làm lại từ đầu. Coi như chuyện này chưa xảy ra. Được không em?
Khánh An lại lắc đầu. Lần này, cô đưa mắt nhìn xuống. Sự buồn bã bỗng biến mất, thay vào đó là ánh nhìn yêu thương trìu mến:
- Con của em, William... Nó cần cha của nó... - Cô vừa nói vừa xoa nhẹ bụng mình.
Giờ William mới để ý thấy chiếc bụng nhấp nhô sau lớp váy, mà trước đó bị che lấp bởi khăn áo.
Anh bật cười lớn. Sự cay đắng, sự chua xót dấy lên khiến anh gần như muốn ngã khụy.
Không thể nào! Không thể nào! Đêm tân hôn của hai người, Khánh An đã uống thuốc tránh thai. Khánh An nói cô không muốn có con vì muốn tập trung học hành, muốn có công việc, muốn cuộc sống ổn định trước. Hoá ra tất cả chỉ là nguỵ biện. Đơn thuần vì anh không phải là hắn ta.
- Tôi không quan tâm. - Anh hung bạo giằng lấy tay cô. - Em là vợ tôi. Em phải đi về với tôi.
Nói rồi, anh kéo Khánh An bước theo mình, mặc cho cô ra sức vùng vẫy gỡ tay anh ra. Trần Huy nãy giờ vẫn đứng quan sát từ cửa sổ, nhìn thấy Khánh An bị lôi đi, vội vàng chạy ra.
Khi William và Khánh An còn đang giằng co trên đường thì một chiếc ô tô phóng nhanh tới.
Tiếng xe phanh gấp. Tiếng hét của Trần Huy.
Máu.
Khánh An thì nằm bất tỉnh trong vũng máu trước đầu xe ô tô.
---
Một năm rưỡi đã trôi qua... Vậy mà mỗi lần nhớ lại William vẫn thấy rùng mình.
Anh hít một hơi dài, nhấc chiếc nắp hộp đặt lên bàn.
Lọt thỏm trong chiếc hộp là một chiếc áo len nhỏ xíu màu sữa đơn giản được đan bằng tay. Đường đan vụng về, các móc nối có chỗ không đều, nhưng từng họa tiết được thêu tỉ mỉ vào viền áo, nút áo, thể hiện tình cảm nồng ấm người đan áo dành cho đứa con của mình.
Bên dưới chiếc áo là một cuốn sổ tay nhỏ...
"Ngày... tháng... năm...
Chào con,
Mẹ vừa bắt đầu đan cho con một chiếc áo len. Mẹ chưa biết con là con trai hay con gái, nên mẹ đã chọn màu sữa. Mẹ hứa sẽ hoàn thành trước khi con chào đời. Con cố gắng ăn nhiều, ngủ kỹ, lớn nhanh để còn ra ngoài mặc thử nhé.
Mẹ yêu con rất nhiều, con biết không? Mẹ rất yêu con..."
"Ngày... tháng... năm...
Chào con,
Thật là lạ, con ạ! Tưởng tượng con đang ở bên trong cơ thể của mẹ. Tưởng tượng có một sự sống đang dần hình thành. Mẹ vẫn không thể tin được. Nhiều lúc mẹ rất sợ, vì mẹ nhìn thấy trách nghiệm to lớn của mình. Mẹ thực sự không biết mẹ có thể làm tốt được không? Nhưng có một điều mẹ biết chắc. Đó là mẹ rất rất yêu con."
Nét bút trong phần kế tiếp không phải là của Khánh An, mà cứng cáp hơn.
"Ngày... tháng... năm...
Chào con,
Mẹ mệt quá nên bố giúp mẹ viết nhật ký cho con đây. Từ ngày có con, bố mẹ đã học được rất nhiều điều. Không được ăn dứa, không được ăn nhãn, không được xoa bụng quá thường xuyên (mặc dù điều này mẹ con cảm thấy rất khó làm, nhưng mà vẫn phải cố để không làm con khó chịu).
Hôm nay, bố đã thử nói chuyện với con. Con có nghe được giọng của bố không? Xin lỗi con, bố hát không được hay lắm, nhưng hi vọng là vẫn đủ dễ chịu để ru con ngủ."
"Ngày... tháng... năm...
Chào con,
Hôm nay là một ngày trọng đại con ạ. Con biết vì sao không? Vì bố mẹ đã nhìn thấy con.
Con dài chừng bảy centimet và rất khỏe mạnh. Khi nghe thấy tiếng tim đập của con và nhìn thấy con di chuyển, con không biết bố mẹ đã vui thế nào đâu. Lúc đó hình như con đang bận nghịch tóc mình thì phải, tay của con cứ quờ quạng lên đầu liên hồi. Bác sỹ chỉ vào cái bụng nhỏ của con và nói là con vừa uống no nước rồi. Mẹ con cứ cười suốt. Dù mẹ còn rất ốm, nhưng nhìn ảnh của con là không thể kìm được nụ cười."
Những trang tiếp theo lại quay trở về nét bút quen thuộc.
"Ngày... tháng... năm...
Chào Yến Vi, con gái yêu dấu của mẹ,
Hóa ra con là một bé gái, con ạ! Lúc bác sỹ nói mà mẹ mừng rơi nước mắt. Giờ thì mẹ có thể tưởng tượng ra con rõ hơn rồi, con gái của mẹ. Con có thích cái tên bố mẹ đặt cho con không?
Hôm nay khi mẹ đang nằm trên giường, mẹ đã cảm nhận được cái đạp của con trên ngón tay của mình. Mẹ vui quá nên nói hơi to một chút, hi vọng không làm con giật mình. Con đạp nhiều vào nhé, mẹ muốn được cảm nhận thấy con nhiều hơn nữa."
"Ngày... tháng... năm...
Chào con,
Hôm nay, mẹ nghe rất nhiều bài hát về tình yêu của người cha dành cho con gái của mình. Mẹ khóc rất nhiều con ạ. Mẹ biết bố của con yêu con rất nhiều và sẽ luôn yêu con. Nhưng trong lúc yếu lòng, mẹ vẫn không thể kìm được mình yêu cầu bố của con hãy yêu con thật nhiều. Và bố của con đã hứa với mẹ, sẽ luôn ở bên con, sẽ luôn bảo vệ cho con và che chở cho con..."
Dòng chữ cuối cùng dừng lại ở đây. Phần tiếp theo chỉ là một tập giấy trắng bị bỏ trống.
Cuốn nhật ký nằm yên một lúc lâu trong đôi bàn tay nắm chặt.
Những giọt nước mắt rơi xuống lộp độp trên trang giấy làm nhòe hàng chữ nghiêng nghiêng trên dòng kẻ thẳng.
Một sinh mạng bé nhỏ bị anh lấy đi...
Một gia đình hạnh phúc bị anh phá hủy...
Hạnh phúc mà anh cướp đoạt từ tay người khác. Liệu cái hạnh phúc này anh có thể giữ được bao lâu?