• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng hồ cực lớn nằm trên đỉnh tháp đồng hồ, năm tiếng vang lên liên tiếp, Lâm Miểu Miểu nghe thấy tiếng chuông liền bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình: "Vậy tôi đi về trước."

Tông Chính đầu cũng không ngẩng trả lời: "Chờ một chút, chúng ta cùng về."

Ngón tay của Lâm Miểu Miểu dừng lại một chút, đáp một tiếng, hơn nửa giờ sau, Tông Chính dọn dẹp qua mặt bàn, gọi Giang Trạch vào, lạnh lùng dặn dò vài câu, mới đứng dậy gọi Lâm Miểu Miểu một tiếng: "Về nhà thôi."

Lâm Miểu Miểu không biết làm sao, bất thình lình bị ba chữ này làm cho xúc động.

Về nhà? Đối với một người không có gia đình mà nói, thực sự là một từ xa xỉ.

Lái xe tiến vào trong cửa chính, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi đứng ở cửa, quần áo của bà gọn gàng chỉnh tề, mang theo nụ cười ấm áp, có vẻ so với tuổi thật trẻ hơn rất nhiều, Lâm Miểu Miểu ở nước Y nhiều năm như vậy, đối với những người quản gia đứng đầu được đào tạo một cái liếc mắt gần như đã nhận ra được.

Bọn họ lúc nào cũng có thể đủ bình tĩnh tự nhiên ứng phó với đủ loại người, có thể bày ra bộ mặt rạng rỡ trước những người trong giới thượng lưu thế lực đáng ghét. Có thể là áo sơ mi của nam chủ nhân không còn một nếp nhăn, có thể bình tĩnh thản nhiên lo liệu ổn thỏa tất cả mọi chuyện, bọn họ giống như âm hồn, không chỗ nào không có mặt, luôn là do thám chính xác nhất biết được sóng điện não của chủ nhân.

Lâm Miểu Miểu đi theo Tông Chính tiến vào cửa lớn, bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ biệt thự đều không giống, gọn gàng sạch sẽ, đâu vào đấy, ngay cả trong không khí cũng mang hương hoa làm người ta thoải mái, trên bàn ăn đặt một bó hoa hồng xinh đẹp, bữa tối của Tông Chính đúng là bữa cơm Trung Quốc chính thống, mà của cô lại là món ăn của nước Y đủ tiêu chuẩn.

Đồ bạc trong tay được lau sạch không nhiễm một hạt bụi, phát sáng lấp lánh, bên cạnh còn có một bình rượu nho hồng lâu năm, không cần thử cũng biết chai rượu này vẫn giữ được nhiệt độ thích hợp nhất.

Lâm Miểu Miểu tự nhận tài nấu nướng coi như không tệ, nhưng mấy ngày nay không ít lần bị Tông Chính chê “So với chị Chu làm còn kém xa ", khó ăn "..., chẳng qua đây là môn nghệ thuật cần chuyên môn, Lâm Miểu Miểu vô cùng thỏa mãn ăn xong bữa tối, ngay cả tâm trạng cũng vui vẻ hơn, Võ Tòng đang dùng cái miệng nhỏ liếm cái đĩa, Lâm Miểu Miểu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện dường như không có chuyện gì để làm, liền ôm máy chụp hình của mình xem đi xem lại những bức ảnh mới chụp ảnh gần đây.

Cô vừa mới lưu số liệu vào trong máy vi tính, cửa phòng đã bị Tông Chính đẩy ra, anh bộ dạng lười biếng đi tới, xách theo một cái túi nhỏ ném một cái lên trên bàn Lâm Miểu Miểu: "Lâm Miểu Miểu, mấy ngày nay em không có bôi thuốc cho tôi. "

Nào có mấy ngày? Không phải hôm qua và hôm nay sao? Ngón tay của Lâm Miểu Miểu dừng lại một chút, tầm mắt quét về phía cái túi nhỏ trong suốt kia, bên trong là mấy lọ thuốc cao, ngày hôm qua bởi vì phải đi Thiên Hà Viên, Tông Chính chê mùi rượu thuốc qua nồng, không để cho Lâm Miểu Miểu xoa. Buổi chiều trước khi đi làm, lần thứ hai cô nhìn thấy Tông Chính nửa người để trần, phía sau lưng cường tráng đường cong tuyệt mỹ cùng đôi chân dài rắn chắc..., tiếc là một mảng xanh, một mảng tím, khiến vẻ đẹp nam tính bị tổn hại hoàn toàn.

Lâm Miểu Miểu gật đầu hỏi Tông Chính: "Bây giờ sao?" Cô nghĩ, từ sau khi chị Chu trở lại, coi như tìm chuyện để làm.

Tông Chính đứng lên bắt đầu cởi quần áo, Lâm Miểu Miểu mất tự nhiên chuyển tầm mắt lên màn hình máy vi tính, Tông Chính thường cởi quần áo mặc quần áo ở trước mặt cô, buổi sáng nhìn một lần, buổi trưa nhìn một lần, vừa lại nhìn lướt qua, chẳng lẽ Tông Chính muốn dùng loại phương pháp này lên án hành vi bạo lực của cô?

Lâm Miểu Miểu thu hồi ánh mắt, nhịp tim đã bắt đầu đập nhanh hơn, cô yên lặng suy nghĩ, cái này có chút không hợp với lẽ thường!

Lúc Tông Chính đi tắm rửa, cô ngây người mãi, ngay từ đầu cô đối với Tông Chính có áy náy cũng có bực bội, nhưng sau khi đến Thiên Hà Viên, lại có nhiều ước ao và tâm tình kỳ lạ nào đó, không từ chối anh hôn môi, ôm ấp cùng tiếp xúc, thậm chí có thể nói thích những cử chỉ thân mật của anh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không biến thành ham muốn tình dục, ngón tay của Lâm Miểu Miểu gõ gõ trên bàn phím, giao diện nhảy ra vô số những trang thông tin cần tìm.

Skin hunger(1)......

Con người yêu cầu mỗi ngày đều phải tiếp xúc da mới có thể trưởng thành tốt hơn. Khi còn nhỏ, Lâm Miểu Miểu chưa từng được cảm nhận sự chăm sóc của cha mẹ. Thời niên thiếu, cũng không có cảm nhận được sự chăm sóc giữa hai người yêu nhau, mãi đến khi hai mươi tuổi "Lớn tuổi ", cô mới lần đầu tiên cảm nhận được loại tiếp xúc thân mật này.

Sẽ không dễ dàng đi ôm một người khác, bởi vì bản thân mình thiếu vòng ôm, không muốn cùng người khác chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc đời, bởi vì tâm hồn của cô chỉ còn lại có một mảnh hiu quạnh, rõ ràng sợ hãi một mình sống cô độc, nhưng lại không có dũng khí làm thay đổi bất cứ thứ gì......

Lâm Miểu Miểu lặng lẽ thở dài, hình như cô mắc phải "Chứng khát khao làn da ", cô sờ làn da trên cổ tay, trắng nõn mịn màng, ấm áp khô ráo, nhưng máu chảy phía dưới trong mạch máu màu xanh, lại lạnh lẽo mà ẩm ướt.

Đó là lí do mà sau khi bị Tông Chính ôm ấp thân mật như vậy, mới đối với vòng ôm nồng nhiệt của anh không lúc nào quên, cái ôm và đụng chạm của anh đều nóng bỏng như vậy, nóng đến nỗi khiến cô không hề đề phòng mà ở trong lòng anh ngủ yên.

Đầu ngón tay của Lâm Miểu Miểu lần nữa gõ trên bàn phím: Làm sao chữa trị?

Tin tức trên MSN nhảy ra, Lâm Miểu Miểu bình tĩnh mở ra: Tìm người dục vọng tràn trề, tìm đàn ông thuận mắt thử một lần! Nếu như bạn không thích đàn ông, phụ nữ cũng có thể! Sư tỷ......, khẳng định tỷ còn là xử nữ đúng không? Tốt nhất tìm người một kinh nghiệm phong phú......

Lâm Miểu Miểu: “......”

Cửa phòng tắm "rầm " một tiếng mở ra, Lâm Miểu Miểu quay đầu lại nhìn, nhanh chóng tắt hết tất cả trang mạng và MSN, ngay cả mục xem lướt qua, bản ghi chép cuộc nói chuyện đều xóa sạch.

Tông Chính đem khăn lông lau tóc tùy ý ném ở một bên, đi lên giường nằm, khuôn mặt nghiêng về phía Lâm Miểu Miểu, anh không lên tiếng, nhưng hàm ý trong con ngươi không cần nói cũng biết.

Lâm Miểu Miểu quen dùng khuôn mặt lãnh cảm che giấu tâm trạng chân thực, cô mặt không chút thay đổi đứng dậy, lấy một lọ thuốc mỡ, bắt đầu xem tờ hướng dẫn, Tông Chính nằm nghiêng ở trên giường ánh mắt có phần khó chịu: "Không muốn?"

Lâm Miểu Miểu cầm tờ hướng dẫn để lại trên bàn, nhàn nhạt trả lời: "Không có."

Tông Chính nhìn cô chằm chằm xem xét một hồi, giọng điệu hung dữ hơn: "Tôi ghét nhất cái bản mặt người chết của em."

Nét mặt của Lâm Miểu Miểu không hề thay đổi, Tông Chính tiếc nuối nghĩ, trêu chọc người khác tình cảnh buồn bực nhất chính là, trêu chọc đối phương xong, người kia một chút phản ứng cũng không có.

Thuốc mỡ màu sữa bị Lâm Miểu Miểu bôi bừa bãi trên ngón tay, sau đó lại di chuyển đến bụng dưới của Tông Chính, Lâm Miểu Miểu mới vừa dùng ngón tay xoa nhẹ một vòng, chỗ cách bụng dưới không xa đột nhiên lồi lên, tay Lâm Miểu Miểu dừng lại mấy giây, sau đó mắt nhìn thẳng, sắc mặt không thay đổi, hết sức chuyên chú tiếp tục xoa khối máu ứ đọng ở bụng dưới kia.

Tông Chính nhìn chằm chằm gò má của cô, đột nhiên lấy điện thoại di động của mình từ bên giường ra, tanh tách tanh tách chụp mấy tấm liền, Lâm Miểu Miểu nghiêng đầu nhìn anh: "Đây là chứng cứ! Em đối với …của tôi......, đỏ mặt kìa."

Khoảng cách gần mà chụp liền năm sáu tấm, chất lượng ảnh rất nét, trong hình cô cúi đầu lông mi nơi đuôi mắt tạo thành một bóng mờ hình bán nguyệt, trên mặt cô mặc dù không có biểu lộ tình cảm, cũng không mang cảm giác mềm mại thanh tú, bởi vì nguyên nhân ánh sáng, trong hình thực ra thì không nhìn được cô có đỏ mặt hay không, nhưng Lâm Miểu Miểu trong lòng tự hiểu rõ, mặt quả thật hơi nóng, cô đang chuẩn bị hủy diệt chứng cứ, Tông Chính đã đoạt điện thoại di động về vứt qua một bên, anh chống thân thể ngồi xổm kéo Lâm Miểu Miểu về phía mình, hô hấp nóng bỏng rất nhanh đã dán lên môi cô, trằn trọc mút, Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại nghĩ: Có muốn chữa bệnh hay không đây?

Người phụ nữ dưới thân rốt cuộc có nguyện ý hay không, Tông Chính hiển nhiên rất rõ ràng, ngày hôm nay bọn họ hôn môi rất nhiều lần, ngoại trừ một lần Lâm Miểu Miểu đáp lại kia, thời điểm khác cô đều là một loại thái độ thờ ơ, nhưng bây giờ lại không giống, mặc dù cô không đáp lại, nhưng lại có một loại nhu thuận ngầm đồng ý cùng do dự, kết luận này suýt nữa khiến lòng anh dậy sóng, anh xoay người đè trên người cô, cô cũng thuận theo ngã xuống, Tông Chính càng hôn sâu hơn, ngón tay vội vàng nắm lấy ngực của cô, vừa cách lớp vải và áo ngực xoa bóp một cái, đã bị cô đẩy ra rồi.

Lâm Miểu Miểu lúng túng một giây, nhẹ nhàng nói: "Tiếp tục bôi thuốc. "

Ánh mắt nóng bỏng của Tông Chính chạm đến con ngươi đen trong sáng lãnh đạm của cô, hứng thú hừng hực cuồn cuộn trong con ngươi phút chốc lắng xuống, ôn hoà nằm trở lại.

Sau mấy tiếng đồng hồ, Tông Chính không nói với cô một câu, tâm trạng Lâm Miểu Miểu cũng không thế nào tốt được, cho dù cô bằng lòng tiếp nhận trị liệu, nhưng phải tiến hành theo chất lượng không phải sao? Hơn nữa cô không phải người như sư muội, sẵn lòng tìm rất nhiều người thử nghiệm, sau cùng chọn ra một người thích hợp nhất với mình, cô chỉ muốn tìm một người đàn ông, một lần thành công, sau đó sống đến hết đời.

Tông Chính, dường như cũng không phải là một lựa chọn tốt, không thuận theo ý của anh ta, cả ngày liền bày sắc mặt, sau đó không thể thiếu màn cãi nhau đánh lộn, Lâm Miểu Miểu vừa nghĩ đã cảm thấy nhức đầu, nhưng ngoài Tông Chính ra, cô ngay cả một người để chọn cũng không có.

Mười giờ Lâm Miểu Miểu đúng hạn lên giường đi ngủ, cô nằm ở trên giường ôm lấy chăn, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, Tông Chính sau khi thoa xong thuốc liền đi đến phòng tập của anh để giải tỏa tinh lực dư thừa, cô ở trên giường trằn trọc gần nửa tiếng, cũng không ngủ được, lại trằn trọc một lúc nữa, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tiếng bước chân đi thẳng tới phòng tắm, qua hơn mười phút, cửa phòng tắm được kéo ra, tiếng bước chân đi về phía giường, trong phòng rơi vào bóng tối.

Giường lún xuống, chăn bị xốc lên một góc, không khí hơi lạnh cùng nhiệt độ cơ thể nóng hổi của anh đồng thời tràn vào, Tông Chính nằm yên trên giường, được một hai phút đã đem tay khoát lên trên lưng Lâm Miểu Miểu kéo cô vào trong lòng mình, Lâm Miểu Miểu trong lúc giả bộ ngủ hết sức phối hợp vùi ở trong lòng anh, còn điều chỉnh một tư thế thoải mái.

Cơn buồn ngủ rất nhanh tìm đến, không tới mấy phút cô đã mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm thấy gương mặt ngưa ngứa, sau đó là cổ, tiếp sau nữa là ngực.

Lâm Miểu Miểu mơ hồ lại khẽ "Ừm " một tiếng, muốn nhắc nhở người quấy rầy cô, nhưng nhắc nhở như vậy hình như càng giống như một loại ám thị cùng sự mê hoặc, Tông Chính không chút do dự đưa tay vào sờ ngực cô, lúc đang sờ đến áo ngực, ngón tay của anh chuyển hướng ra sau lưng, lần mò tìm kiếm một lúc lâu, cũng không tìm được móc khóa sau lưng trong truyền thuyết, Tông Chính lại sờ đằng trước, cuối cùng cũng tìm được cái móc ở phía trước, vật che chắn cuối cùng ở ngực lập tức mở bung ra, một thứ cảm xúc giống như tơ lụa xẹt qua đầu ngón tay anh.

Ở phòng quyền anh luyện cả đêm, vốn Tông Chính rất mệt mỏi, nhưng ôm Lâm Miểu Miểu trong lòng, cơn tức lại dâng lên, anh cũng không nghĩ gì, nhiều nhất cũng chỉ là sờ soạng chút, nhưng Lâm Miểu Miểu ngủ rất sâu, mãi vẫn không tỉnh lại, Tông Chính đương nhiên càng tùy ý, càng tìm tòi máu khắp người sôi lên, mãi cho đến khi nắm chặt ngực phải của cô vào trong lòng bàn tay, dường như anh mới hơi thỏa mãn một chút.

Anh nhẹ nhàng sờ hai cái, văn vê đỉnh vú của cô, nghĩ đến cảm xúc giữa môi răng trong đêm tối, Tông Chính đem áo ngủ nửa cởi của cô cởi sạch hoàn toàn, dán môi lên, dùng đầu lưỡi cuốn cái đỉnh cao ngất mà mút.

Lâm Miểu Miểu theo bản năng vặn vẹo thân thể, lần thứ hai phát ra âm tiết đơn khẽ khàng lại mị hoặc, Tông Chính gần như đem từ mềm mại này nuốt vào trong miệng, đầu v* dưới những cái liếm của anh rất nhanh đã dựng đứng lên, đầu óc anh chợt nhớ tới vào ban ngày đôi tay nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Miểu Miểu, làn da nhẵn mịn giống như ngọc noãn tinh tế sau khi được đánh bóng, mơ hồ trông thấy mạch máu màu xanh ẩn dưới lớp da, ngón tay nhỏ bé thon dài, móng tay màu hồng nhạt được cắt sửa thành hình bán nguyệt tinh tế, đẹp đẽ giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Bàn tay của Tông Chính theo cánh tay của cô, ở trong bóng đêm nắm tay cô, bao phủ giữa hai chân của mình, hít mạnh một hơi, hô hấp nhả ra vừa dài vừa nóng, tay của cô chỉ vừa chạm vào như vậy, đã khiến máu khắp người anh đều không ngừng chảy ngược.

Tông Chính cầm mảnh vải cuối cùng trên người lột xuống, cầm lấy tay cô, đã không còn ngăn cách bởi bất cứ thứ gì đặt lên bộ phận sưng tấy của mình, ngón tay của cô hơi lạnh, cái nhiệt độ này khiến anh vô cùng dễ chịu, xoa nhẹ hai cái, máu toàn thân dường như đều hướng về một điểm nọ ngưng tụ, khiến nơi sưng tấy của anh gần như muốn nổ tung, dục vọng thôi thúc anh giữ chặt cái tay của cô nắm vật thô cứng của mình, chuyển động lên xuống.

Nếu như Lâm Miểu Miểu như vậy còn không có tỉnh, thì cô không phải đang ngủ mà là hôn mê, ý thức của cô mới vừa thức tỉnh, bên tai đã truyền tới tiếng thở dốc dồn dập trầm thấp, hô hấp nóng bỏng phun ở ngực cô, nơi đó một hồi lạnh một hồi nóng, khoang miệng của anh ngậm hoặc có lẽ đầu lưỡi liếm quá lâu, nóng đến mức cả người cô đều run rẩy, môi lưỡi của anh khi rút ra, không khí lạnh như băng lướt qua phần ngực ẩm ướt của cô, khiến lông tơ cũng dựng hết lên.

Sửng sốt vài giây, rốt cục Lâm Miểu Miểu cũng phản ứng kịp, Tông Chính đang làm cái gì với cô, theo bản năng nhấc chân, xuất quyền, nhưng chờ cô phát hiện......, tay của cô đã bị Tông Chính giữ chặt, chuyển động trượt lên trượt xuống gấp gáp, vật trong lòng bàn tay giống như thỏi sắt nung đỏ, nóng đến nỗi cô không biết phải làm sao, Lâm Miểu Miểu cứng đờ ở trên giường, có chất lỏng dinh dính ẩm ướt từ đỉnh theo kẽ tay cô chảy xuống.

" Anh......, anh buông tay ra." Thanh âm của Lâm Miểu Miểu cũng hơi run rẩy.

Tông Chính vừa thấy cô tỉnh, ngẩng đầu hôn lên cằm cô, nụ hôn thứ hai rốt cuộc anh cũng tìm đúng vị trí, ngăn chặn môi cô, đưa đầu lưỡi của mình luồn vào trong, nhiệt tình cùng cô trao đổi nước bọt.

Lâm Miểu Miểu trong đầu hỗn loạn, hoàn toàn không biết mình nên làm cái gì bây giờ, vật thô cứng của anh ở lòng bàn tay của cô mạnh mẽ chuyển động, mỗi một lần lên xuống dường như đều mang theo dòng điện, khiến thân thể của cô mất đi hết cảm giác, thế giới dường như chỉ còn lại có nụ hôn của anh và thứ chuyển động điện cuồng ở trong lòng bàn tay cô, giống như hòn sắt nung vậy.

Tông Chính bỗng nhiên thở dốc vài tiếng, cuốn đầu lưỡi của cô điên cuồng mút, tay bị nằm càng chặt hơn, từ chỗ này đến đỉnh cao nhất, sau đó lại từ đỉnh cao nhất gấp gáp xông lên, sau mấy lần, chất lỏng nóng hổi từ nơi đó bắn ra, bắn tung tóe đến thắt lưng, bụng dưới của cô, ngay cả ngực và cổ hình như cũng bị dính, lại một lần nữa thân thể Lâm Miểu Miểu cứng đờ.

Tông Chính dừng động tác trong tay, nhưng bàn tay của anh càng thêm dùng sức bao chặt bàn tay cô, nắm thật chặt vật thô cứng của chính mình, Lâm Miểu Miểu giống như bị điểm huyệt vậy, mỗi một giây đồng hồ đều cảm thấy trôi qua rất chậm, nắm vật trong lòng bàn tay không ngừng co rút bắn ra, dường như qua rất lâu rất lâu, Tông Chính mới thở ra một hơi dài thỏa mãn, lấy điều khiển từ xa bên gối mở đèn, tất cả đèn thủy tinh trên đỉnh đầu đều được bật lên, Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại, như một con cá bị đông lạnh.

Tông Chính dịu dàng dùng đầu lưỡi liếm môi cô, bao quanh tay cô, vuốt ve nhẹ nhàng vật mềm nhũn của mình.

" Anh, anh còn muốn làm gì...... " Thanh âm của Lâm Miểu Miểu càng thêm run rẩy, môi vừa mới cử động, đầu lưỡi của anh đã nhân cơ hội trượt vào, cô mở to mắt, trong mắt tất cả đều là luống cuống, thậm chí cô không dám động, ngực bụng dưới, trên cổ của cô đều bị thứ gì đó bắn lên khiến cô gần như không còn chút sức lực nào, dịch thể vẫn còn chảy trên da thịt cô, xương khớp toàn thân cô cũng theo đó hóa đá, bản thân hoàn toàn mất đi khả năng hoạt động.

Cuối cùng Tông Chính cũng thả tay cô ra, Lâm Miểu Miểu còn chưa kịp thả lỏng, Tông Chính đã đem toàn bộ chất lỏng dính trên tay mình lau vào phía dưới áo ngủ của cô.

Anh xoay người đè lên trên người cô, tiếp tục hôn cô, bàn tay của anh dọc theo thắt lưng cô một đường tiến thẳng đến ngực cô, văn vê đỉnh vú đứng thẳng của cô, ánh mắt của anh lại gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, bất luận về phản ứng của Lâm Miểu Miểu, hay là vì vừa rồi ở trong tay của cô phóng thích, tâm trạng của Tông Chính đều tốt vô cùng.

Con ngươi đen láy của cô ướt nhẹp, bên trong tràn đầy mờ mịt cùng hỗn loạn, cánh môi hồng phấn bị anh mút đỏ mọng, khẽ run, giống như một con thú nhỏ vừa đáng thương lại đáng yêu.

"Có muốn không?" Anh cúi xuống rất gần, thanh âm trầm thấp khàn khàn ám muội, anh nhìn cô, trong đôi mắt hẹp dài có nhiều tình cảm ấm áp thương tiếc, cách con ngươi ướt nhẹp của cô không tới một cm, lông mi của cô và anh dường như cũng đan vào với nhau, Lâm Miểu Miểu cuống quýt nhắm mắt lại, chóp mũi đều là hương vị xa lạ nào đó khiến cô hốt hoảng, cô nửa sống nửa chết nằm không nhúc nhích, chỉ cần vừa nghĩ tới khắp người mình đều là......, thì hóa đá khóc không ra nước mắt.

"Có muốn không?" Anh liếm môi cô.

Lâm Miểu Miểu run rẩy trả lời: "Tôi muốn, tắm."

Vẻ dịu dàng của Tông Chính trong nháy mắt đen xì, anh hừ lạnh một tiếng, bóp ngực của cô, dịch thể còn chưa được lau sạch dính trên tay chùi trên ngực của cô, Lâm Miểu Miểu toàn thân cũng run rẩy theo, ngón tay của anh văn vê hạt châu thẳng đứng, bởi vì dinh dính ẩm ướt, cảm xúc so với những lần trước càng rõ ràng hơn, cái loại cảm giác này giống như dòng điện, khiến cho thân thể cô không ngừng run rẩy, môi lại một lần nữa bị Tông Chính phủ kín, Lâm Miểu Miểu la một câu không rõ: "Tôi...... muốn, tắm......"

Cho tới bây giờ Tông Chính chưa từng thấy qua bộ dạng Lâm Miểu Miểu đáng thương như vậy, cô gần như không dám nhúc nhích Tông Chính bỗng nhiên cảm thấy có chút thú vị, vén chăn ra bế cô lên, đi về phía phòng tắm, anh đặt cô ở trong bồn tắm, chờ nước đỉnh đầu ào ào chảy xuống, Lâm Miểu Miểu mới cảm thấy tứ chi của mình dần dần khôi phục.

Nhưng rất nhanh cô lại một lần nữa cứng đờ, lúc này cô mới phát hiện mình lộ ngực, Lâm Miểu Miểu che ngực mình lại, tức giận trừng mắt nhìn Tông Chính, cái này vừa nhìn cô lại đơ người, vì sao anh ta lại trần truồng......

Tông Chính mỉm cười hỏi: "Tôi tắm giúp em?"

Môi của Lâm Miểu Miểu giật giật, dời tầm mắt, Tông Chính chắc là tâm tình không tệ, không cố tình gây phiền phức cho cô, coi như không có ai tắm rửa sạch sẽ một lần, anh vừa mặc áo choàng tắm vừa trả hỏi: "Thật sự không cần tôi tắm cho em?"

Lâm Miểu Miểu khuôn mặt trầm mặc, khuôn mặt lãnh cảm nhìn chằm chằm vào anh: "Mời anh đi ra ngoài."

Tông Chính cười một tiếng, xoay người rời khỏi phòng tắm, chờ sau khi anh đi, Lâm Miểu Miểu mới thật sự thả lỏng, tắm xong một lần, cô đang tắm lần thứ hai, cửa phòng tắm bỗng bị mở ra, Tông Chính dựa ở cửa, từ trên xuống dưới, không chút kiêng kỵ không ngừng quan sát, Lâm Miểu Miểu nhanh chóng che ngực ngồi vào trong nước, tức giận nhìn anh.

Tông Chính rỗi rãi hỏi: "Có cái gì cần che? Em còn muốn tắm bao lâu, nửa tiếng rồi! " Anh đi vào, đứng ở bên bồn tắm, trên dưới đánh giá cô, thở dài: "Cho dù em che lại, não tôi cũng sẽ tự động hiện lên hình ảnh trong suốt không hề che dấu......."

Lâm Miểu Miểu: "......" Nước trong bồn tắm cũng không sâu, chỉ cao nửa mét, Lâm Miểu Miểu bi kịch phát hiện, kỳ thực cũng không che được bao nhiêu.

Tông Chính bắt đầu mở vạt áo của áo choàng tắm, Lâm Miểu Miểu bất an lui về phía sau, bây giờ cô cả người trần trụi, cô còn không có dũng cảm đến mức có thể trong tình trạng trần truồng vật lộn cùng Tông Chính.

" Anh định làm gì? "

"Tôi muốn......, một lần nữa. "Tông Chính treo áo choàng tắm lên móc, một bước đã tiến vào trong nước, cái thứ gì đó giữa hai đùi ngỏng lên lmm ánh mắt trốn tránh không dám nhìn.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào thứ đó của anh như vậy......, rõ ràng chỉ nhìn qua một cái, nhưng nhất định cô đã bị hình ảnh miêu tả của Tông Chính ảnh hưởng, trong đầu toàn là hình ảnh xấu hổ a a a a! Ngay cả mạch máu tĩnh mạch trên mặt cũng theo đó khởi binh, qua mấy giây, cô mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, giống như con thỏ bị hoảng sợ trừng mắt nhìn Tông Chính đang ở rất gần: "Cái gì một lần nữa?"

Tông Chính trước mặt cô nửa quỳ, nắm vai của cô hôn lên môi cô: "Giống như vừa nãy vậy, đương nhiên em nguyện ý dùng nơi khác tôi càng cao hứng......"

Lâm Miểu Miểu hối hận muốn từ bỏ trị liệu, có thể đừng nhanh như vậy hay không? Cho dù cô anh dũng trần truồng đánh nhau một trận với Tông Chính, với ý chí chết cũng không buông của Tông Chính, đến cùng là người nào chịu thiệt, thật là nói không rõ. Lâm Miểu Miểu hai tay ôm ngực lui về sau, Tông Chính nắm một tay của cô sờ vào nơi đó của mình.

" Tôi không muốn, tôi...... "Lâm Miểu Miểu lắc đầu nguầy nguậy, tay che ngực của cô ít đi một cái, lại ngọ ngoạy như vậy, Tông Chính thấy miệng lưỡi khô đắng, liền cúi đầu hôn lên hai đỉnh đang nhảy nhót đung đưa kia.

Trước đó một lúc, Lâm Miểu Miểu vừa mới tỉnh, liên tục bị chuyện đột ngột làm cho đầu óc hồ đồ, sau đó tuy rằng anh ta cũng sờ và hôn ngực cô, nhưng lúc đó rất hỗn loạn, kỳ thực bây giờ cũng không tốt hơn được bao nhiêu, cô vẫn rối bời, Lâm Miểu Miểu lần thứ hai hóa đá, tay hiển nhiên cũng không làm được gì, bàn tay trắng nõn bị tay anh bao lấy tuỳ tiện nắm vật sưng tấy của anh.

Tông Chính vẫn luôn để ý phản ứng của cô, thấy cô cả người căng thẳng, nhả đầu v* trong miệng, nhẹ nhầng hôn lên môi cô: "Đừng khẩn trương, tôi sẽ không đối với em như vậy......., chỉ mượn dùng một lát, đừng nhỏ mọn như vậy......"

Khóe miệng Lâm Miểu Miểu co rút, sẽ không thế nào với cô? Đừng nhỏ mọn như vậy?

Lâm Miểu Miểu vẫn một khuôn mặt cứng ngắc, môi của Tông Chính đang ở trên môi, hõm cổ trước ngực của cô du ngoạn, tay bên dưới cũng không một chút buông lỏng, anh biểu hiện rất cấp thiết, nụ hôn cũng ngày càng thô bạo, mút khẽ cắn, hõm cổ của cô, trên xương quai xanh lưu lại những vết hôn dày đặc, Lâm Miểu Miểu mờ mịt nghĩ, rõ ràng cô chỉ muốn cái ôm và những cái vuốt ve không mang theo dục vọng mà thôi......

Đây coi như là tiền chữa bệnh sao ?

Chữa trị như thế này có tác dụng không? Trong đầu cô rối như mớ bòng bong.

Chú thích:

(1) Skin hunger (Chứng khát khao làn da: nhận được ít sự giao tiếp về cơ thể hơn mức cần phải nhận được.) Làn da của con người giống như dạ dày vậy cần ăn uống để loại bỏ cảm giác đói, mà phương thích ăn uống chính là bảo vệ và tiếp xúc. Loại bệnh này phần lớn đều là do khi còn nhỏ thiếu sự yêu thương của cha mẹ, nhất là sự âu yếm của người mẹ, bên cạnh đó sau khi trưởng thành, có thể là vì thiếu tình cảm yêu thương của bạn bè, người yêu....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK