Loại buồn bực này đương nhiên tồn tại đã lâu, làm một con sói đơn thuần hai mươi mấy năm, vừa được nếm qua mùi thịt, đương nhiên mỗi ngày đều muốn ăn thịt, kết quả chưa ăn được hai tháng, miếng thịt tươi mới ngon miệng, mùi thơm tỏa ra bốn phía, lại chỉ có thể nhìn mà không được ăn.
Được rồi, anh nhịn, nhịn đến ba tháng, nhưng Lâm Miểu Miểu vẫn không muốn, nói cho vui tai là, lỡ như tổn thương đến bảo bảo thì sao. . . . . .
Bất quá cũng còn may, đùi anh bị thương chưa khỏi hẳn, cho nên dựa vào mánh lới vô lại rốt cục cũng ăn được chút chút lót dạ, vì sao nói là lót dạ, vì Lâm Miểu Miểu toàn bộ quá trình vẫn luôn miệng nhắc nhở anh, phải nhẹ nhàng, phải cẩn thận. . . . . .
Tư vị kia. . . . . .
Anh có thể dễ chịu lắm sao, chờ vết thương ở chân anh khỏi hẳn, ngay cả miếng thịt lót dạ cũng không được ăn, Lâm Miểu Miểu cảm thấy mang thai rất khổ sở, rất ép buộc. Anh còn có thể nói gì? Anh còn có thể nói gì?
Được rồi, anh nhịn nữa, nhịn đến ngày thằng nhóc thúi Tông Tiểu Dục được sinh ra, thì bác sĩ lại nói với anh, còn phải chờ thêm ba tháng.
Tông Chính: ". . . . . ."
Được rồi, anh tiếp tục chờ!
Ba tháng sau, khổ tận cam lai, anh đang ** gặm xương, Tông Tiểu Dục cách vách oa oa khóc lớn.
Lâm Miểu Miểu vội đẩy anh ra, mặc quần áo vào, đi mất.
Tông chính: ". . . . . ."
Tông Chính nhịn mấy ngày, ôm Tông Tiểu Dục, quăng bé đến Thiên Hà Viên, sau đó thương lượng với Lâm Miểu Miểu: "Vợ à, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi."
Sau khi hai người nhận giấy kết hôn thì không nghĩ tới việc đi hưởng tuần trăng mật, đến lúc tổ chức hôn lễ thì Lâm Miểu Miểu đã mang thai hơn hai tháng, lúc ấy trên đùi Tông Chính bị thương, chờ chân Tông Chính khỏi hẳn, đã sắp qua năm tháng, sau đó vẫn kéo dài khi Tông Tiểu Dục được sinh ra, Lâm Miểu Miểu cũng cần một thời gian ngắn nghỉ ngơi hồi sức sau sinh sản, cho nên đến hiện tại, kết hôn một năm, hai người còn chưa đi hưởng tuần trăng mật.
Lâm Miểu Miểu vốn cảm thấy không sao cả, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ thoải mái, có hưởng tuần trăng mật hay không đều giống nhau, bất quá thấy Tông Chính kiên trì như vậy, cô cảm thấy vẫn nên đi hưởng tuần trăng mật với anh thôi, nhưng lại không yên tâm Tông Tiểu Dục.
"Đã có bà cố, rồi bà nội chăm sóc, thằng nhóc kia có gì mà phải lo lắng?" Giọng nói của Tông Chính hơi chua chua, nhìn xem bên cạnh Tông Tiểu Dục có bao nhiêu người, lại nhìn bên cạnh anh xem, thật sự là không thể không lau nước mắt thổn thức một phen.
Lâm Miểu Miểu nhất thời yên lòng, cùng Tông Chính nghiên cứu xem nên đi nơi nào hưởng tuần trăng mật, cuối cùng hai người quyết định đi nước Y.
Ở nước Y có một làng du lịch ven biển.
Lâm Miểu Miểu còn đang ngủ, đã bị một loạt tiếng "ưm a a" đánh thức.
Cô trợn tròn mở mắt, nhìn màn hình tinh thể lỏng siêu lớn trên tường, hai thân thể xích lõa đang quấn lấy nhau, lúc này cô đương nhiên đã biết trước đó cô lại bị Tông Chính lừa gạt nữa rồi.
"Nhỏ tiếng chút!" Cô xoay người nằm xuống ngủ tiếp, vừa nhắm mắt lại, giường liền trầm xuống, Tông Chính bổ nhào vào người cô, vừa hôn vừa cắn.
Lâm Miểu Miểu giận: "Mới sáng sớm, anh có thể yên tĩnh một chút hay không!"
Anh nâng một chân của cô lên, vừa hôn vừa cọ dục vọng nóng bỏng của anh vào giữa hai chân cô: "Anh ‘yên tĩnh’ một năm, lúc này ‘yên tĩnh’ không được nữa!"
Rất nhanh, Lâm Miểu Miểu cũng bắt đầu "ưm a a" kêu lên.
Tuần trăng mật vừa qua vài ngày, người nào đó tinh lực vô cùng tràn trề, cô bắt đầu hối hận rồi.
Sau tuần trăng mật, Tông Chính đề nghị, về sau hàng năm đều đi du lịch 2 tuần lễ.
Lâm Miểu Miểu: "Cút!"
.
Từ khi có Tông Tiểu Dục, Tông Chính cảm giác mình và Lâm Miểu Miểu đã ở hai thế giới khác biệt hoàn toàn, dù anh thường xuyên đem Tông Tiểu Dục quăng đến Thiên Hà Viên, nhưng Tông Tiểu Dục lần nào cũng ầm ĩ đòi mẹ, vì thế Lâm Miểu Miểu luôn bị Lý Trân gọi qua đó.
Tông Chính vừa về nhà, được lắm, lại chỉ có mình anh trong Hoa viên Thế Kỷ.
Thế giới hai người?
Ha ha ——
Anh chỉ có thể vác mặt đi qua Thiên Hà Viên
Một ngày kia, Tông Chính ở thế giới hai người, lại bị Tông Tiểu Dục quấy rối, anh cũng không trông nom Tông Tiểu Dục có nghe hiểu hay không, từ khi được nửa tuổi Tông Tiểu Dục liền bị ba mình dạy một lý luận, rằng "Mẹ là ba ba", làm cho Tông Tiểu Dục ở vài năm sau khi đi học cô giáo cho đề làm văn viết về ‘Mẹ’, câu đầu tiên bé viết là: Ba ba từ nhỏ đã dạy con rằng, mẹ là ba ba, không cho phép con ngủ cùng với mẹ, không cho phép con đi đến nhà bà nội còn đòi mẹ đi theo. . . . . .
Sau đó Tông Tiểu Dục bị mời phụ huynh, cô giáo lấy bài văn Tông Tiểu Dục viết, đưa cho cha mẹ bé là Tông Chính và Lâm Miểu Miểu xem, Tông Chính mỉm cười: "Đứa nhỏ này có hơi thành thật. . . . . ."
Lâm Miểu Miểu mặt không chút thay đổi nhìn anh: "Buổi tối, đi sô pha ngủ!"
Tông Chính vừa nghe những lời này liền phát hỏa: "Dựa vào cái gì?"
Cô giáo: ". . . . . ."
Tông Tiểu Dục trốn sau lưng Lâm Miểu Miểu, hắc hắc hắc cười trộm.
.
Sau khi Tông Tiểu Dục được hai tuổi thì Khưu Thục Thanh lôi kéo tay Lâm Miểu Miểu, hòa ái nói: "Sinh thêm một đứa nữa, một mình Tiểu Dục rất buồn, sinh thêm một đứa nữa nha cháu!"
Tông Chính sau khi biết được, buồn bực tới cực điểm, có một Tông Tiểu Dục đã khiến anh nhịn không nổi, còn muốn sinh thêm một đứa nữa? Chẳng phải muốn anh nhịn hơn một năm? Tông Chính chết sống không đồng ý, vẫn kéo dài đến khi Tông Tiểu Dục đi nhà trẻ.
Một ngày kia Tông Tiểu Dục bị mời phụ huynh, nguyên nhân là đánh nhau với bạn cùng lớp, cô giáo lấy lý do này mời cha mẹ đến trường, Lâm Miểu Miểu rất bình tĩnh, từ lúc con đi nhà trẻ, không ít lần cô vì nguyên nhân này mà bị mời lên trường.
Cô giáo uyển chuyển thuật lại chuyện xảy ra một lần cho cô nghe, bạn học nam A khi dễ bạn học nữ B, vì thế Tông Tiểu Dục liền đè A ra đánh, cô giáo dạy Tông Tiểu Dục, về sau nếu xảy ra chuyện như vậy, phải đi tìm cô giáo tới giải quyết, không thể tùy tiện đánh bạn học, Tông Tiểu Dục dõng dạc đáp lời: "Tìm cô giáo? Cúc hoa đã bị dập nát hết rồi!"
Cô giáo đề cập với Lâm Miểu Miểu vấn đề giáo dục Tông Tiểu Dục, Lâm Miểu Miểu trầm mặc thật lâu, quyết định thương lượng với Tông Chính một chút.
Lâm Miểu Miểu từ sau khi kết hôn, đương nhiên không dùng Taekwondo nữa, nhưng dù sao cô luyện tập nhiều năm như vậy, thời kỳ mang thai thì không tính, sau khi cô bình phục, lúc ở nhà không có gì làm sẽ hoạt động cơ thể một chút, nhưng một người đánh bao cát, thật sự rất nhạt nhẽo, cũng may bên cạnh cô còn có Tông Chính.
Vì thế hai người thường xuyên không có việc gì liền so chiêu với nhau, cái gọi là lời nói và việc làm đều phải mẫu mực, Tông Tiểu Dục đương nhiên bị lây nhiễm. . . . . .
Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Miểu Miểu ở phòng huấn luyện tập quyền cước thì Tông Tiểu Dục liền lén trốn vào, núp bên cạnh vung tay múa chân.
Lâm Miểu Miểu cảm thấy hơi lo lắng về việc này, Tông Chính cười tủm tỉm đưa ra đề nghị: "Về sau cho thằng bé đến Thiên Hà Viên ở, tật xấu này nhất định có thể sửa được."
Lâm Miểu Miểu nghĩ nghĩ, cảm thấy có đạo lý, Tông Tiểu Dục đương nhiên không chịu, cũng không biết Tông Chính xách thằng bé đi nói cái gì, khi trở về thằng bé ỉu xìu ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc.
Lâm Miểu Miểu nhìn thấy trong lòng hơi chua xót, cảm thấy nhất định là Tông Chính uy hiếp con trai cô, liền bế con trai trở về, vào ban đêm Tông Chính lại bị Lâm Miểu Miểu đạp cho một cước lăn xuống giường.
Anh căm tức ngồi trên thảm lông cừu dày dưới sàn nhà: "Lâm Miểu Miểu, em không vui liền động tay động chân, em như vậy thì dạy con như thế nào?"
Lâm Miểu Miểu trở mình, quay ót về phía anh, Tông Chính leo lên giường, bổ nhào vào người cô vừa hôn vừa cắn.
Lâm Miểu Miểu bị anh quấy rối phiền vô cùng, ỡm ờ tùy ý anh ăn sạch sành sanh, sau khi thoả mãn, Tông Chính vừa đấm vừa xoa ở trên giường, rầm rì phê bình cô: Tông Tiểu Dục chính là do cô dạy hư, không nỡ đem Tông Tiểu Dục đến Thiên Hà Viên, cũng bởi vì cô cưng chiều con trai, cô nên thay đổi quyết định. . . . . .
Ngày hôm sau, Tông Tiểu Dục vẫn bị đưa đến Thiên Hà Viên, buổi tối Tông Chính về nhà cuối cùng cũng cảm thấy đây mới là thế giới của anh, Lâm Miểu Miểu là của anh rồi.
.
Ngày vui ngắn ngủi chóng tàn, Lâm Miểu Miểu nhớ con trai, không có chuyện gì liền chạy qua Thiên Hà Viên, qua một đoạn thời gian, Tông Chính liền nhìn thấy Tông Tiểu Dục được đón trở về, thằng nhóc chướng mắt kia còn ra vẻ đáng thương nói với Lâm Miểu Miểu: "Mẹ, một mình con chơi rất buồn, mẹ sinh cho con một em trai hay em gái đi!"
Lâm Miểu Miểu trong lòng cảm thấy hơi do dự, cô hai mươi mốt tuổi kết hôn với Tông Chính, hai mươi hai tuổi sinh Tông Tiểu Dục, bây giờ còn rất trẻ, sinh một đứa nữa hình như cũng không sao.
Tông Chính ở bên cạnh nghe thấy trong lòng nổi lửa, đến tối, Tông Tiểu Dục lại bị trục xuất quay về Thiên Hà Viên.
Tông Tiểu Dục mắt ngấn nước đi tìm bà nội: "Bà nội, cháu là do ba mẹ nhặt được ư?"
Từ lúc bé còn nhỏ, mỗi lần bị Tông Chính xách đến Thiên Hà Viên đều phải đi tìm Lý Trân xác nhận, lần đầu tiên Lý Trân còn cười tủm tỉm trêu chọc bé, nói với Tông Tiểu Dục, bé chính là do ba nhặt về, Tông Tiểu Dục vừa nghe lời này liền nhốt mình trong phòng cả buổi chiều, buổi tối lúc ăn cơm thì nghiêm túc tuyên bố mình muốn đi tìm cha ruột.
Cả nhà: ". . . . . ."
Lý Trân và Khưu Thục Thanh phải dụ dỗ thật lâu, cuối cùng cũng làm Tông Tiểu Dục tin tưởng bé không phải được nhặt về, thế nhưng, trong lòng Tông Tiểu Dục vẫn cảm thấy mình là nhặt được.
Ngày hôm sau Tông Chính bị gọi về Thiên Hà Viên, bị Lý Trân và Khưu Thục Thanh mắng té tát một trận, Tông Chính hời hợt đáp lại một câu: "Con thấy mình cũng không nuôi được nó, nên để thằng bé ở đây với hai người luôn đi!" Sau đó thoải mái mà rời đi.
Lý Trân và Khưu Thục Thanh nhìn nhau, Lý Trân hỏi: "Đứa con này không phải là người như vậy, chẳng lẽ thật đúng là không phải con ruột nó?"
Núp ở một bên nghe lén Tông Tiểu Dục "Oa" một tiếng, khóc lên.
Nếu như nói nó kể hết những chuyện cũ chua xót trước đây, thì Tông Tiểu Dục cảm thấy kể ba ngày ba đêm vẫn không hết, ví như mỗi khi đến những ngày cuối tuần, bé đều bị ba xách đến Thiên Hà Viên. Sau khi cuối tuần kết thúc, bạn học của bé đều tíu tít kể lại, đi chơi với ba mẹ, chỗ này vui lắm, chỗ kia vui làm sao, còn bé chỉ có thể yên lặng vẽ vòng tròn.
Vì thế, Tông Tiểu Dục trong ngày kỷ niệm kết hôn hàng năm của cha mẹ đều sống chết ôm chân đòi đi theo, Tông Chính cười tủm tỉm ôm con trai liên tục coi phim kinh dị mấy đêm liền, Tông Tiểu Dục nước mắt lưng tròng dọn đồ qua nhà bà nội ở.
Mãi cho đến năm bé sáu tuổi thì tình huống như vậy mới chuyển biến tốt, bởi vì Lâm Miểu Miểu lại mang thai, Tông Chính đen mặt cả một năm, trong lòng Tông Tiểu Dục thì thầm hoan hô ăn mừng, loại vui vẻ này làm cho bé về sau, lúc thấy em trai mình thì càng nhìn càng thuận mắt.
Toàn Văn Hoàn