Trước khi kiểm tra có lẽ chẳng ai nghĩ đến kết quả này, Lý Trân nhìn chằm chằm tờ kết quả kiểm tra, nhìn đi nhìn lại mặt mày hớn hở vội vàng báo tin vui cho Khưu Thục Thanh, nhận được tin Khưu Thục Thanh chỉ muốn đến bệnh viện ngay tức thì, bà thật hối hận vì buổi sáng mình hơi mệt mà không đi cùng Lâm Miểu Miểu đến bệnh viện.
Lý Trân ngăn cản nhưng Khưu Thục Thanh nào chịu kiên nhẫn chờ tại Thiên Hà Viên, Lâm Miểu Miểu vốn đã khám tổng quát xong nhưng bây giờ còn phải làm thêm nhiều kiểm tra nữa.
Lâm Miểu Miểu chóng mặt sờ bụng có phần không chắc chắn, vào ngày đầu tiên khi cô đến Thiên Hà Viên ăn cơm Khưu Thục Thanh liền nói đến chuyện con cái, bình thường lại hay nhắc cho nên Lâm Miểu Miểu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nói là có chuẩn bị tâm lý nhưng khi sự việc thật sự xảy đến cô vẫn cảm thấy luống cuống.
Đến khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của mọi người chung quanh, mờ mịt biến thành vui sướng, ban đầu cô chỉ định kiểm tra đối phó lúc này cũng nghiêm túc nghe bác sĩ nói. Hơn nửa tiếng sau Khưu Thục Thanh đến nơi, vui đến nỗi thiếu chút nữa chảy nước mắt, bác sĩ gia đình đi theo Khưu Thục Thanh phải nhắc nhở bà bình tĩnh thả lỏng.
"Ôi chao, bây giờ tôi khỏe vô cùng, tôi ấy à, cho dù chạy hai vòng quanh bệnh viện cũng không vấn đề gì!" Khưu Thục Thanh cười không khép miệng, chủ nhiệm khoa của bệnh viện cũng cười lấy bức ảnh siêu âm cho Khưu Thục Thanh xem.
Khưu Thục Thanh mặt mày hồng hào cầm ảnh chụp, dặn dò một tràng.
"Thông báo chuyện này cho tất cả mọi người......thực đơn cũng phải đổi......ừ, còn phải liên lạc với một bác sĩ sản khoa giỏi nhất...... Lý Trân con nghĩ cho mẹ xem còn quên gì không......"
Lý Trân cười vâng dạ, quay lại hỏi Lâm Miểu Miểu muốn ăn gì.
Lâm Miểu Miểu mờ mịt lắc đầu, bây giờ cô giống như đang bay lơ lửng trên mây, có điều bị sự vui vẻ của những người bên cạnh lây nhiễm cho nên cũng mỉm cười theo. Vừa kiểm tra xong, Tông Chính đầu đầy mồ hôi chạy đến.
Mặt anh hơi hồng, hơi thở không ổn định, vào phòng khám bỗng nhiên cảm thấy như đang bị cà- vạt thắt cổ không thở nổi, anh chân tay luống cuống đi hai bước lại nhớ điện thoại có bức xạ, liền lấy ra ném cho Giang Trạch, đi hai bước nữa lại nghĩ không biết mình có cần rửa tay hay không, nhỡ có vi khuẩn thì sao?
Chờ anh đi đến trước mặt Lâm Miểu Miểu tay chân cũng không biết để vào đâu, những lời lẽ ngày bình thường cũng chẳng nói ra được, kìm nén một lúc lâu mới hỏi được một câu "em có khỏe không" thì đã bị Khưu Thục Thanh đuổi ra.
"Tránh sang một bên, đừng có cản trở ta!"
Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn anh, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, lần tới anh mà lừa cô nữa hình như cô có đòn sát thủ hữu hiệu hơn.
Cả ngày này Lâm Miểu Miểu choáng váng đầu óc, buổi trưa trở về Thiên Hà Viên, bầu không khí khắp Thiên Hà Viên đều khác thường, so với bình thường hình như khẩn trương hơn, buổi chiều, họ hàng thân thích của nhà họ Tông ngồi kín một phòng, Khưu Thục Thanh hết sức đắc ý kéo tay Lâm Miểu Miểu nói cho một bà cụ khác người khai quang chuỗi vòng Quan m của Lâm Miểu Miểu là vị đại sư nào.
Hơn bốn giờ chiều Tông Chính đã về, còn ôm một bó hoa to, nhưng nhìn thấy bao nhiêu họ hàng trong phòng bỗng cảm thấy lúng túng. Buổi tối Lâm Thế Quần đến tặng rất nhiều đồ, chắc là do tâm trạng vui vẻ, nét già nua của mấy ngày trước đã không thấy tăm hơi.
Tông Chính còn muốn lúc ăn cơm có thể nói mấy câu với Lâm Miểu Miểu, tiếc là anh luôn không có cơ hội, lúc có cơ hội, Lâm Miểu Miểu lại né tránh anh làm như không biết, Tông Chính trong lòng oán hận lại không thể làm gì, cảm thấy đêm qua hao tâm tổn sức bò lên giường hôm nay lại trở về nguyên hình, dường như lại phải làm lại từ đầu rồi.
Ăn tối xong, rốt cuộc anh cũng bắt được cơ hợi ở chung với Lâm Miểu Miểu, anh mượn danh nghĩa đi dạo Khưu Thục Thanh mới đồng ý để cho Lâm Miểu Miểu đi với anh.
Hôm qua Tông Chính còn cảm thấy trong khoảng thời gian này ở Thiên Hà Viên cũng không tệ, chí ít Lâm Miểu Miểu kiêng dè Khưu Thục Thanh, Lý Trân sẽ không trực tiếp đuổi anh ra ngoài, nhưng hôm nay anh lại thấy lo lắng, nhìn bộ dáng của Khưu Thục Thanh chắc chắn sẽ không thả người, nhất định phải nhìn thấy Lâm Miểu Miểu trong tầm mắt mới yên lòng.
Dù là sáng hay chiều bên cạnh Lâm Miểu Miểu lúc nào cũng có người vây quanh làm cho Tông Chính cảm thấy mình căn bản không phải cha của đứa trẻ mà là một người ngoài không được coi trọng, tuy rằng đứa con đến lúc này khiến anh rất không vừa lòng nhưng cũng đã đến rồi anh còn có thể làm gì.
"Chuyện của Cố Dung rốt cuộc là thế nào?" Lâm Miểu Miểu hỏi. Hôm qua lúc cô rời khỏi đồn cảnh sát đã hơn chín giờ, cả đêm cũng không có cơ hội hỏi, lại vì trong lòng khó chịu nên cô càng không muốn hỏi Tông Chính, ngày hôm nay cô hỏi Lý Trân, Lý Trân chỉ nói qua loa đại khái rồi lờ đi, Lâm Miểu Miểu hỏi lại, Lý Trân bảo cô bây giờ đừng nghĩ những chuyện tồi tệ kia cứ vui vẻ là tốt rồi.
Đành thôi vậy, bây giờ cô buộc lòng phải hỏi Tông Chính.
Tông Chính hơi lưỡng lự, anh cảm thấy Lâm Miểu Miểu vừa mới có thai nói đến chuyện giết người dường như không tốt lắm, nhưng nhìn sắc mặt Lâm Miểu Miểu, đoán chừng anh mà không nói rõ ràng thì hôm nay đừng hòng bước vào cửa.
Bây giờ Lâm Miểu Miểu mẹ quý nhờ con, chỉ sợ giờ cho dù anh có đứng trước mặt Lý Trân, Khưu Thục Thanh nói Lâm Miểu Miểu không cho anh vào nhà, Khưu Thục Thanh cũng sẽ nghiêng về phía Lâm Miểu Miểu, nói không chừng còn cho anh về hoa viên Thế Kỷ tránh cho hiện tại vướng chân vướng tay.
Lại một lần nữa anh cảm thấy đứa nhỏ này tới thật không đúng lúc, chỉ có điều nghĩ lại, có thể Lâm Miểu Miểu sẽ nể mặt con mà tha thứ cho anh không biết chừng, lại nghĩ tiếp, hôm qua xem cô cứng rắn đóng cửa chẳng có chút dấu hiệu mềm lòng nào, sau đó bị anh làm phiền không chịu nổi mới ăn cơm cùng anh, cho anh lên giường còn không cho đụng chạm.
Anh thở dài, nói hết chuyện mình biết.
Hôm qua sau khi Lâm Miểu Miểu đi Tông Chính lập tức trở về hoa viên Thế Kỷ, lật tung cả nhà cũng không tìm được giấy thỏa thuận ly hôn, không tìm được trước hết cứ kéo dài đợi sau này nói tiếp, chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm sao lừa người về, có một người bạn thâm niên như Đỗ Thiếu Khiêm, Tông Chính chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng thường nhìn thấy heo chạy, anh huy động lực lượng gọi cả đám người Giang Trạch tới, trang trí trong nhà có thể nói là trăm hoa đua nở.
Cái gì là nến, đèn, đoạn phim xin lỗi......
Sách lược cũng cả một bộ.
Anh khẩn trương như vậy dĩ nhiên là vì phần giấy thỏa thuận ly hôn kia, tiền án của Lâm Miểu Miểu thực sự là nhiều vô số, số lần nhắc đến ly hôn anh đều không muốn đếm, lại nói, lần trước cô vừa nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn đã bỏ chạy, rõ ràng muốn rời khỏi anh, anh có thể không lo lắng đề phòng sao?
Bình thường Lâm Miểu Miểu ít giận dỗi, nhưng cô quậy một lần thật là muốn lấy mạng anh.
Đáng chết nữa là, cô còn vướng vào án mưu sát Cố Dung, trở thành kẻ tình nghi đầu tiên. Tông Chính nhận được tin ngược lại không lo lắng lắm, một ngày này Lâm Miểu Miểu đi đâu anh đương nhiên biết rõ, cho dù cái bẫy được thiết kế giống thật đến cỡ nào, chỉ cần là giả cuối cùng sẽ bị vạch trần, hơn nữa anh đã gắn hộp đen trong xe của Lâm Miểu Miểu, lúc Lâm Miểu Miểu lái xe đi anh cũng biết người của Lâm Thế Quần có đi theo.
Sau khi nhận được tin tức Tông Chính gọi điện thoại cho Lâm Thế Quần đầu tiên, giọng nói Lâm Thế Quần mặc dù lạnh nhạt nhưng có thể nghe ra được ông đã có dự tính, hai người chia nhau tìm chứng cứ mới, không mất nhiều thời gian Tông Chính đã lấy được bản ghi chép tuyến đường đi của Lâm Miểu Miểu, băng giám sát ở biệt thự Đào Hoa Sơn dù đã bị lấy đi nhưng toàn khu vực sông Tử Nha là các khu biệt thự cao cấp, có rất nhiều chỗ có camera giám sát, chỉ cần tốn chút tiền chút thời gian chắc chắn có thể điều tra được.
Chứng cứ Tông Chính tìm được không có mặt Lâm Miểu Miểu ở hiện trường, mà đồn cảnh sát cũng nhận được một đoạn phim nặc danh, đoạn phim chỉ có hơn mười giây, hình ảnh không rõ, giống như ở phía xa dùng điện thoại quay, trong đoạn phim chính là cảnh trước biệt thự số 12 Đào Hoa Sơn, xe của Lâm Miểu Miểu đỗ trước cổng, có hai người mặc áo phông màu đen đội mũ đeo khẩu trang, một người lấy đi vật gì đó từ trong xe của Lâm Miểu Miểu, một người mở cốp sau nhét một túi nilon đỏ trắng vào trong.
Sau khi Tông Chính nói hết rất tự nhiên nắm tay cô: "Em không cần quan tâm đến những chuyện này."
Lâm Miểu Miểu im lặng, cô cũng không định quan tâm đến, sập bẫy của người ta mấy lần liền cô cũng tự biết mình, lần đầu tiên cô nhận thức được, cô giỏi võ thì như thế nào, người ta căn bản không so công phu quyền cước với cô, người ta dựa vào đầu óc đã có thể chỉnh chết cô, hơn nữa hiện giờ cô đang mang thai cho dù thế nào cô cũng phải cẩn thận.
Buổi tối về phòng, cô tắm xong đang muốn lấy máy sấy sấy tóc động tác đột nhiên dừng lại: "Máy sấy có phải có bức xạ đúng không?"
Tông Chính đang xem một quyển tạp chí bà bầu, nghe vậy đứng dậy đi tới cạnh cô rất tự nhiên muốn ôm cô, Lâm Miểu Miểu tránh sang một bên, Tông Chính oán giận nghĩ, vừa rồi ở ao sen không phải vẫn tốt lắm sao?
"Ngày mai anh bảo thím Thanh đổi thành máy sấy không bức xạ, anh lau tóc cho em."
Lâm Miểu Miểu lại tránh một bước, thản nhiên nói: "Em có thể tự làm."
Thai nhi được năm tuần, những biểu hiệu mang thai giai đoạn đầu Lâm Miểu Miểu đều không có, đừng nói là buồn nôn ợ chua, ngay cả vẻ uể oải buồn ngủ cũng không có, chỉ là hôm nay cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, ứng phó nguyên buổi chiều với mấy bà cô họ hàng ruột thịt, lại thêm niềm vui ngoài ý muốn, cô bề ngoài thì bình tĩnh kỳ thực trong lòng cũng rất kích động.
Mình mang thai, cô bỗng nhớ tới Lý Yên, khi đó Lý Yên chắc chắn sẽ không xúc động nhưng hẳn cũng sẽ cảm thấy vui mừng, bằng không sao bà lại để cô đến với thế giới này, cô rất muốn nói tin này với Lý Yên và bà ngoại, nhưng gần đây cô còn chưa thích hợp để đi ra ngoài, chỉ có thể đợi qua một thời gian nữa mới đến thôn Bảo Lam.
Lâm Miểu Miểu ngủ sớm, Tông Chính ở nhà một ngày đương nhiên phải làm thêm giờ, nửa đêm cảm thấy anh mò lên giường Lâm Miểu Miểu không ngủ được, đạp một cước, vẫn bị anh ôm vào trong lòng.
Sáng ngày hôm sau Lâm Miểu Miểu vừa tỉnh đã đánh thức Tông Chính: "Từ hôm nay trở đi không có sự cho phép của em anh không được lên giường!"
Tông Chính còn mơ mơ màng màng, tiêu hóa xong lời nói này cả người lập tức tỉnh táo. Cái gì gọi là trở mặt vô tình, Tông Chính rốt cuộc cũng hiểu, đêm qua còn rúc trong lòng anh ngoan như con mèo nhỏ vậy mà vừa sáng sớm đã trở mặt.
Tông Chính im lặng không nói gì mà nhìn cô: "Em thật sự muốn đuổi anh đi? Anh......"
Lâm Miểu Miểu không đợi anh lừa đã cắt ngang nói trước: "Em không muốn nghe anh nói chuyện, đau bụng!"
Tông Chính: "......"
Trong lòng anh oán giận, còn biết giả vờ giả vịt nữa?
Anh nhịn một lúc mới nghiến răng hỏi: "Lâm Miểu Miểu, em còn có tinh thần của người học võ không, nói dối cũng không đỏ mặt?"
Lâm Miểu Miểu xem thường ngoảnh lại nhìn anh, tục ngữ nói gần mực thì đen, cũng không nhìn một chút cô đây là học của ai, anh còn có tư cách nói?
Ăn sáng xong, Lâm Miểu Miểu cảm thấy cần phải hoạt động nhiều một chút bèn đi vào trong vườn hoa phía sau, đi được nửa đường thím Thanh đã đến tìm thông báo có một người tên Phó Thuần nói là bạn cô, gọi điện thoại đến hình như có việc gấp.
Lâm Miểu Miểu từ sau khi mang thai được Khưu Thục Thanh và Lý Trân ân cần nhắc nhở, cách xa các loại đồ vật có nguy hại, trong đó bao gồm điện thoại, di động của cô cũng được đổi thành loại có bức xạ thấp, đi dạo loanh quanh cho nên cô cũng lười mang theo.
Lúc Thím Thanh đến thông báo cô hết sức bất ngờ, lấy định nghĩa của cô về bạn bè, Phó Thuần vẫn chưa được xem là bạn của cô, có điều nếu như tính trong các tiểu thư nhà quyền quý ở thành phố Z gần đây "thân thiết", qua lại với cô, Phó Thuần coi như là bạn cô.
Trong điện thoại Phó Thuần ấp úng nửa ngày cũng không nói chuyện gì, cuối cùng nói câu chúc mừng cô rồi vội vàng kết thúc. Lâm Miểu Miểu cúp điện thoại không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, cô cũng không để việc này ở trong lòng.
Buổi chiều Lâm Miểu Miểu lại nói chuyện với mấy bà cô, mấy cô gái trẻ tuổi tốn cả buổi chiều, cô cảm thấy nếu như mười tháng mang thai đều trôi qua như thế này thì thật là chết người.
Nhưng chuyện này cô lại không thể từ chối, cô đã là cháu dâu của nhà họ Tông, những họ hàng thân thích này sớm muộn gì cũng phải biết, các mối quan hệ dây mơ rể má trong đó Lý Trân cũng nói cho cô nghe, Lâm Miểu Miểu cảm thấy trên đỉnh dầu có một vòng sao đang bay.
Ăn xong cơm tối, cô trở về phòng định xem vụ án Cố Dung có tin tức mới hay không, vừa mở mục tin tức sắc mặt cô liền thay đổi. Những gì cô biết về vụ án của Cố Dung vẫn là những gì hôm qua Tông Chính nói với cô, mới qua một ngày ngắn ngủi lại có thể phát triển đáng kinh ngạc.
Cố Dung là phu nhân đương nhiệm của tập đoàn Lâm thị, Cố gia ở thành phố Z cũng có danh tiếng, cái chết của bà ta không thể nào im hơi lặng tiếng, rất nhiều con mắt đều mở to nhìn vào chuyện này, bởi vì Lâm thị và Tông thị liên kết với nhau, chuyện Lâm Miểu Miểu bị mang về đồn cảnh sát được ém kĩ, bên ngoài cũng chỉ có một số tờ báo nhỏ tung tin không có căn cứ, không dám chỉ mặt gọi tên mà chỉ nói vài câu.
Nhưng ngày hôm nay trang đầu các tờ báo của thành phố gần như giống hệt nhau.
— Lâm Thế Vân là kẻ tình nghi trong vụ án Cố Dung đã bị cảnh sát tạm giữ 48 tiếng đồng hồ.