• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Tứ vẫn không muốn tin những lời Đông Phương Bạch nói, hắn hỏi nàng

“Cô nương chỉ nhìn qua vết thương của đại ca đã nhận biết được tên độc dược ắt hẳn cô nương biết rất rõ về loại độc này. Nếu không phải đã từng sử dụng thì cũng từng chứng kiến người khác nhiễm độc. Đã có độc dược cớ chi lại không có giải dược trừ khi cô nương muốn giấu không cho bọn ta biết”

Đông Phương Bạch mỉm cười

“Ta nói không có giải dược là không có giải dược, ngươi nói ta biết nhưng giấu kín thì ngươi cũng không nhận được giải dược. Tùy ngươi muốn hiểu theo cách nào cũng được, Chu Sa Tán có giải dược hay không chẳng liên quan tới ta”

Thấy nàng định rời đi Lão Tứ vẫn cố nán nàng lại, không hiểu sao hắn cảm thấy nàng thực sự là hy vọng cho Lão Đại. Dù sao đi nữa chính câu nói của nàng đã ngăn cản ý muốn cứu sống Lão Đại trong thâm tâm hắn nay nàng định bỏ đi chẳng khác nào dập tắt hẳn cơ hội cứu đại ca.

Lão Tứ hất vạt áo sang một bên rồi quỳ xuống trước mặt nàng. Trông thấy hắn hành động như vậy huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang không khỏi thắc mắc. Lão Tam quát lớn

“Tại sao ngươi lại quỳ dưới chân nữ nhi dễ dàng như vậy hả Lão Tứ. Ngươi còn định làm Lão Đại mất mặt tới khi nào đây”

Lão Nhị nói với Lão Đại

“Để đệ lôi tên này về sơn trang trừng phạt. Không thể để hắn coi nhẹ luân thường đạo lí như thế này được”

Lão Đại hiện giờ mồ hôi vã ra như tắm, có vẻ như huyệt đạo Lão Nhị điểm không có tác dụng gì với Chu Sa Tán. Đôi mắt hắn lờ đờ gần như đang rơi vào trạng thái hôn mê, bên tai chỉ nghe loáng thoáng tiếng người cãi cọ chứ không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Lão Nhị vội lay lay người hắn

“Đại ca đừng có ngủ, bọn đệ sẽ lên đường tới Hà gia trang đoạt lấy thuốc giải từ tay bọn chúng. Nhất định đại ca phải cố gắng gượng”

Lão Tứ thấy tình hình Lão Đại ngày càng trầm trọng hơn hắn không dùng dằng nữa, hai chân quỳ dưới đất, hai tay ôm quyền nhìn Đông Phương Bạch hắn nói

“Tuy bọn ta và cô nương không quen không biết không những thế còn vô duyên gặp mặt nhưng vẫn mong cô nương thương tình giúp đỡ. Ta biết cô nương hiểu về Chu Sa Tán hơn bọn ta rất nhiều hơn nữa ta còn cảm thấy cô nương không phải loại người bản thân có thể cứu được nhưng lại giương mắt ra nhìn”

Đông Phương Bạch nói

“Nếu ngươi thực sự không muốn tên đó chết hãy thử tới tìm Bình Nhất Chỉ mà cầu cứu. Dựa vào ta thì có ích gì”

Lão Tứ lẩm bẩm

“Có phải là sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ cứu một mạng người phải trả một mạng người không. Giang hồ đồn đại bệnh gì hắn cũng có thể chữa được”

Lão Tứ liền đứng ngay dậy chạy qua chỗ Lão Đại

“Nhị ca, Tam ca mau đưa Đại ca tới Ngũ Bá Cương thỉnh cầu danh y Bình Nhất Chỉ. Mau lên không còn kịp nữa”

Lúc này Lão Nhị mắt mới sáng lên

“Phải rồi sao ta lại quên tên sát nhân danh y này nhỉ. Mặc xác lũ Hà gia trang, mau đưa Lão Đại tới Ngũ Bá Cương càng nhanh càng tốt”

Sau khi huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang rời khỏi đây nàng mới sực nhớ ra

“Nguy rồi, hôm trước mình có tới tìm Bình Nhất Chỉ nhưng hắn không có mặt ở nhà. Có thể những người kia tới Ngũ Bá Cương lúc này cũng sẽ không tìm được hắn. Chu Sa Tán theo như mình được biết thì không có giải dược nhưng biết đâu khi mình không còn ở Nhật Nguyệt thần giáo nữa Kim Xà lão quái đã tự ý chế ra giải dược đem bán với giá cao. Nếu hai tên kia thực sự có giải dược mà mình lại nói những người kia tới Ngũ Bá Cương tìm gặp một tên chưa chắc đã có mặt ở nhà không phải đã hại họ rồi sao”

Đột nhiên những câu nói của Phương Chứng đại sư lại tiếp tục văng vẳng bên tai nàng khiến đầu nàng đau nhói. Đông Phương Bạch thầm nghĩ kẻ thù lớn nhất của nàng chính là Đông Phương Bất Bại, hắn không ở đâu xa mà luôn tồn tại trong cơ thể nàng. Hắn nhẫm tâm, tàn độc giết người không gớm tay. Nếu những lời đại sư nói là đúng nàng phải tìm lại con người ban đầu của mình, muốn làm được như vậy nàng phải chính tay giết chết Đông Phương Bất Bại, giết chết những suy nghĩ, toan tính của hắn. Hắn muốn thứ gì nàng không được cho hắn, hắn không muốn thứ gì nàng phải làm thứ đó cho bằng được.

“Đông Phương Bất Bại, ngươi không muốn giúp họ. Ta sẽ giúp”

Không phải vô duyên vô cớ mà Đông Phương Bất Bại được toàn giáo chúng ca ngợi là văn võ song toàn, mà thực sự chính bản thân nàng rất có tiềm năng. Cộng thêm sự nỗ lực để trở thành một nam nhi trong mắt mọi người, nàng đã ép bản thân phải thật giỏi giang hơn bất cứ ai.

Tuy kiến thức về y học nàng không tìm hiểu sâu như Bình Nhất Chỉ, kiến thức về độc dược học nàng không biết nhiều như Kim Xà lão quái nhưng về Chu Sa Tán nàng nghĩ rằng bản thân rất thông hiểu. Thành phần chính tạo khiến Chu Sa Tán trở thành chất kịch độc là Xuyên Tâm Liên – thứ dược thảo có tác hại phá vỡ tim gan người dính phải. Thật ra nếu biết được thành phần của độc dược thì chế ra giải dược dựa vào chân lý tương sinh tương khắc cũng không phải là điều quá khó.

Trong đầu nàng bỗng hiện lên hai cái tên sáng giá có thể loại bỏ tính độc của Xuyên Tâm Liên, khiến Chu Sa Tán trở thành một thứ thuốc vô hại. Có điều cả hai loại thảo dược này đều rất khan hiếm tới mức người trong thiên hạ ca tụng đặt cho chúng cái tên thần dược. Một là Đông Trùng Hạ Thảo còn hai là Tuyết Liên Hoa. Đông Trùng Hạ Thảo có thể chữa bách hư bách tổn và có thể chế ra từ nhiều nguyên liệu còn Tuyết Liên Hoa chữa bách bệnh trong nhân gian nguyên là một loại thần dược của tự nhiên không gì chế được, hơn nữa chẳng ai biết thứ thần dược đó ở đâu, có tồn tại thật sự hay không. Nếu phải chọn lựa chắc chắn nàng sẽ chọn Đông Trùng Hạ Thảo giúp huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang.

Thần dược này được chế theo nguyên tắc Quân – Thần – Tá Sứ. Phương thuốc này lấy Đông trùng thảo làm chất Quân, Linh chi làm chất Thần, lấy Hoàng cầm, Nấm hương, Đan sâm, Ngọc trúc, Sơn thù du, Táo đỏ, Mạch đông, Mật ong làm chất Tá Sứ. Khi chế biến lấy 7 phần Quân, 2 phần Thần, 1 phần Tá Sứ thuốc sẽ có công hiệu gấp ba mươi lần dược thảo thông thường”

Đông Phương Bạch thầm nghĩ

“Trừ Đông Trùng Thảo ra những nguyên liệu còn lại đều có thể kiếm được. Nếu muốn có Đông Trùng Thảo e là phải tới một nơi”

Tại Phủ Vương phi

“Thưa Vương phi, loại thổ nhưỡng này xuất sứ từ Tây Vực, nếu người sử dụng hàng ngày sẽ có một làn da mềm mại, trắng trẻo hơn cả Hoàng hậu đấy ạ”. Một nô tì đang nịnh nọt

Vương phi nghe vậy thì vui lắm những vẫn cố giữ phong thái

“Xem cái miệng ngươi kìa, không muốn giữ cái đầu trên cổ nữa phải không”

Nói xong cô ta bật cười, đám nô tỳ thấy vậy cũng che miệng cười theo

“Được rồi, các ngươi lui ra ngoài hết đi, để bổn Vương phi ngâm mình thư giãn một lát”

Đám nô tỳ đồng thanh hô “Vâng” rồi lui hết ra bên ngoài để lại một mình Vương phi tận hưởng cảm giác mát mẻ trong chậu tắm.

Vương phi đang nhắm hai mắt lại từ từ thư giãn bỗng nghe thấy có tiếng bước chân vào thì tức tối lắm, miệng cô ta quát lên

“Không phải ta đã nói đừng có vào làm phiền ta rồi sao, ngươi không muốn sống nữa hả”

Người vừa ngang nhiên bước vào không ai khác chính là Đông Phương Bạch, nàng đã đợi trong này một lúc lâu, chỉ chờ cho bọn nô tỳ bước ra liền nhân cơ hội vào gặp Vương phi. Nghe bọn chúng nịnh nọt cô ta mà nàng thấy đau đầu. Nàng liền nghĩ cách trêu ngươi cô Vương phi này

“Vương phi à, người đang thoa bột thổ nhưỡng lấy từ Tây Vực về mà lại tức giận đột ngột thế này, bột còn chưa được rửa đi không khéo khuôn mặt của người sẽ bị biến dạng đấy”

Vương phi nghe vậy thì sợ lắm liền lấy hai tay ôm khuôn mặt nhanh như chớp, miệng run lập cập

“Mặt..mặt của ta…có còn lành lặn không. Không được, ta phải nhanh chóng rửa sạch..rửa sạch”

Vừa nói cô ta vừa vẩy nước lên mặt mình như phát điên, không cần giữ dáng vẻ uy nghiêm của Vương phi nữa. Trông thấy vậy nàng hứng thú lắm nhưng rồi nàng cũng vào chủ đề chính ngay. Bước ra trước mặt Vương phi nàng nói

“Ngươi còn nhớ ta không, Vương phi”

Tất nhiên Vương phi không thể nào quên được khuôn mặt của nàng rồi, một buổi tối cách đây không lâu nếu không có nàng cứu giúp thì bông hoa như cô ta đã bị Điền Bá Quang ‘hái’ mất rồi. So với tên dâm tặc này trông thấy nàng cô ta cũng sợ hãi không kém nhưng cậy mình đang ở trong Vương phủ cô ta cố la lên

“Người đâu..Mau…”

Đông Phương Bạch nhanh chóng điểm huyệt Vương phi làm người cô ta cứng nhắc, miệng không nhấc lên nổi. Nàng thở dài

“Ngươi vẫn nóng tính như ngày xưa nhỉ”

Cố lắp bắp thành tiếng, Vương phi hỏi nàng

“Ngươi..tới tìm…bổn Vương phi…là có chuyện…chuyện gì”

Không có câu giờ nữa nàng đáp luôn

“Ngươi còn nợ ta một ân tình đấy, trả luôn hôm nay đi”

Vương phi gật đầu lia lịa

“Được..ngươi cần gì..cứ nói..ta sẽ đáp ứng..tất cả”

Nàng vớ lấy một con dao nhỏ kề vào cổ Vương phi dọa nạt

“Giờ ta sẽ giải huyệt cho ngươi, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói. Chỉ cần ngươi hét lên một câu ta sẽ hóa kiếp giúp ngươi đấy”

“Mau truyền lệnh sai người đem Đông Trùng Thảo tới cho ta”

Vương phi giật mình

“Đông Trùng Thảo…ngươi cần thứ đó làm gì. Ngươi có biết đó là thảo dược vô giá trong dược phường hoàng cung không”

Đông Phương Bạch nhìn thẳng vào mắt bà ta

“Vì vậy ta mới cần đến ngươi. Giờ ngươi quyết định đi, cho ta Đông Trùng Thảo hoặc cho ta cái mạng của ngươi”

Vương Phi sợ hãi truyền lệnh cho người tới dược phường đem Đông Trùng Thảo giao cho Đông Phương Bạch. Nhận được Đông Trùng Thảo rồi nàng lập tức bào chế thần dược đem tới Ngũ Bá Cương. Từ kinh thành tới Ngũ Bá Cương nàng phát hiện ra một nơi kỳ lạ. Nơi ấy chỉ là một cốc lớn bỏ hoang nhưng lạ ở chỗ cốc này thuộc Ngũ Bá Cương mà khí hậu lại trái ngược với Ngũ Bá Cương. Quang cảnh Ngũ Bá Cương quanh năm đều khô hạn nhưng trong cốc lại mát mẻ lạ thường. Đông Phương Bạch không khỏi hiếu kỳ ghé vào thăm thú. Hóa ra trong cốc chỉ toàn hồ nước nối liền nhau, cây cối um tùm được núi non bao quanh thành một vòng tròn rộng lớn lại thêm gió từ trên núi tỏa xuống theo chiều dốc khiến khí hậu trong cốc mới thành ra như vậy. Trên đời đúng là có nhiều chuyện ngược với luân thường đạo lý thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK