Dừng chân trước một cánh cửa sắt lớn gắn chặt vào vách núi, Bình Nhất Chỉ sai người tới mở cửa. Cánh cửa nặng chịch từ từ được kéo ra hắn lệnh cho mọi người chờ bên ngoài bản thân tiến vào trong một mình. Nơi này là chỗ ở của Thánh độc Tây Vực nhưng bên trong chả khác gì một cái kho chứa. Xung quanh ngổn ngang xác chết khô của rắn, rết, bọ cạp…Nhìn khắp nơi nhưng Bình Nhất Chỉ không thấy người hắn cần tìm đâu, chợt hắn trông thấy một cánh cửa nữa nằm sâu trong vách tường chật hẹp. Vạch những tấm mạng nhện lớn ra hắn tiến sâu vào bên trong, càng vào sâu tiếng nói chuyện bên trong vọng ra càng rõ.
Hắn nghe được một giọng the thé và một giọng trong trẻo của nữ nhân. Giọng the thé kia hắn nghĩ chắc là của Kim Xà lão quái, người hắn muốn thỉnh giáo còn nữ nhân kia là ai thì hắn chịu, nghe tiếng Tây Vực không tốt lắm có lẽ cô ta là người Hán.
“Ta thấy phương thuốc đó hợp lý nhất rồi, ông ấy vẫn chưa hài lòng sao”. Kim Xà lão quái cất tiếng
“Tiên lão cho rằng mỗi hũ rượu thuốc mất tới ba năm bảy bảy bốn chín ngày để ủ là quá lâu nếu như có sự cố xảy ra hậu quả như thế nào chắc bà cũng rõ”
“Cái lão già đó lúc nào cũng muốn thứ tốt nhất. Có giỏi thì bảo lão tự nghiên cứu đi”. Lão bà rít lên
“Dù bà có nói gì đi chăng nữa thì bà cũng phải lập tức theo tôi về trung thổ ngay. Tiên lão đang đợi”
Bỗng lão bà cười ầm lên
“Hình như cũng có một tên nào đó đang đợi ta ngoài kia”. Dứt lời Kim Xà lão quái đập mạnh cây gậy của mình xuống đất, cây gậy chạm mặt đất kêu ‘coong’ một tiếng dài đồng thời cánh cửa nhỏ bật mạnh ra để lộ rõ dáng vẻ của kẻ đứng bên ngoài. Nữ nhân trẻ kia nhăn mặt
“Hắn là ai?”
Bình Nhất Chỉ biết tung tích đã bại lộ nhưng hắn rất bình tĩnh tiến vào bên trong. Hai tay ôm quyền hắn nói
“Bình Nhất Chỉ của Nhật Nguyệt thần giáo trung thổ tới muốn xin thỉnh giáo lão quái một điều”
Kim Xà lão quái bước tới xem xét hắn từ đầu đến chân
“Ngươi được mệnh danh sát nhân danh y, cứu một người thì phải giết một người. Ta rất thích gặp những kẻ thú vị như ngươi nhưng lén lén lút lút theo dõi ta rất ghét”
Nữ nhân người Hán kia chỉ nói thêm một câu rồi bước ra ngoài
“Bà giải quyết chuyện với người này xong thì hãy cùng tôi lên đường. Tôi đợi bà bên ngoài”
Kim Xà lão quái xua tay đuổi cô ta đi đồng thời tiếp tục hỏi Bình Nhất Chỉ
“Người của Nhật Nguyệt thần giáo tới tìm ta muốn thỉnh giáo điều gì vậy”. Ban đầu, Kim Xà lão quái còn định đụng tay chân với kẻ lén lút nhưng nghe tới Nhật Nguyệt thần giáo bà ta ít nhiều phần cũng nể mặt. Nhắc tới thần giáo là nhắc tới Đông Phương giáo chủ, ai mà dám đắc tội với người này. Chính Đông Phương giáo chủ cũng là người đặt một lượng lớn độc dược Tam thi khiến bà ta phát tài, lão quái sống ở Tây Vực nên vẫn chưa biết giáo chủ đã an giấc ngàn thu nên mới nhún nhường mà tiếp chuyện với hắn.
Bình Nhất Chỉ nói
“Từ trước tới nay tôi luôn khâm phục khả năng chế dược của bà nay tôi tới là muốn được hiểu rõ hơn về một thứ độc dược cho chính tay bà chế ra”
Kim Xà lão quái cười ầm lên
“Ngươi là danh y của trung thổ chẳng lẽ ta có thứ thuốc nào khiến kẻ như ngươi cũng phải bó tay chịu trói sao”
Bình Nhất Chỉ nói
“Tam thi não thần đan”
Kim Xà lão quái đột ngột tắt nụ cười chế giễu
“Hóa ra là nó. Thứ độc dược này là niềm tự hào của ta, chả trách mà ngươi phải lặn lội tới tận đây để tìm hiểu”
Bình Nhất Chỉ tiếp tục hỏi
“Xin hỏi bà dựa vào thứ gì để chế ra giải dược”
Kim Xà lão quái thắc mắc
“Độc dược bên thần giáo đã không đặt nữa ngươi muốn chế ra giải dược để làm gì”
Bình Nhất Chỉ thở dài
“Không giấu gì bà chính Đông Phương giáo chủ đã cho người hủy sạch giải dược dự trữ. Nếu có giải dược tôi đã dựa vào nó để chế ra rồi”
Kim Xà lão quái cười the thé
“Giáo chủ vẫn nóng tính như xưa. Nếu ngươi muốn biết ta cũng chẳng giấu làm gì. Tam thi não thần đan là một trong những loại độc dược mạnh mẽ nhất trong thiên hạ, nó được tạo thành từ rất nhiều loài trùng độc khác nhau. Người uống phải thuốc này khi độc phát tác sẽ bị thi trùng trong thuốc bò ra chui vào trong óc người mà cắn nát não tủy từ đó con người phát điên, hành động như yêu ma quỷ quái, ghê gớm hơn cả chó điên. Ban đầu ta chỉ nghe theo giáo chủ chế ra thứ giải dược có tính năng kiềm chế thi trùng một thời gian chứ chưa thử chế ra thuốc giải tận gốc”
Bình Nhất Chỉ ngạc nhiên
“Vậy trên đời thực sự không thuốc nào có thể giải độc thi trùng được sao”
Kim Xà lão quái bước qua bước lại trong căn phòng chật hẹp
“Cũng không hẳn là như vậy. Thuốc giải tận gốc ta chưa thử chế bao giờ nhưng cách giải tận gốc ta nghĩ là có. Một người trúng độc Tam thi não thần đan chỉ chết khi bị trùng độc chui ra cắn nát óc, thứ thuốc tạm thời ta chế dựa theo yêu cầu của giáo chủ có công dụng gần giống như thuốc mê. Khi uống vào lập tức thi trùng sẽ ngủ say một tháng, nếu tháng sau không uống tiếp nó sẽ tỉnh lại và hoạt động. Nếu muốn giải tận gốc ngươi phải giết được con thi trùng đó”
Bình Nhất Chỉ lắc đầu
“Cách này tôi cũng đã nghĩ đến nhưng không thể đảm bảo sau khi giết thi trùng cơ thể con người vẫn sống được khỏe mạnh, ít nhiều giải dược cũng tác động tới cơ thể”
Lão quái dùng cây gậy đập vào đầu hắn vài cái, tặc lưỡi
“Không biết ngươi đọc nổi bao nhiêu kinh thư mà dám kết luận như vậy. Ngươi đã thử nghĩ tới hàn băng chưa. Khi thân thể người mang độc thi trùng được ngâm trong hàn băng lạnh lẽo sẽ khiến người đó rơi vào trạng thái chết lâm sàng, thân thể được bảo vệ đồng thời thi trùng từ đó cũng bị khống chế. Dính phải hàn băng thi trùng sẽ bị đông lại dần dần không thể ăn chất dinh dưỡng trong cơ thể con người nữa chúng sẽ tự khắc mà chết”
Bình Nhất Chỉ hai mắt sáng lên
“Phải rồi, hàn băng cũng là một thứ mang độc tính có thể giết chết thi trùng nhưng cũng không làm hại tới cơ thể. Có điều nếu chữa trị theo cách này cũng không chắc chắn thành công, cơ thể người trúng độc không mang nội công thâm hậu sẽ chết vì hàn băng trước thi trùng”
Kim Xà lão quái hét vào mặt hắn
“Có cách giải là tốt rồi ngươi còn muốn tìm ra cách công hiệu nhất à. Ta thấy ngươi chả khác gì lão ta. Tam thi não thần đan dù sao cũng được người ta mệnh danh là vua của độc dược ngươi nghĩ chỉ uống một viên thuốc giải bé xíu là giải dược được sao. Ta chẳng muốn nghe các ngươi đòi hỏi nữa”. Lão quái bước nhanh ra bên ngoài, trong bụng vẫn hậm hực.
Bình Nhất Chỉ không biết nói thêm câu nào đành từ biệt lão quái trở ra chỗ đệ tử Nhật Nguyệt đang đợi. Ít ra chuyến đi lần này đối với hắn cũng không hề vô nghĩa. Hắn vừa trở ra thì nữ nhân người Hán liền quay vào trong ngay, phen này cô ta quyết định đưa bằng được lão quái về trung thổ rồi.
Trên đường về Nhật Nguyệt thần giáo Bình Nhất Chỉ không ngừng suy nghĩ về cách dùng hàn băng giải dược này của lão quái. Đúng là khi đó hắn vì gấp rút cứ nghĩ làm sao phải cứu đại tiểu thư mà đầu óc mất minh mẫn rồi. Nếu hắn bình tĩnh suy xét vấn đề kỹ càng hơn thì Đông Phương giáo chủ làm sao mà phải chết. Tuy rằng những chuyện giáo chủ đã làm khiến ai nghe thấy cũng đều căm hận nhưng rốt cuộc cô ấy cũng là một người có tình, một mình ngủ yên dưới đáy hồ băng để người cô ấy yêu mãi mãi hạnh phúc.
Bình Nhất Chỉ nghĩ tới hồ băng thì thần sắc biến đổi ngay, hắn lảm nhảm một mình
“Hồ băng. Hàn khí. Thi trùng. Nội công thâm hậu”
Một tên đệ tử Nhật Nguyệt tiến tới hỏi hắn
“Bình đại phu tại sao đang đi lại đột ngột dừng lại vậy”
Bình Nhất Chỉ đầu óc rối loạn hắn dường như không nghe thấy có người đang hỏi chuyện
“Nếu đúng là như vậy. Có lẽ nào…”
Chuyện mà Bình Nhất Chỉ vừa nghĩ tới khiến hắn cảm thấy ớn lạnh. Nếu như cách này thật sự có công hiệu không phải Đông Phương giáo chủ yên nghỉ nơi hồ băng sẽ không chết sao. Từ khi hắn đưa cô ấy tới hồ băng cho tới hôm nay đã tròn 8 tháng. Khoảng thời gian ấy đủ để thi trùng trong trái tim của đại tiểu thư bị tiêu diệt hoàn toàn. Vậy khác gì nói rằng Đông Phương giáo chủ vẫn còn sống trên thế gian này.
Bình Nhất Chỉ lệnh cho đệ tử Nhật Nguyệt
“Trước khi trở về bẩm báo Hướng giáo chủ các người hãy cùng ta tới một nơi. Có chuyện quan trọng ta muốn kiểm chứng”
“Tuân lệnh”. Đệ tử Nhật Nguyệt hô to.
Ngay lúc này, Mạc Vô Phong cũng đã trở về phái Côn Luân. Hắn vừa mới tiến vào thì một đệ tử ngạc nhiên hỏi
“Lạc Hư sư huynh không cùng chưởng môn sư huynh về sao”
Mạc Vô Phong cũng ngạc nhiên không kém
“Huynh xuống núi Côn Luân một mình cho khuây khỏa tâm trạng đâu có đi cùng Lạc Hư”