[Xoảng! Xoảng!]
- Bổn cung đứng đầu phi vị, hà cớ chi Chu Thị lại có thể ngang vai ngang vế chứ?
- Bẩm Bà! Bà đừng quá tức giận, sẽ không tốt cho ngọc thể.
Vân Âm Nguyên Phi tức giận ném các bình sứ xuống đất mặc cho cung nữ thân cận quỳ xuống van xin. Hai mắt mở to đầy phẫn uất, dẫu không khóc nhưng nước mắt cứ tuôn thành dòng.
- Bao năm nay ta vì họ Dư mà không ngừng đấu đá với Hoàng hậu, họ Dư cũng vì ta luôn nhận được sủng ái mà dốc hết sức mình cho Hoàng đế, xứng danh trọng thần tiền triều. Vậy thì sao? Bệ hạ vì Chu Thị, vì thập nhất mà nhốt ta vào đây không màng đến nghĩa tình một chút nào cả.
[Xoảng!]
- Tại sao người lại đối xử với bổn cung như vậy?
Nguyên Phi tiếp tục lao đến chiếc tủ, lấy những chiếc bình sứ ném mạnh xuống đất.
Cung nữ thân cận không biết phải làm gì cho cam, đành chạy đến ôm chầm lấy Nguyên phi giữ lại.
- Đây đều là của Bệ hạ ban, Bà không thể đập nữa.
- Ta không có làm… Hương Nghi! Bổn cung không có làm.
Bàn tay của Nguyên phi siết chặt lấy cổ tay của cung nữ. Cung nữ đi theo Vân Âm Nguyên phi đã lâu, không chuyện gì nàng ta muốn làm mà ả không biết, vậy nên đã nói vài câu an ủi:
- Bà không làm thì không cần tức giận. Ra tay gọn gàng như vậy cũng chỉ có một người. Bà tức giận sẽ khiến người đó càng thêm đắc ý.
Vân Âm Nguyên phi nghiến răng:
- Phải! Bổn cung dẫu cho bị nhốt ở đây thì ả cũng đừng hòng được yên.
[Hoàng hậu giá đáo!]
Bên ngoài vọng vào giọng thái giám thân cận của Hoàng hậu. Vân Âm Nguyên phi và cung nữ nhìn nhau song chỉnh trang lại một chút và đi ra tiền điện như phong thái thường ngày.
Thấy Hoàng hậu đi vào, Vân Âm Nguyên phi khụy gối hành lễ xong thì đứng dậy ngay, không khác gì mọi ngày cả.
- Lệnh bà vạn an!
Hoàng hậu mỉm môi cười nhẹ rồi ngồi xuống ghế, phong thái điềm đạm, không gấp gáp mà nói:
- Hôm nay là lần đầu tiên gặp bổn cung, Nguyên phi không hành đại lễ sao?
Không chấp nhất tiểu nhân, Hoàng hậu vẫn ung dung tiếp lời:
- Còn nhớ khi ngươi vừa vào Đông cung với thân phận phủ thiếp, lúc nào đối với bổn cung cũng cung kính hết phần, bấy giờ được làm hậu phi thì quên hết lễ nghi, tôn ti trên dưới rồi chăng?
Vân Âm Nguyên phi nhìn nữ nhân trước mặt càng thêm chán ghét. Là Hoàng hậu thì sao? Họ Dư vốn là trọng thần tiền triều, tôn ti không có thì xem nàng ta có thể làm được chi.
Ngồi xuống ghế ở đối diện, Vân Âm Nguyên phi cong nhẹ khoé môi:
- Thần thiếp oan ức mà khóc đến mức sức cùng lực kiệt, không còn đủ sức lực hành đại lễ với Lệnh bà. Mong Lệnh bà thứ tội.
- Không sao! Ngươi cứ thẳng thắn như vậy bổn cung càng thích. Giữ tôn ti nhưng lòng không nể trọng thì cũng đâu nghĩa lý chi.
Cung nữ mang trà đặt trước mặt hai người họ. Vân Âm Nguyên phi cầm lấy tách trà thổi vài hơi, sau khi hớp một ngụm thì nói:
- Lệnh bà phụng sự hết lòng, bất động thanh sắc, quả thật khiến thần thiếp muôn phần ái mộ.
Hoàng hậu nhìn tách trà vẫn còn nghi ngút khói mà nhếch nhẹ khoé môi, phẩy nhẹ tay cho các cung nữ lui xuống hết.
- Bổn cung đã làm gì Nguyên phi chứ? Bản thân không làm sai, há chi phải hổ thẹn.
Vân Âm Nguyên phi đặt tách trà xuống, đáp:
- Lệnh bà giỏi nhất là làm bộ làm tịch. Cho dù thần thiếp có gặp hoạ diệt thân thì cũng không bao giờ nhận gáo nước bẩn này đâu.
Đứng dậy đi đến trước mặt Vân Âm Nguyên phi, Hoàng hậu cúi thấp người, chống hai tay lên thành ghế mà ép sát mặt cách mặt nàng ta tầm hai gang tay.
- Nguyên phi thật biết cách gắp lửa bỏ tay người. Ngươi chỉ thị Dư Mạnh lợi dụng Lương Khoác nhưng bổn cung lại không thể làm như vậy. Con trẻ vô tri nào có tội tình chi? Thay vì để bọn trẻ cốt nhục tương tàn thì bổn cung lại thích chơi đùa cùng kẻ cảo tam cảo tứ như ngươi hơn.
Vân Âm Nguyên phi cười lớn:
- Haha… Cớ gì Lệnh bà lại vu oan cho Dư Mạnh chứ? Lệnh bà đừng quên Dực Định trúng độc ở quân doanh là do ai làm. Năm xưa người bức chết Cát Nhã Nguyên phi, giờ đây Lương Khoác lại hạ độc Dực Định. Hỏi xem, trong lòng của nó đang nghĩ chi?
- Dẫu cho nó nghĩ gì thì bổn cung vẫn là Quốc mẫu, Hoàn Nguyện vẫn là đích trưởng tử mà bệ hạ yêu thương, Lương Khoác vẫn là Hoàng thái tử cao cao tại thượng, một thứ tử như nó lấy gì để so sánh? Nói những lời chanh chua như vậy sao không nhìn lại Dư Mạnh xem, nó có gì? Lục tử chỉ ở hàng Vương tước nhưng thập nhất tử đã là Đại vương, há chẳng phải quá bất tài vô dụng rồi hay sao?
Nguyên phi nghiến chặt răng, đôi mắt ánh đầy tia căm hận.
- Lệnh bà, người nói cứ như đã nắm chắc phần thắng trong tay vậy. Dẫu lục tử không có chiến công hiển hách nhưng thần thiếp thấy tư chất vẫn hơn Hoàng thái tử phần nào. Đường còn dài, để xem ai đi xa hơn ai nữa chứ.
…
- Khải bẩm phụ hoàng, trong trận chiến vừa rồi đã có không ít tướng lĩnh nhận hối lộ, làm nhục chí quân binh, hạ thấp chiến lực quân đội Triều đình, xem thường bề trên, dĩ hạ phạm thượng, làm loạn quân doanh, náo động Triều chính, những tội này không thể dung thứ được.
Lê Dực Định đứng trước Hoàng đế tâu rõ tình hình diễn ra ở quân doanh. Nhất là chuyện tướng lĩnh nhận hối lộ đã diễn ra rất nhiều.
Hoàng đế đặt cọ xuống nghiên mực, điềm tĩnh nhìn Lê Dực Định và hỏi:
- Vậy theo con nên xử lý ra sao?
Hắn đáp:
- Theo nhi thần nghĩ, an phủ sứ, tuyên phủ sứ, tri châu, tri huyện, xã quan đều phải được điều tra. Thường dân hối lộ là sai, quan viên nhận hối lộ lại hàng vạn lần sai. Không chỉnh đốn quan viên thì nhân dân sẽ càng mạnh tay hơn trong chuyện này. Nhi thần đã viết rõ ràng trong tấu sớ về các quan viên, tướng lĩnh đã nhận hối lộ tiêu biểu, còn số khác vẫn chưa được điều tra rõ ràng.
Hoàng đế mở tấu sớ ra nhìn một lúc rồi ngước mắt lên nhìn Lê Dực Định.
- Những tên rõ ràng ở đây phụ hoàng sẽ xử trí, còn việc điều tra hối lộ của quan viên trong trận chiến lần này trẫm giao cho con, điều tra xong thì trình lên đây càng sớm càng tốt.
- Nhi thần tuân chỉ!
Thái giám từ bên ngoài đi vào. Vốn dĩ tin này đã được Hoàng hậu cố gắng đè nén, không để đến tai Hoàng đế nhưng tên này lại làm việc cho Vân Âm Nguyên phi, Vân Âm Nguyên phi hiện đang bị cấm túc thì cũng nên cắn trả lại Hoàng hậu một lần.
Đứng trước Hoàng đế, hắn kính cẩn tâu:
- Bẩm Bệ hạ, ở biên cương vừa truyền tin về, Hoàng thái tử đến nơi không lâu đã nạp vào phủ thêm hai phủ thiếp.
Hoàng đế đưa mắt liếc nhìn tên thái giám rồi nhìn Lê Dực Định, điềm nhiên nói:
- Chính vụ trẫm giao con cứ như thế mà làm, còn việc ở quân doanh cứ giao cho đô đốc xử lý. Con quy an đi!
- Nhi thần cáo lui!
Lê Dực Định hành lễ rồi rời khỏi điện. Sau khi hắn rời đi, Hoàng đế đứng dậy đi đến bộ bàn trà làm từ gỗ trắc và ngồi xuống.
Bao năm nay vì không lập ngôi vị Hoàng thái tử mà Hoàng tự tranh giành đấu đá, cốt nhục tương tàn. Những tưởng lập Lê Lương Khoác ngồi vào vị trí này sẽ đỡ đau đầu một chút nhưng Hoàng hậu lại không biết dạy con. Dăm ba hôm lại nghe Hoàng thái tử thế này, Hoàng thái tử thế nọ. Cứ cái đà này thì Hoàng đế không hề an tâm khi giao hết giang sơn xã tắc cho Lê Lương Khoác.
Bàn tay xoa nhẹ thái dương, Hoàng đế nói:
- Ngươi nói với Hoàng hậu, sau này không cần đến Minh Chánh điện mỗi ngày nữa, chính sự bận rộn, trẫm muốn yên tĩnh giải quyết.
- Nô tài tuân chỉ!
Tên thái giám lấm lét, hỏi dò thêm vài câu:
- Bệ hạ, Hình bộ thượng thư Dư đại nhân đã xử trí xong trọng án Đề Hoà, lập được đại công. Chuyện của Vân Âm Nguyên phi vẫn chưa được giải quyết, Bà phi Nguyên là người đứng đầu phi vị, Bệ hạ cấm túc như vậy sẽ khiến hậu cung hỗn loạn, nhà mẹ của Bà phi Nguyên cũng không còn tâm trí lo việc triều chính. Bệ hạ…
[Bộp!]
Hắn còn chưa nói xong thì Hoàng đế đã tức giận đập tay lên bàn, quát:
- Cuồng ngôn! Ngươi càng ngày càng biết làm việc. Chuyện tiền triều, chuyện hậu cung đến lượt ngươi bày cho trẫm xử trí sao?
- Nô tài biết lỗi, Bệ hạ thứ tội.
- Đến Hàm Đạo Ty lĩnh ba mươi trượng. Ra ngoài!
- Nô tài đi ngay!
Khi không còn ai thì Hoàng đế mới hiện ra vẻ mặt tức giận mà bản thân vẫn luôn kềm nén. Hậu cung, tiền triều rồi lại đến chuyện ở biên cương, không một ai có thể cùng Hoàng đế giải ưu cả.
Thở một hơi nặng nề, Hoàng đế chạnh lòng đưa tay áp vào trán:
- Hi Tuyết, nếu như lúc này có nàng ở bên cạnh trẫm thì quá tốt rồi.
Chu Hi Tuyết là khuê danh của Cát Nhã Nguyên phi Chu Thị, thân mẫu của Lê Dực Định.
Năm ấy Hoàng đế cấm túc Cát Nhã Nguyên phi ở hành cung là muốn bảo vệ nàng trước sóng gió trong cung cấm cho đến khi thẩm tra xong. Nào ngờ những người đó lại đuổi cùng giết tận, đến cả Hoàng đế cũng không kịp trở tay.
Ngày Cát Nhã Nguyên phi được rửa sạch hàm oan là lúc Hoàng đế không muốn đối diện nhất, Lê Dực Định bị ghẻ lạnh bao năm cũng do bản thân đã quá hổ thẹn, không dám đối mặt với đứa con luôn vương vấn hình bóng của nàng. Năm ấy họ Dư rất tận lực ở tiền triều, Vân Âm Nguyên phi ở hậu cung càng được đắc thế, Hoàng đế tuyên chỉ cho Lê Dực Định đến biên cương không phải muốn đày đoạ hắn mà là đang ra sức bảo vệ huyết mạch duy nhất của Hoàng gia và dòng tộc họ Chu.