Cùng Lê Ngọc Thiền thưởng trà ở bên cạnh hòn non bộ, Chỉ Ni nhớ đến chuyện đêm qua thì đặt tách trà xuống rồi khẽ nói:
- Đêm qua ở phố, cảm tạ quận chúa đã giúp đỡ thần nữ.
Lê Ngọc Thiền mỉm cười:
- Cô biết rồi sao?
Nàng gật đầu:
- Biết chứ! Ngoài Quận chúa ra thì không ai có thể giúp được Đại vương.
- Đại vương đối với ta rất tốt.
Hơi cúi đầu, Lê Ngọc Thiền nở một nụ cười chua xót rồi mới ngước mắt nhìn lên bầu trời cao.
- Cô biết không, đại vương đã mất đi mẫu phi từ năm ba tuổi, từ đó cũng sống nhưng không trong cung cấm. Diệp Xuân Thứ phi là tri kỷ của mẫu phi người, nhưng khi ấy bản thân đứng còn chưa vững, sống chết của mình có cũng như không, hoàn toàn không thể chở che cho Đại vương được. Bị ức hiếp, bị sĩ nhục, bị chia cắt với Bệ hạ suốt hai năm, cho đến khi năm tuổi thì được đưa về cung Trường Thọ của Hoàng thái hậu để bồi dưỡng. Phụ thân ta là em trai của Bệ hạ, khi ấy ta cũng được đưa đến đó và đã gặp được người. Quãng thời gian chúng ta cùng nhau ở Trường Thọ Cung đã học được vô số điều, thậm chí còn có một tuổi thơ khá đẹp đẽ. Nhưng Đại vương là Hoàng tử, trọng trách vô cùng nặng phải gánh ở trên vai. Mười hai tuổi nhận chỉ đến biên cương cùng các tướng sĩ, kể từ đó người sống tách biệt hoàn toàn với nơi này.
Thoáng chốc ngậm ngùi, hai bàn tay của nàng đang đan vào nhau càng lúc càng siết chặt lại. Mang một quá khứ như vậy thảo nào Lê Dực Định cứ luôn có dáng vẻ cô độc vây lấy mình. Ban đầu biết hắn không hề tầm thường khi còn trẻ tuổi mà có thể thống suất cả một đại quân, nhưng nàng không ngờ phía sau hắn còn có vô số chuyện bi thương đến thế. Ngày hôm qua, khi ở trên thuyền, từ đáy mắt của hắn cứ luôn ánh lên những tia chua xót, mãi tiếc nuối điều gì chẳng rõ. Chỉ Ni biết bản thân rất dại khờ khi tin vào lời mật ngọt nhưng hắn rất kiên định mà nhìn thẳng vào mắt của nàng, đối diện với người nam nhân ấy có muốn không tin cũng không thể.
Quay đầu nhìn nàng, Lê Ngọc Thiền tiếp lời:
- Ngày gặp nạn ở hội săn, sau khi thẩm tra thích khách thì Đại vương đã đến đây thăm hỏi tình hình, người còn nhờ vả ta giúp đỡ trong ngày Tết Thượng Nguyên. Đại vương chưa từng mở lòng, cũng không gần gũi với nữ nhân, nhưng mỗi lúc nhắc đến cô thì ánh mắt của người sáng đến lạ. Trước kia ta chưa từng thấy dáng vẻ ấy bao giờ.
Chỉ Ni ngậm ngùi:
- Đại vương có một nuối tiếc rất lớn.
- Phải!
Lê Ngọc Thiền khẽ gật đầu:
- Người có thể bảo vệ giang sơn xã tắc nhưng lại không thể bảo vệ được Cát Nhã Nguyên phi. Đó chính là tiếc nuối lớn nhất.
Nàng lại hỏi:
- Thần nữ biết mình sẽ rất khó để được đứng bên cạnh Đại vương, Quận chúa cũng là người của Hoàng gia, tại sao lại giúp đỡ thần nữ?
Lê Ngọc Thiền có đôi phần trầm ngâm. Người của Hoàng gia sẽ không bao giờ tránh được những cuộc hôn nhân đã sắp đặt. Ngay cả nàng ta và Thận Trung Tướng quân cũng là do Hoàng đế chỉ hôn mà thành. Chỉ là biểu điệt mà còn như vậy thì huống chi một Hoàng tử ưu tú, công trạng hiển hách như Lê Dực Định. Nhưng lớn lên cùng nhau, chứng kiến biết bao nhiêu sự kiện tàn khốc, nàng nhận ra Lê Dực Định không muốn một cuộc sống giống ai, cũng không muốn bản thân bị gò bó trong khuôn khổ. Lê Ngọc Thiền cũng vô cùng kính trọng người anh này nên chỉ cần là điều hắn muốn, cho dù dời non lấp bể thì nàng cũng cam tâm. Lê Ngọc Thiền nhìn nàng rồi nở một nụ cười mãn nguyện:
- Vì ta muốn người được hạnh phúc.
[Quận chúa!]
Cả Chỉ Ni cùng Lê Ngọc Thiền đưa mắt nhìn nữ tì vừa đi vào với ánh mắt khó hiểu.
Lê Ngọc Thiền hỏi:
- Chuyện chi?
[Dạ bẩm Quận chúa, người ở phủ Đại vương vừa đến báo tin Khiêm Hòa Đại vương bệnh cũ tái phát, cần Lưu cô nương đến đó một chuyến xem sao.]
- Ngự y không đến chẩn trị ư?
[Dạ, người bên đó nói đây là bệnh khi ở quân doanh, Ngự y không thể trị.]
- Chẳng lẽ…?
Chỉ Ni hoảng hốt vội đứng dậy, sắc mặt không giấu được lắng lo ở trong lòng. Mặc đặc cát không dễ trị và nàng cũng không chắc mình đã giúp hắn hoàn toàn ép chất độc ra chưa. Kể từ khi hồi kinh bị tính kế vô số lần, chưa kể còn bị thương mà không được xử lý đúng cách nên lúc này nàng vô cùng sợ sẽ có điều bất trắc xảy ra.
- Quận chúa, thần nữ sẽ đến đó xem sao, có thể là độc tố vẫn chưa được trị dứt điểm.
- Ừm, đi sớm về sớm.
Mỉm cười khó hiểu, Lê Ngọc Thiền đưa tay lên xoa nhẹ thái dương. Bệnh tật gì lúc này chứ? Rõ ràng là chỉ muốn gọi người đi. Chỉ Ni hồi hương biết bao lâu không bệnh, bây giờ lại đổ bệnh để người ta qua đó hầu. Nam nhân đó đúng là lắm mưu nhiều kế.
Nhận được cái gật đầu từ Lê Ngọc Thiền, Chỉ Ni vội vàng rời khỏi Thận phủ để đến phủ Đại vương. Bản thân chưa đủ khả năng trị Mặc đặc cát nên nàng rất sợ nó sẽ tái phát trở lại, không những thế mà còn nguy hiểm đến thể trạng lẫn tánh mạng của hắn. Có thể tự mình cảm nhận được trong lòng bồn chồn ra sao. Chỉ Ni không đợi được mà vội đi nhanh, suýt nữa thì đã chạy đến nơi.
- Tiểu thư, ở kinh thành có nhiều Ngự y giỏi, ta đến phủ gia của Đại vương có thể làm phật ý vô số người.
Chiếc xe ngựa di chuyển từ Thận phủ đến phủ Đại vương, trên đường đi Bạch Hạc đã không ngừng tìm lý do để ngăn cản Chỉ Ni lại.
Trong lòng như có lửa đốt, nàng thở dài:
- Phật ý thì làm sao chứ? Cha từng nói y sĩ không có tâm thì chính là không có tầm. Nếu Ngự y có thể chẩn trị thì Đại vương đã không cho người triệu gọi ta.
- Nô tì chỉ lo lắng cho tiểu thư thôi, dẫu sao thì chung quanh Đại vương có không ít nguy hại tiềm ẩn, có thể tiểu thư sẽ bị nhắm làm mục tiêu.
- Ta là nữ nhân yếu đuối thì ích lợi chi cho họ. Chỉ cần xem Đại vương ra sao rồi rời đi ngay thì ổn thỏa cả thôi.
- Dạ!
Bạch Hạc nhíu mày, đảo mắt vài vòng nghĩ ngợi. Nếu ngày nào còn ở lại kinh thành thì ngày đó sẽ còn nhiều chuyện vượt quá tầm tay. Tốt hơn là tìm cách quay lại châu Liêu Trúc nhanh nhất có thể. Có lẽ thời khắc nhận tổ quy tông cũng sắp đến rồi.
Không lâu sau đó xe ngựa đã dừng trước phủ Đại vương. Chỉ Ni vừa xuống thì đã thấy khá nhiều gia nhân đứng ở môn phủ chờ đợi sẵn. Trông thấy nàng, ai nấy đều cúi người cung kính. Trong đó có một nam nhân trung niên bước lên trước, trang phục cũng uy quyền hơn những người khác vài phần.
- Lưu cô nương, ta là chưởng vụ ở phủ Đại vương, tên Hồ Hạ. Đại vương đang đợi ở gian nhà phía tây, mời cô nương theo ta vào bên trong phủ.
- Dạ!
Chỉ Ni cùng Bạch Hạc đi vào phủ Đại vương. Vừa mới bước vào môn phủ thôi mà cũng cảm nhận được nơi này xa hoa, bề thế như thế nào. Nếu mang ra so sánh thì Thận phủ chỉ bằng một nửa của nơi đây. Không những rộng lớn mà bảo vật còn vô số kể. Càng nhìn càng thấy rõ địa vị và quyền thế cũng như sự sủng ái của Hoàng đế dành cho hắn lúc bấy giờ. Ngoài gia nhân ra thì phủ còn rất nhiều binh sĩ canh gác khắp nơi, đặc biệt là những gian phòng quan trọng. Ai nấy đều đứng nghiêm như một pho tượng, chẳng hề chuyển động dẫu là một chút.
- Lưu cô nương, mời đi lối này.
Hồ Hạ đưa tay về phía bên trái rồi tiếp tục bước đi. Phải đi mất một lúc thì mới đến được một gian nhà rất rộng. Vách ngăn dựng bằng gỗ hiếm còn những cột nhà thì to cao vững chãi, khoảng chừng phải hai người ôm mới đủ. Với gian nhà bề thế như thế này thì nàng đoán có lẽ đây là nơi Lê Dực Định sẽ nghỉ ngơi.
Dừng chân trước một căn phòng, Hồ Hạ kính cẩn nói vọng vào trong:
- Bẩm Đại vương, Lưu cô nương đã đến.
[Cho vào! Khụ! Khụ!]
[Cạch!]
Hồ Hạ mở cửa cho Chỉ Ni đi vào bên trong. Tuy nhiên Bạch Hạc bị chặn ở ngoài, đứng cùng Hồ Hạ, chẳng được vào.
Chỉ Ni đi vào trong phòng. Chung quanh bày trí đơn giản, không gian cũng rộng rãi khá nhiều với màu nâu làm chủ đạo. Cũng không quá ngạc nhiên khi tất cả vật dụng bày trí đều liên quan đến nghiệp binh tướng của hắn. Còn có cả một bức hoành phi “Chí tử phương hưu” thể hiện rõ nét ý chí dẫu có chết cũng không lùi.
Trong phòng có vài gia nhân đứng chờ hầu sẵn. Chỉ Ni nhìn bức bình phong, biết rõ Lê Dực Định ở phía sau với tiếng ho không ngừng vang vọng, nhưng bản thân không thể tùy tiện đặt chân vào.
Một trong những gia nhân nói:
- Lưu cô nương, Đại vương đang nằm trên giường, hiện vẫn chưa dứt cơn ho.
Nàng hỏi:
- Ngự y đã đến xem cho người chưa?
- Triệu Ngự y đã đến xem nhưng nói độc Đại vương từng trúng rất đặc biệt, chỉ có cô đã từng chẩn trị cho người nên biết rõ hơn.
- Vậy để ta sẽ viết một đơn thuốc, cứ mang nó tìm Triệu Ngự y để lấy về.
- Không cần đâu, Triệu Ngự y vẫn còn giữ đơn thuốc nên đã sắc sẵn rồi. Thuốc đã mang đến không lâu, mời cô xem thử.
Chỉ Ni nhìn chén thuốc vẫn còn nghi ngút khói trên chiếc bàn tròn thì đi đến xem sao. Ngửi nhẹ một hơi, nhận thấy không có gì bất thường nên nàng lấy chiếc kim bạc để kiểm tra cho chắc chắn.
[Khụ! Khụ! Lưu cô nương… Lưu… Khụ!..]
Chỉ Ni hốt hoảng vội vã đi ra sau bức bình phong, nơi mà Lê Dực Định đang nằm để xem tình hình. Thấy sắc mặt của hắn hồng hào không giống người bệnh khiến nàng có đôi phần nghi hoặc. Chẳng phải đang bệnh đấy sao? Với một y sĩ như nàng thì nhìn qua cũng tỏ ai bệnh thật còn ai giả vờ. Không nói một lời, nàng đi đến bàn tròn mang chén thuốc vẫn còn nóng vào trong. Nhìn nam nhân không khỏi ho sặc sụa mà nở một nụ cười hiền, giọng nói cũng ngọt ngào đến lạ.
- Đại vương, uống một ít thuốc sẽ đỡ ho đó.
- Ta…
Nhìn Chỉ Ni ở trước mặt, Lê Dực Định nhận ra nụ cười kia có gì đó bất thường. Vừa xua tay từ chối, còn chưa nói lời nào thì Chỉ Ni đã đưa một muỗng thuốc đến gần miệng.
- Đại vương, không uống thì độc sẽ càng phát tán mạnh hơn, đến lúc đó thần nữ sẽ không cứu được người.
Lời nói tuy ngọt ngào êm cả hai tai nhưng đôi mắt của Chỉ Ni đã nheo lại bí hiểm.
Lê Dực Định quả thực có thể chống lại thế gian này nhưng cuối cùng cũng phải lùi bước trước nữ nhân kia. Vừa thấy nàng nhìn chăm chăm vào mình thì đã ngoan ngoãn mở miệng uống thuốc. Ai bảo nàng là người nắm giữ trái tim hắn làm gì. Bây giờ có muốn cãi lời cũng không nỡ.
Thực sự thì hắn vừa trở về từ Hàm Đạo Ty nên thân thể có chút bất ổn. Tuy nhiên những thứ này làm sao có thể làm khó được một đấng trượng phu? Không những vậy mà hắn còn biết người ở Hàm Đạo Ty đã nhẹ tay với mình.
Lê Dực Định biết tánh tình của Chỉ Ni ra sao nên đã không nói cho nàng biết. Một phần không muốn nàng thêm lo lắng còn một phần là do hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Vừa thổi cho nguội bớt, Chỉ Ni vừa cất lời:
- “Thuốc đắng dã tật”, thuốc này có vẻ vẫn chưa tốt lắm, thần nữ sẽ kê đơn thuốc khác rồi cho người sắc lên. Chắc sẽ không lâu đâu.
Hắn áp sát và thì thầm vào tai nàng với gương mặt thống khổ:
- Nàng thật nhẫn tâm!
Nàng nhíu mày, nhỏ giọng:
- Chàng doạ cho thiếp một trận, thiếp còn chưa tính toán với chàng.
- Là ta sai rồi! Nhưng chẳng còn cách nào khác để gặp nàng nữa, ta cũng không thể mãi lui tới phủ gia của Ngọc Thiền. À, nàng chờ đã!
Lê Dực Định chồm người ngồi dậy rồi lấy đĩa bánh đậu xanh được đặt ở tủ đầu giường.
- Đây là bánh đậu xanh của thiện phòng ở Trường Thọ Cung. Hôm nay hoàng tổ mẫu đã ban cho ta đó. Biết nàng thích bánh đậu xanh nên ta đã tìm cách đưa nàng đến, ta cũng muốn ăn cùng nàng.
Chỉ Ni lắc đầu:
- Đây là bánh Đức bà ban cho chàng, thiếp làm sao mà dùng được.
- Không sao! Hoàng tổ mẫu ban cho ta thì là của ta, ta vẫn muốn ăn cùng nàng.
Lê Dực Định mỉm cười rồi nói vọng ra ngoài:
- Ta cần nghỉ ngơi, các ngươi ra ngoài cả đi. Có Lưu cô nương chẩn trị là được rồi.
[Dạ!]
Tiếng bước chân dồn dập dần dần rời khỏi phòng. Khi biết được trong phòng không còn ai thì Lê Dực Định đã đưa Chỉ Ni rời khỏi giường mà đi đến bộ bàn tròn ngồi xuống.
- Nàng ăn đi!
Đưa cho nàng một chiếc bánh. Không ai nói thêm một lời nào, chỉ cần thông qua ánh mắt và nụ cười thì cũng đủ để đối phương hiểu được tình cảm dành cho nhau ra sao. Hắn ngồi xuống bên cạnh, liên tục đưa cho nàng những chiếc bánh đậu xanh thơm phức. Mỗi lần ở bên cạnh Chỉ Ni đều cảm nhận được trong lòng như có mùa hoa đang nở rộ, cả dáng vẻ dịu dàng của nàng cũng khiến hắn xao xuyến biết bao.
Chỉ Ni ngượng đến mức đôi má đào đã ửng đỏ, ở tim dường như cũng hẫng đi một nhịp. Nam nhân này kể từ lúc ở bên nhau thì hoàn toàn không mang dáng vẻ oanh oanh liệt liệt như lúc trước, mỗi gặp mặt là hắn cứ ngắm nhìn nàng mãi không thôi. Ngắm chăm chú đến mức Chỉ Ni đã ngượng đến chín cả mặt mà hắn vẫn dửng dưng như chẳng có gì. Từng miếng bánh đậu xanh dịu ngọt tan nhanh trong miệng, nàng nhìn hắn cứ mỉm cười ngờ nghệch thì cũng bất giác bật cười theo. Đĩa bánh này ngọt quá! Chẳng biết là thực sự do bánh ngọt hay là những điều trước mắt bấy giờ đang quá ngọt ngào.
Lấy bánh đậu xanh đưa đến trước miệng hắn, nàng khẽ giọng:
- Chàng ăn đi!
Lê Dực Định cong nhẹ khoé môi, cắn một ít bánh trên tay nàng. Sau buổi thượng triều sáng ngày thì hắn sẽ lên đường đến Kha Mộc. Chuyến đi lần này sẽ khá lâu nên hắn muốn hôm nay gặp được nàng để nhìn ngắm thật kỹ cho thỏa lòng mong nhớ. Vả lại ở kinh thành này không có gì là không thể. Hắn mong vẫn thấy nàng bình an vào ngày mình trở về.