• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không đợi đến ngày bản thân bình phục hẳn. Sau khi nhận được bức thư kia thì Lê Dực Định đã chờ diện thánh, tiện thể xem có hỏi khéo gì được về tình trạng của Chỉ Ni hay không. Nhưng Hoàng đế Thành Vu nào phải là người đơn giản như vậy, câu trước câu sau hoàn toàn không để lại một kẽ hở gì, chỉ khuyên Lê Dực Định nên bình phục rồi hẳn trở về mẫu quốc. Tuy rằng bản thân không ổn, cũng rất lo lắng cho Chỉ Ni nhưng hắn biết mình không thể chậm trễ thêm một giây một khắc nào nữa cả.

Đoàn người dần di chuyển ra khỏi cổng thành. Vén bức màn mỏng manh, Lê Dực Định nghiêng đầu nhìn cung điện nguy nga, lộng lẫy ở trước ngay tầm mắt. Dẫu trong lòng rất mong muốn được nhìn thấy nàng nhưng Quốc gia đại sự cấp bách không cho phép hắn làm điều đó. Vả lại đây là quê hương, là nhà của nàng, chung quanh có biết bao nhiêu người quan tâm và yêu thương. Mong rằng khi hắn đã xong nghiệp lớn thì nàng vẫn bình an, khỏe mạnh. Khi ấy pháo hoa rượu đỏ, kiệu tám người khiêng, hắn sẽ quyết tâm rước nàng về.

Hiện nay triều Đinh Qui Nam đang lâm vào cảnh hỗn loạn khi long thể của Thạc Hoà đế càng ngày càng suy nhược trầm trọng. Sau cuộc nội chiến, vì đau buồn và thương tâm nên ngày nào cũng xử lý chính vụ, hoàn toàn không dành thời gian thư thả để mình nghỉ ngơi. Chính vì lẽ đó mà thể trạng sụt giảm, bị một số bệnh vặt và ho khan liên tục rồi đã chuyển thành bệnh lao. Mà thời bấy giờ bệnh lao phổi thì làm gì chữa được. Khi nhận được tin này thì cũng là lúc chờ ngày Tân đế lên ngôi. Ở một triều đại quân chủ bị quyền lực che mờ mắt thì được mấy ai thực lòng thực dạ, nói không suy tính cho hậu vận của mình chính là nói xạo, nói không ấp ủ âm mưu chính là nói láo. Ngay cả Lê Dực Định cũng không khác gì. Mặc dầu lo lắng cho Hoàng đế nhưng cũng phải tính toán phò tá người thân cận lên ngôi, có như vậy những ngày tháng sau này mới xem như là dễ thở. Chỉ khi nắm được quyền lực thì mới không bị người khác chèn ép rồi phải đi vào bước đường cùng.

[Cạch!]

Cung nữ đặt lên bàn một tách trà đinh, đầu hơi cúi thấp.

- Trà của Cô ạ!

Tát Vy Hỉ ngã người nghiêng sang phải tựa khủy tay lên thành ghế. Ngón trỏ xoay xoay lọn tóc, sắc mặt vẫn không thể vui vẻ hơn phần nào dẫu chuyện xảy ra ở Phượng Nghi Cung khiến bản thân hài lòng không ít. Những tưởng Chỉ Ni đến dãy Lập Sơn thì có bảo toàn tánh mạng nhưng không ngờ lại có ngày quay trở về. Quả thực đã bị hôn mê, tuy nhiên có được Hạ Tuyết Đàm ắt sẽ không còn nguy hiểm. Nếu Chỉ Ni vẫn còn thì chắc chắn không thể lật đổ được Hoàng hậu. Hoàng hậu còn tại vị ngày nào thì mẫu tử nàng ta vẫn sẽ bị chèn ép ngày đó, mãi mãi không thể ngẩn đầu lên được.

Cắn nhẹ môi dưới, Tát Vy Hỉ căng thẳng khẽ nhíu đôi mày.

- Ở Phượng Nghi Cung vẫn ổn chứ?

- Dạ bẩm, cung nữ truyền tin đã bị giam vào ngục. Nhưng Cô cứ an tâm, nô tì đều đã sắp xếp ổn thỏa, chắc chắn ả không dám hé nửa lời.

Đứng dậy rồi đi qua đi lại. Tát Vy Hỉ không sợ cung nữ kia khai ra mình bằng việc Chỉ Ni có thể hồi phục thể trạng và được sống một đời bình an. Không cần nói đến sâu xa, sắp tới ngày hồi thư nhà Tây An mà Chỉ Ni vẫn còn cơ hội sống sót thì người được chỉ định sẽ là Tát Vy Hỉ. Chỉ cần không còn Chỉ Ni, Tát Vy Hỉ đường đường chính chính trở thành trưởng công chúa thì thế cục mới có thể xoay chuyển theo ý mình, Thuận phi lúc ấy cũng không phải sống dưới nanh vuốt của Hoàng hậu nữa.

Đắn đo suy nghĩ một lúc rồi đi đến chiếc tủ gỗ ở bên cạnh giường. Tát Vy Hỉ lấy ra một loại dược được gói bằng giấy kín kẽ song đưa cho cung nữ kia. Tốt nhất phải giải quyết nhanh gọn trước khi Hạ Tuyết Đàm được sắc xong, cơ hội chỉ ở trong những ngày này, tuyệt nhiên không thể xảy ra sai sót.

- Bố trí đi!

- Dạ!

Cung nữ rời đi. Tát Vy Hỉ ngồi phịch xuống trường kỷ kèm với những hơi thở nặng nề. Hậu vận không thể đợi trời cao an bài, bản thân có thể bước lên cao hay không hoàn toàn là do bản thân mình chọn lựa. Đương nhiên Tát Vy Hỉ rất sợ kết cục sau này phải nhận lấy nhưng thời cơ tốt đã ở trong tầm tay, không diệt người ắt tự diệt mình.



Suốt mấy ngày liền cả Phượng Nghi Cung dường như không ngủ. Người người tất bật ra vào, đèn cũng chưa bao giờ được tắt. Ở Minh Ân Đài cũng không khá khẩm hơn là bao. Chỉ vì canh chừng siêu thuốc mà đã mấy đêm liền Tát Đại Nguyên và Xương Di đã không chợp mắt. Hạ Tuyết Đàm cần phải sắc đúng liều lượng, độ lửa phải điều chỉnh phù hợp, thảo dược và nước đều phải cho vào chuẩn xác. Chính vì sự rắc rối của nó nên Tát Đại Nguyên mới chủ động xin Xương Di cho mình ở lại.

Tiếng nước sôi ùng ục vang vọng ở bên tai. Làn khói bốc lên trắng xóa kèm với hương thơm thoang thoảng nhẹ dịu đặc trưng của loài Hạ Tuyết Đàm. Tát Đại Nguyên ngồi bên siêu thuốc, chính vì hương thơm dễ chịu của nó tác động mà dần dần thiếp đi, đầu cứ mãi gục lên gục xuống. Hết nhắm rồi lại mở. Hắn cố gắng vực dậy bản thân mình sau chuỗi ngày dài đầm mình chịu cái lạnh rét thấu xương ở dãy Lập Sơn, rồi quay lại Kinh thành nhưng đã mấy ngày không ngủ. Tự Tát Đại Nguyên biết không thể lơ là trong khoảnh khắc này nên mỗi khi sắp thiếp đi thì lại tát vào mặt mình hòng tỉnh táo, không biết đã tát bao nhiêu cái mà bên má đã ửng đỏ cả lên.

Xương Di mang chỗ thảo dược vừa chuẩn bị xong đi đến bên siêu thuốc. Thấy Tát Đại Nguyên cứ chập chờn thì khẽ nói:

- Điện hạ không chịu đựng nổi thì cứ sang bên đó ngủ đi. Ở đây có thần trông là được.

Tát Đại Nguyên xua tay, giọng nói vừa lí nhí lại vừa kéo dài:

- Không sao! Bổn điện hạ chịu được. Oáp!

Ngáp một cái rõ to, hắn cố mở mắt nhìn khay thảo dược vừa được Xương Di đặt xuống bàn.

- Vẫn còn sắc nữa sao?

Xương Di gật đầu, thuận tay cho thêm thảo dược vào siêu thuốc.

- Còn phải sắc thêm ba canh giờ nữa.

- Được rồi! Ngài cứ để ta trông chừng đi.

Tát Đại Nguyên biết Xương Di còn phải chuẩn bị nước cất nên rất ngoan ngoãn nghe dặn dò để đỡ đần được việc nào hay việc đó. Người quan trọng nhất lúc này là Xương Di nên không thể tạo thêm một chút áp lực nào. Mặc dù Tát Đại Nguyên cũng biết về Hạ Tuyết Đàm lẫn đọc được sách cổ nhưng để nói đến người rành rẽ, uyên thâm thì phải nói đến Quốc sư đương triều, Mai Nặc Nhĩ Tề Bạch Xương Di. Họ Mai Nặc Nhĩ Tề thực ra là họ đầu tiên trong các họ quý tộc của Thành Vu, còn lâu đời hơn họ Tát Mã Ngân của Hoàng tộc. Về sau này Mai Nặc Nhĩ Tề phân bố rộng rãi ở khắp cả nước, đặc biệt nhất là ở Bạch Lâm và Huy Khấu nên chia thành hai nhánh nhỏ là Mai Nặc Nhĩ Tề Bạch và Mai Nặc Nhĩ Tề Huy, người dân mang họ này ở các vùng lân cận cũng thường mượn mỹ từ “Bạch” hoặc “Huy” đệm vào tên họ để nâng vị thế của mình trong xã hội. Chức vị Quốc sư này cũng được truyền cho người trong họ Mai Nặc Nhĩ Tề Bạch và Xương Di chính là đời thứ mười hai. Phải nói Xương Di không những là người bác cổ thông kim mà còn xuất thân từ thế gia hiển hách.

Kể từ lúc trở về từ dãy Lập Sơn đã ba ngày nhưng Chỉ Ni vẫn hôn mê rất sâu. Cả người lạnh ngắt nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi, lau mãi không dứt. Dẫu không phát ra một tiếng rên rỉ nào nhưng thông qua sắc mặt và hơi thở yếu ớt cũng đủ biết cơ thể phải chịu thương tổn ra sao.

Suốt mấy ngày Hoàng hậu đã hoàn toàn không chợp mắt. Người cứ ở bên giường chăm sóc nàng không ngơi tay. Đôi lúc còn vì ân hận và dằn vặt mà khóc nấc lên thành tiếng. Điều mà Hoàng hậu không ngờ nhất là ý trung nhân của Chỉ Ni. Không ngờ đó lại là Lê Dực Định, vậy nên mới gợi nhớ biết bao nhiêu là hồi ức. Năm xưa Quốc sư từng nói, chỉ cần không tiếp xúc với chuyện cũ thì sẽ chẳng có gì đáng ngại. Những tưởng ở Thành Vu tách biệt hoàn toàn với Qui Nam sẽ được bình an, nào ngờ cũng có một ngày cố nhân trùng phùng.

Trong cơn mê man của chính mình, Chỉ Ni nhìn thấy một bầu trời trắng xóa đầy tuyết rơi, thấy một nam nhân đang lăn xuống dốc núi, thấy khóm hoa đỏ thắm cứ mờ mờ ảo ảo. Nơi khoé mắt chợt tuôn dòng lệ, cả thân người dần dần nóng lên lại dường như có hàng vạn kim châm nhưng bản thân vẫn không thể gượng dậy được nữa. Nàng biết còn có rất nhiều người đang lo lắng, có một nam nhân vì mình mà suýt phải đánh đổi bằng cả tánh mạng. Dẫu nghe được tiếng khóc thút thít ở bên tai, cảm nhận được từng cái run bần bật của người thân khi nắm lấy tay mình, tuy nhiên Chỉ Ni vẫn không thể mở đôi mắt để một lần nữa ngắm nhìn mỹ cảnh ở chung quanh. Một việc tưởng chừng như đơn giản nhưng lúc này lại trở nên khó khăn vô cùng.

Hoàng hậu nhìn thấy dòng lệ tuôn nơi khoé mắt thì lấy làm vui mừng, bàn tay run lẩy bẩy siết chặt lấy bàn tay đã hoàn toàn mềm nhũn.

- Chỉ Ni! Con có nghe hoàng mẫu nói không?

Nhìn hai dòng nước lệ đang khô dần mà tâm can càng thêm quặn thắt. Hai bàn tay siết chặt lấy tay của Chỉ Ni, áp nó vào trán, Hoàng hậu gục đầu bật khóc nức nở trong bất lực. Mười mấy năm Thành Vu phải sống trong khói lửa, Chỉ Ni phải sống lưu vong nơi xứ người để bảo toàn tánh mạng. Những tưởng cố gắng diệt trừ phe đối nghịch, lấy lại hoà bình cho quê cha đất tổ thì xem như bao nhiêu tấn bi kịch đều đã chấm dứt, Chỉ Ni cũng có thể sống một đời an yên với vị thế là một Trưởng công chúa được sủng ái muôn vàn. Nhưng không ngờ rằng cho đến tận ngày hôm nay vẫn không thể nào được an ổn. Mà lỗi lầm này người sai lầm nhất có lẽ là phụ mẫu thân sanh. Chính vì điều đó mà Hoàng hậu đã chịu không biết bao nhiêu dằn vặt, không một ngày nào an giấc.

Bên ngoài có cung nữ đi vào, trên tay còn bưng một chiếc khay chứa chén thuốc còn nghi ngút khói. Mang nó đến bên cạnh Hoàng hậu, nàng ta khẽ giọng:

- Dạ bẩm Lệnh bà, thuốc này từ Minh Ân Đài đưa đến ạ.

Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn chén thuốc ở trên khay. Nhẹ nhàng đặt tay của Chỉ Ni vào trong chăn rồi chậm rãi lau dòng lệ tuôn, Hoàng hậu đứng dậy, sắc mặt chẳng hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khiến người ở đối diện không thể nắm bắt.

[Chát! Xoảng! Lạch cạch! Lạch cạch!]

Mạnh tay giáng một cái tát khiến cung nữ ngã nhào ra sàn, chén thuốc vỡ toang còn chiếc khay thì lăn lông lốc. Cung nữ vừa bị tát ngã lăn quay song hốt hoảng ngồi dậy rồi quỳ xuống, đầu khấu dường như sắp chạm đến sàn. Mặt cắt không còn giọt máu, nàng ta lắp bắp không tròn câu:

- Lệnh… Lệnh bà bớt giận.

Các cung nữ, thái giám đang ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong thì chạy vào. Thấy hiện trường trước mắt là ai nấy đều tự động quỳ xuống, đầu không dám ngẩn lên.

Nhìn thuốc đổ lênh láng dưới sàn nhưng vẫn còn bốc khói. Hoàng hậu chầm chậm ngồi xuống trường kỷ, lúc này lại giương ánh mắt sắc lạnh nhìn cung nữ đang quỳ dưới sàn, cả người cứ run lên cầm cập. Khủy tay tựa vào thành ghế, chất giọng đanh thép của người từ tốn vang lên:

- Là kẻ nào phái ngươi đến?

Cung nữ đảo mắt liên hồi, cả gương mặt vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch, tay chân mãi run rẩy không thôi. Ở trong cung cấm này chẳng có ai qua được Hoàng hậu cả. Không những chẳng nương tay mà dẫu trong nghịch cảnh nào cũng thể hiện mình là người tinh quang thông tuệ. Biết rõ là thế nên lúc này phải đối mặt với Hoàng hậu khiến nàng ta dường như suýt nữa là bị bứt chết đến nơi. Hỏi một câu đấy thì chắc chắn đã nhận ra được điều gì bất thường.

- Nô tì… Nô tì nhận lệnh của Quốc sư mang… Thuốc đến cho Lệnh cô ạ.

- Vậy sao?

Hoàng hậu khẽ nhướng một bên mày, khoé môi cũng cong lên nở một nụ cười khó hiểu.

- Lôi ra ngoài chịu ngũ đại hình đến khi nào khai ra thì thôi. Còn các ngươi dám để người ngoài bước vào tẩm cung, mỗi người phạt hai mươi trượng.

- Dạ!

Vài thái giám vội đi đến lôi cung nữ kia ra ngoài trong sự kêu gào xin tha thảm thiết của ả. Lần trước đã có kẻ ra tay, báo tình hình ở Lập Sơn cho Chỉ Ni biết nên mới khiến thể trạng thêm suy nhược. Chính vì lẽ ấy nên bấy giờ Hoàng hậu càng thận trọng hơn với mọi thứ xung quanh.

Lâu nay ai nấy đều nói Hoàng hậu là nữ nhân độc đoán, hành sự hoàn toàn không nương tay. Nhưng nếu như không độc đoán; nếu như không vô cảm vô tình; nếu như không dứt khoát trong mọi sự thì sao có thể góp phần giữ chặt ngai vàng cho Hoàng đế? Từng chuyện xảy ra dẫu lớn hay nhỏ đều được tính toán rất cẩn thận. Hoàng hậu biết bản thân ở vị thế này sẽ là cái gai trong mắt nhiều người. Thay vì thu mình ở một góc trở thành vật tiêu khiển của người khác thì tốt hơn hết là tự thân chủ động an bài số phận cho họ. Ngoài việc dại dột dùng Vu linh tà cổ lên người ái nữ của mình thì Hoàng hậu chẳng bao giờ hối hận với bất kể việc gì nữa cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK