Nghỉ hè ư? Ngoài việc phải dọn dẹp các thứ, còn phải bị trách mắng bla bla mà không hiểu lí do tại sao. Thật là!
À, đối với Tiểu Sam Sam thì mùa hè năm nay lại khác, chính là có bạn thanh mai trúc mã Hàn Mặc Thần góp mặt.
Ở nhà không phải đi học, hắn luôn luôn chạy sang chơi cùng cô, nếu cô thì cũng là lôi kéo cô qua phòng hắn, phương pháp lôi kéo cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là hắn sẽ nói một câu thế này: " Hôm nay tớ có mua pizza, trà sữa, mì ống bla bla "
Kết quả sau mùa hè, Tiếu Sam chính thức tăng cân như xe không thắng, tròn trịa mũm mĩm!
Tiếu Sam cũng chẳng để ý mấy chuyện này, cho tới khi Lâm Tần Y thấy cô liền chế giễu cô mập mạp xấu xí.
Bị người ta nói này nọ cũng chẳng sao, nhưng bị đứa mình ghét nói thì... không thể tha thứ.
Cùng lúc đó, trong đầu Tiếu Sam lại hiện lên một suy nghĩ. Phải chăng Hàn Mặc Thần cũng nghĩ cô như vậy?
Chính là chuyện này, khiến cô vô cùng tức giận, hạ quyết tâm sẽ không bị lôi kéo, còn có phải giảm cânnnn!!
Vậy nên, mặc dù đã nhập học được mấy ngày, nhưng Tiếu Sam vẫn cật lực tránh mặt Hàn Mặc Thần, hằng ngày dậy sớm chạy bộ, sau đó liền tới trường luôn. Cô còn ăn kiêng đến mức... sau một tuần cực khổ, liền ngất xỉu trước cổng trường!
Hàn Mặc Thần lúc đầu còn không có biết lí do tại sao, lúc biết thì Tiếu Sam đã nhập viện.
Tất nhiên, hắn cực kì tức giận!
***
Tiếu Sam nằm trong phòng bệnh, màu trắng tinh cùng mùi thuốc khử trùng khiến cô vô cùng khó chịu.
Trong đầu hàng trăm hàng ngàn sự sợ hãi chạy vòng vòng trước ánh mắt đáng sợ của Hàn Mặc Thần.
Tiếu Sam chột dạ nắm lấy mép chăn từ từ kéo lên che đi mặt mình. Hàn Mặc Thần nhìn thấy hành động của cô, vừa buồn cười lại vừa tức giận, hắn âm trầm nhìn cô
" Tại sao lại làm vậy? "
Mặc dù cách một lớp chăn, nhưng Tiếu Sam vẫn cảm nhận được ánh nhìn của hắn, cực kì dễ sợ vậy nhưng cô vẫn một mực im lặng.
Hàn Mặc Thần lại sợ cô ngộp thở, giọng âm trầm nhưng tay thì vẫn nhẹ nhàng kéo chăn ra
" Cậu tưởng im lặng là xong sao hả? Tớ cực khổ nuôi cậu mũm mỉm đáng yêu thế mà cậu lại dám giảm cân? Cậu nói tớ nghe lí do xem nào "
Tiếu Sam nhất quyết kéo mép chăn lại, nhưng vẫn không bằng sức Hàn Mặc Thần, cô đành thả chăn ngồi bật dậy, trưng ra bộ mặt hết sức vô tội
" Tiểu Thần, tha cho tớ đi, một lần này thôi mà! "
" Dễ dàng vậy sao? Cậu giảm cân tới mức ngất xỉu, chỉ một lời vậy là xong sao? Nhỡ như tớ mất vợ tương lai thì thế nào hả? Cậu đừng hòng tớ tha thứ dễ dàng như vậy! "
Tiếu Sam cắn răng, đưa tay cấu mạnh đùi mình dưới lớp chăn, nước mắt nức nở
" Còn chẳng phải tại cậu sao? Cậu cho bà đây ăn quá nhiều đồ ăn vặt, làm bà đây béo lên thế này, chẳng những thế mà bà đây còn bị chế giễu bởi cái đứa mình ghét nữa đấy! Còn nữa, cậu tính để tớ xấu xí rồi ghét bỏ tớ chứ gì! Tại cậu... tại cậu hết!! ". Cầu trời khấn phật cho hắn mềm lòng đi, đây là tuyệt chiêu cuối cùng của cô đấy.
Người ta nói như thế nào? Nước mắt chính là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Trường hợp này cũng không ngoại lệ:))))
Sau khi nhìn thấy Tiếu Sam khóc lóc thảm thiết, Hàn Mặc Thần mặc dù tức giận, nhưng lập tức mềm lòng. Hắn ôm lấy cô vỗ về
" Đừng khóc nữa, tớ sẽ không dụ dỗ cậu ăn đồ ăn vặt nữa, nhưng hứa với tớ, đừng làm vậy nữa! Dù cậu thế nào, tớ cũng cưới cậu mà. Đừng làm vậy nữa! ". Tớ thực sự rất xót!
Tiếu Sam nín khóc, vui vẻ đưa tay ôm chặt hắn
" Ừm, tớ biết rồi! Nhưng... Tiểu Thần... "
" Ừ? "
" Nếu sau này tớ mập mạp hơn hay là tớ già đi, xấu xí rồi, cậu cũng sẽ vẫn thích tớ sao? "
" Không! ". Ngang nhiên trả lời.
Tiếu Sam nghe vậy lập tức đẩy Hàn Mặc Thần ra, tức giận nói không nên lời
" Hàn Mặc Thần, cậu dám... "
Hàn Mặc Thần bật cười, xoa đầu cô
" Tớ sẽ vẫn không thích cậu, mà tớ sẽ vẫn yêu cậu! "
Aiyoo, trái tim của cô! Đột nhiên nghe lời này liền cảm thấy khỏe hơn hẳn nha.
Hàn Mặc Thần đỡ cô nằm xuống
" Được rồi, mau nghỉ ngơi đi, bài tập trên lớp tớ sẽ giúp cậu chép lại, rồi khi nào cậu đi học lại tớ sẽ giảng lại cho! "
" Được, cám ơn cậu, tốt bụng quá đi! "
Hàn Mặc Thần lưu manh nhìn cô
" À không, tớ không phải người tốt, đợi sau này cậu sẽ phải trả lại cho tớ thôi ấy mà! "
Biết ngay mà! Làm sao mà tự nguyện tốt thế chứ, nhưng mà... người mình thích, dù thế nào thì vẫn thích, chẳng phải sao!
Đúng vậy, dù sau này cô già đi, hay hắn già đi... chúng ta... vẫn sẽ mãi như vậy!