Mục lục
Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Mặt sẹo chết tiệt, ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa cho ta nghe?

Bị hơn mười đại hán cường tráng vây quanh trong ngõ tắt chật hẹp, trước sau không có đường đi, thư sinh anh tuấn vẫn khinh thường nhìn mặt thẹo dẫn đầu, thanh âm rõ ràng truyền đến lỗ tai tất cả mọi người.

Mọi người sau lưng hán tử mặt sẹo vô cùng ngạc nhiên, tựa hồ không thể tin được, với tình thế trước mắt, thư sinh thế mà dám nói ra lời như thế?

Hắn chẳng lẽ không sợ chết?

Phải biết, lão đại ghét nhất người khác hô hai chữ "Mặt sẹo" trước mặt hắn!

Lặng lẽ lão đại một chút, gương mặt đã có chút tái nhợt, mọi người không khỏi lui lại một bước, lo lắng sẽ nhìn thấy tràng diện quá tàn bạo, quá huyết tinh.

- Ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa?

Mặt thẹo xanh mặt nhìn Lý Dịch, trong ánh mắt hiện lên một đạo quang mang nguy hiểm.

- Xấu xí cũng thôi đi, lỗ tai thế mà cũng có vấn đề, không biết tín niệm nào chèo chống ngươi sống đến bây giờ nữa?

Lý Dịch dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn đại hán mặt sẹo, có chút đáng tiếc nói.

- Tín niệm gì... Chèo chống sống đến bây giờ?

Mọi người sau lưng đại hán nghe vậy sững sờ, dĩ nhiên không hiểu câu này có ý gì.

Nếu bàn về công phu mắng chửi người, làm thanh niên ở thế kỷ 21, trình độ của Lý Dịch hiển nhiên cách người thời đại này nhiều mấy con phố, đám lưu manh đều chưa bao giờ đọc sách, không biết đã giết chết bao nhiêu tế bào não mà một hồi lâu sau mới hiểu được ý tứ câu nói này.

Về sau, tất cả mọi người dùng ánh mắt dị dạng nhìn Lý Dịch, trong ánh mắt lại ẩn ẩn có một tia sùng bái?

Miệng thư sinh này, thật độc!

Đám lưu manh cổ đại này thường xuyên phát ra lời thô tục, nhưng cũng bất quá là, "Phế vật", "Đồ con lợn " các từ không có một chút kỹ thuật.

Hơi có văn hóa tố dưỡng một chút có lẽ sẽ chảnh cún thốt ra vài câu văn ngôn, tỷ như "Kia nương chi" (mẹ ngươi) " Nương ngươi tỳ tư" (mẹ ngươi là con giáp thứ mười ba), nhưng chưa từng có người phát triển việc mắng chửi người đến độ cao như thế?

Đến cùng là dạng tín niệm gì có thể chèo chống ngươi sống đến bây giờ?

Cả câu nói không có một từ nào thô tục, nhưng nếu bàn về nội hàm lại cho người khác khắc sâu hơn với những câu mắng chửi thông thường.

Đây quả thực đã phát triển việc mắng chửi người đến một độ cao mới a!

- Muốn chết!

Sắc mặt đại hán mặt sẹo sớm đã đỏ bừng, một câu của Lý Dịch đã thành công kích thích lửa giận của hắn, để hắn hận không thể ngay lập tức tiêu diệt tiểu thư sinh trước mặt này, để hắn hoàn toàn biến mất trên thế giới.

Trong lúc gầm thét, nắm tay đập tới mặt Lý Dịch.

Đại hán thân cao hai mét, hình thể vô cùng cường tráng, một cánh tay còn lớn hơn bắp đùi Lý Dịch, bắp thịt lộ bên ngoài cuồn cuộn, quyền đầu mang theo tiếng thét, thanh thế mười phần.

Đây là một quyền toàn lực, nếu quả thật nện trên mặt Lý Dịch, chỉ sợ hắn phải quang vinh xuyên không thêm một lần.

Bất quá, quyền đầu đại hán kia cuối cùng vẫn không có rơi vào mặt Lý Dịch.

Trên cổ mang một thanh trường kiếm, đầu giống như bị một chậu nước lạnh, giội tắt tất cả tức giận trong lòng đại hán, quyền đầu đang vung ra ngừng giữa không trung, từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán lăn xuống.

Tê...

Mọi người xung quanh hít sâu một hơi, không khỏi lui về sau mấy bước, mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn qua, không biết từ lúc nào ở bên cạnh họ, một nữ tử tuyệt mỹ cầm trên tay một thanh trường kiếm hiện ra hàn quang đã đặt trên cổ lão đại, sắc mặt cả đám trắng bệch.

Trường kiếm kia phát ra hàn quang lẫm liệt, nhìn qua vô cùng sắc bén, chỉ sợ nữ tử nắm trường kiếm dùng lực một chút xíu, đầu hán tử mặt sẹo sẽ phải bị cắt bỏ.

- Đại ca!

- Nàng đến đây lúc nào?!

- Cô là người phương nào, mau buông đại ca chúng ta ra!

- Nữ hiệp, có chuyện gì từ từ nói...

Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -

...

...

Đám tiểu đệ rất muốn đi cứu lão đại mặt sẹo.

Nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể bó tay bó chân đứng tại chỗ, không dám tới gần tuyệt mỹ nữ tử kia một bước.

Muốn nói người sợ hãi, tâm thần bất định nhất, đương nhiên phải kể đến hán tử mặt sẹo bị trường kiếm gác trên cổ.

Khí trời nóng bức, trường kiếm băng lãnh đặt trên cổ hắn, cảm nhận được kiếm phong sắc bén, hán tử mặt sẹo nhất thời lạnh từ đầu xuống chân, không nhúc nhích đứng tại chỗ, sợ một khi quay đầu, đầu sẽ tùy thời rơi xuống đất.

- Nữ hiệp tha mạng, tha mạng!

Lúc này, hắn đã không còn quan tâm mặt mũi khi một đám huynh đệ còn đang đứng kế bên, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói.

Cái gì tôn nghiêm, cái gì mặt mũi, những thứ này đâu có trọng yếu bằng cái mạng nhỏ.

Đối với việc Liễu Như Ý kịp thời chạy đến, Lý Dịch vẫn rất hài lòng.

Tuy cô em vợ hờ của mình nhiều khi không đáng tin cậy, chỉ làm cho mình thêm phiền phức, nhưng thời khắc mấu chốt, vẫn rất đáng tin.

Lúc này, Liễu Như Ý cũng không để ý đến đại hán đang cầu xin tha thứ, mà dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Dịch, tựa hồ lần đầu tiên biết hắn, không biết trong nội tâm đang suy nghĩ điều gì.

Lý Dịch bị ánh mắt nàng nhìn mà có chút rụt rè, vội vàng dời mắt, lần nữa nhìn về phía đại hán mặt sẹo, trên mặt hiện ra một tia tức giận, chân đạp tới mông hắn.

- Ăn cướp?

- Đoạt tiền?

- Để ngươi làm điều xấu nè!

...

...

Hơn mười tên lưu manh sau lưng đại hán thấy đại ca bị thư sinh yếu đuối "Ức hiếp", cả đám đều trợn mắt nhìn Lý Dịch, nhưng lại không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mà đại hán mặt sẹo chỉ cảm thấy một cỗ sỉ nhục trước đó chưa từng có xông lên đầu, hận không thể xé nát tên thư sinh kia, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì... Thanh kiếm kia còn đang treo trên cổ hắn!

- Đừng đánh nữa, chúng ta đi thôi.

Chờ Lý Dịch đạp mấy cước, ánh mắt Liễu Như Ý dời khỏi mặt hắn, Lý Dịch chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thanh bội kiếm tùy thân của nàng đã trở lại vào vỏ.

Lý Dịch sững sờ một lúc, sau đó lập tức thối lui đến bên cạnh Liễu Như Ý, sau đó, cảm giác cả người không tốt...

Mới vừa rồi vì có con tin trong tay, hắn mới tức giận như vậy, hiện tại trường kiếm không còn trên cổ đại hán, chỉ bằng hai người bọn họ, không, chỉ bằng Liễu Như Ý một người, có thể đối phó nhiều đại hán như vậy sao?

Cảm nhận được trường kiếm trên cổ biến mất, đại hán mặt sẹo bỗng nhiên vọt lên phía trước hai bước, trở lại đứng cạnh đám tiểu đệ, đưa tay lau cổ, thấy trên tay có một vết máu.

Trên mặt đầu tiên hiện ra vẻ sợ hãi, sau đó vô cùng giận dữ, chỉ tay vào Lý Dịch và Liễu Như Ý, hung dữ nói:

- Lên cho ta! Cắt hai cái đùi thư sinh kia... Nhớ kỹ, đừng thương tổn nữ tử!

Một đám lưu manh sau lưng xắn tay áo, mắt lộ ra hung quang, thời điểm nhìn về phía Liễu Như Ý không khỏi quét qua quét lại mấy lần, liếm liếm bờ môi, trong mắt xuất hiện một tia tham lam.

Nhìn thấy hơn mười tên lưu manh đang tiến lại gần, biểu hiện trên mặt Liễu Như Ý xinh đẹp không có phát sinh bất kỳ biến hóa nào, chỗ sâu trong ánh mắt có một tia trào phúng và khinh thường.

- Cô gia, nhị tiểu thư, nguyên lai các ngươi ở chỗ này...

Ngay vào lúc này, một đạo thanh âm thô kệch bỗng nhiên vang lên tại cửa ngõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK