Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ---------------------
Mấy người tự nhiên không biết, sau khi đọc được hai bài thi từ truyền ra từ hôm qua tại Phủ Thành, tâm lý Dương Ngạn Châu đã không còn nhiều chờ mong vào hội thơ hôm nay.
Hắn vốn được công nhận là Khánh An phủ Đệ Nhất Tài Tử, phương diện thi từ, tự nhiên vô cùng tự tin, nhưng lòng tin này sinh ra dao động từ hôm qua.
Bài Niệm Nô Kiều còn tốt, tuy cũng coi như Từ thượng giai, nhưng hắn vẫn có lòng tin làm ra câu từ càng tốt, nhưng này "Nâng chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba" Nguyệt Hạ Độc Chước này thì ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh hãi.
Các bài từ Dương Ngạn Châu làm ra rất được hoan nghênh tại Khánh An phủ, nhưng hắn cũng có tạo nghệ rất cao trong việc làm thơ, thơ này cho hắn cảm giác cùng giống với các danh tác của cổ nhân, không sinh ra một chút tâm tư so sánh.
Cùng loại cảm giác cũng đã từng xuất hiện một tháng trước.
Lần đầu nghe được bài Thước Kiều Tiên, Dương Ngạn Châu đang tham gia hội thơ Thất Tịch, vừa mới viết xong câu đầu tiên, về sau... rốt cuộc không thể viết tiếp.
Làm Đệ Nhất Tài Tử, nếu bài Từ Dương Ngạn Châu làm không thể siêu việt qua Thước Kiều Tiên, còn không bằng không làm.
Ngược lại Trầm Chiếu càng thêm không may, hắn làm ra một bài Thất Tịch Từ vốn đã được mọi người khen ngợi, khi gặp "Hai tình nếu có lâu dài lúc, lại há tại sớm sớm chiều chiều", rồi từ đó giống như đom đóm so với ánh trăng, trong nháy mắt ảm đạm phai mờ, không người chú ý.
Sau đó Trầm Chiếu giận xé nát tác phẩm đắc ý kia của mình, trước mặt mọi người tuyên bố sau này không làm Thất Tịch từ nữa, Dương Ngạn Châu dù chưa nói qua kiểu thế nhưng về sau lại làm Thất Tịch từ, sợ cũng chỉ để tự mình âm thầm tiêu khiển, không lấy ra để mọi người bình luận.
Không chỉ đối với hai người bọn hắn, sợ rằng văn đàn sau này, Thất Tịch từ cũng sẽ trở thành đề tài cấm kỵ mà những tài tử kia sẽ không dễ dàng đụng vào.
Sau đêm đó, tuy Dương Ngạn Châu tâm qua kết bạn với tài tử viết Thước Kiều Tiên nhưng thủy chung chưa từng nhìn thấy, bây giờ vẫn còn tiếc nuối không nhỏ.
Sau đó, hắn và Trầm Chiếu từng giao lưu vài lần, đối phương ẩn ẩn có ý để người kia làm Khánh An Đệ Nhất Tài Tử, Dương Ngạn Châu cũng không để ý đối với điều này, một bài Thất Tịch từ không thể nói lên điều gì, hạng người bình thường có chút thi tài chợt làm được một tác phẩm danh chấn cổ kim cũng sẽ cho người cảm thấy kinh diễm.
Dương Ngạn Châu có thể được nhiều người thừa nhận, tự nhiên có chút bản sự, ngược lại không cảm thấy mình yếu hơn người kia, bất quá, vô luận như thế nào, dạng người như thế, đáng để hắn kết bạn.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-
Trong lúc đang nghĩ đến những chuyện này, cách đó không xa có một người đi tới, nghe được tiếng bước tiến, Dương Ngạn Châu quay đầu, nhìn thấy một tài tử tuổi trẻ đang đi tới.
- Vạn huynh...
Đối phương cũng là tài tử rất có danh tiếng của Khánh An phủ, Dương Ngạn Châu hướng hắn chắp tay chào.
Đối phương chắp tay hoàn lễ, có chút hiếu kỳ hỏi.
- Vừa rồi ở bên kia thấy Ngạn Châu huynh tự rót tự uống, không biết có tâm sự gì?
Dương Ngạn Châu cười nói:
- Cực khổ Vạn huynh quan tâm, Ngạn Châu không có việc gì.
- Chẳng lẽ bởi vì tất cả kiệt tác tối này không có bài nào lọt vào pháp nhãn của Ngạn Châu huynh?
Tài tử họ Vạn cười cười, có chút trêu chọc nói.
- Cũng đúng, Vạn huynh là Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ ta, tài hoa xuất chúng, những tác phẩm đắc ý trong mắt chúng ta quả thật rất bình thường trong mắt Vạn huynh.
Dương Ngạn Châu biết hắn đang nhạo báng mình, nghe vậy chỉ cười cười, cũng không mở miệng, lúc này, chỉ nghe cái tài tử họ Vạn lần nữa mở miệng tiếp.
- Hôm qua Nguyệt Hạ Độc Chước cùng Niệm Nô Kiều, Ngạn Châu huynh đã nghe qua?
Dương Ngạn Châu nghe vậy gật gật đầu, nói:
- Hôm nay toàn bộ Khánh An phủ đều đang nhiệt nghị về việc này, tác phẩm thượng giai như thế, có thể nào không biết?
- Ta cũng lần đầu nghe nói đến Vân Anh Thi Xã, lại không biết Thi Xã nho nhỏ, mấy vị nữ tử bên trong lại là tàng long ngọa hổ, nghe nói mấy vị tài nữ Vân Anh Thi Xã cũng ở đây, Ngạn Châu có muốn cùng ta đi qua bái phỏng không?
Tài tử họ Vạn nhìn hắn cười nói.
- Ta cũng nghe nhưng ngược lại, hai bài thi từ cũng không phải do nữ tử làm ra, nhưng đã có quan hệ với Vân Anh Thi Xã, cùng nhau đi xem một chút đi.
Dương Ngạn Châu gật đầu.
Hai người một đường trò chuyện đi ra Thủy Tạ ở giữa hướng về nơi khác.
- Mau nhìn, đây không phải...
- Đó là Dương công tử, hắn đang đi tới đây!
- A, hắn chính là Khánh An phủ Đệ Nhất Tài Tử - Dương Ngạn Châu sao?
- Tới, tới, Dương công tử đến nơi này của chúng ta sao?
Tên Dương Ngạn Châu cực kỳ vang dội tại Khánh An phủ, làm người được chú ý nhất tối nay, dù đi đến nơi nào đều sẽ trở thành tiêu điểm trong tầm mắt mọi người.
Tối nay hắn còn chưa có làm thơ từ, không biết có ánh mắt bao nhiêu người đang ngó chừng hắn.
Riêng những nữ tử cực kỳ ngưỡng mộ tài hoa hắn, đôi mắt đẹp càng tỏa ánh sáng, thời khắc chú ý nhất cử nhất động của hắn, lập tức gây ra bạo động không nhỏ.
Trong góc trong đình, mấy vị nữ tử Vân Anh Thi Xã đang truyền tay đọc những kiệt tác lưu truyền đêm nay, thỉnh thoảng nói nhỏ một phen, trên gương mặt xinh đẹp có vẻ hâm mộ.
Uyển Nhược Khanh ở một bên trích thi từ mình thích ra trang giấy, Tằng Túy Mặc tựa trên vai nàng, đôi mắt đẹp đang kinh ngạc nhìn qua một hướng khác, có chút mất hứng.
Nàng thực không có bao nhiêu hứng thú đối với hội thơ này, chỉ nghĩ nếu có thể gặp được Lý Dịch kia ở chỗ này, tất muốn thỉnh giáo một chút, bức họa kia dùng họa pháp gì mới sinh động như thế, chỉ là chờ tới bây giờ, còn chưa có một chút tin tức, tuy trong lòng tiếc nuối nhưng cũng ý thức được, người kia sợ rằng không tới.
Trong lúc ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, hình như có một đạo thân ảnh uyển chuyển chợt lóe, một thân ảnh tuyệt mỹ đi qua trước mắt Tằng Túy Mặc, nàng sững sờ một lúc, bỗng nhiên đứng lên.
- Làm sao?
Động tác đột nhiên này để Uyển Nhược Khanh giật mình, vội vàng ngừng bút nhìn nàng, lo lắng hỏi.
- Là nàng, ta vừa mới nhìn thấy nàng!
Trên gương mặt xinh đẹp của Tằng Túy Mặc tràn đầy vẻ kích động, ánh mắt có chút nóng nảy liếc nhìn bốn phía, không còn có phát hiện ra bóng dáng đã khắc sâu sâu trong óc kia.
- Nhìn thấy người nào?
Uyển Nhược Khanh nghi hoặc hỏi.
- Nữ tử trong tranh, ta vừa rồi thật nhìn thấy nàng!
Thân ảnh kia chợt lóe lên thì lập tức biến mất, tìm không thấy nữa, ngữ khí Tằng Túy Mặc có chút nóng nảy.
- Cái gì, muội thấy nữ tử được vẽ trong tranh, ở đâu?
Uyển Nhược Khanh nghe vậy, sững sờ một lúc, lập tức đứng lên nhìn nàng hỏi.
- Ở chỗ này!
Tằng Túy Mặc đưa tay chỉ một hướng, nói:
- Vừa rồi chính ở chỗ này, ta nháy mắt một cái đã không còn nhìn thấy.
- Có phải nhìn lầm hay không?
Uyển Nhược Khanh có chút không tin hỏi lại.
- Sẽ không nhìn lầm.
Tằng Túy Mặc khẳng định.
Mấy ngày qua, nàng mỗi ngày nhìn để học theo thủ pháp của bức họa kia, dung mạo tuyệt mỹ nữ tử đã bị nàng khắc trong đầu, như thế nào lại nhận lầm?
Chỉ cần có thể tìm thấy nữ tử kia, tự nhiên tìm được người vẽ họa bức, cũng chính là tài tử gọi Lý Dịch, Tằng Túy Mặc sốt ruột trong lòng, đang muốn đi qua tìm kiếm thì đột nhiên, có mấy đạo thân ảnh cách đó không xa đang đi qua bên này.
Khi những người kia dần tới gần, không khí chung quanh tựa hồ bắt đầu trở nên dị thường.
Mà lúc này, một chỗ bên trong vườn.
- Xin hỏi quý danh cô nương?
Lý Hiên nho nhã lễ độ nhìn tuyệt mỹ nữ tử trước mắt, cười hỏi.
Liễu Như Ý nhàn nhạt liếc hắn một cái, băng lãnh phun ra một chữ.
- Cút!