Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Tiểu thư, đều là ta sai, ta nên một mực đợi bên người cô gia mới đúng!
Đại hán họ Phương cúi đầu, trầm thấp mở miệng, trên mặt tràn đầy vẻ hối tiếc.
Biểu hiện trên mặt Liễu Như Nghi cũng không có gì thay đổi, trầm mặc một lát, gật gật đầu nói:
- Ta biết.
Nhìn không ra tâm tình trong nội tâm nàng, mấy người đại hán họ Phương há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì.
Mấy người thở dài lui ra ngoài, Liễu Như Ý ôm kiếm dựa vào cửa, nhìn lên mặt trăng gần như tròn trịa trên bầu trời, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ băng lãnh như trước.
Tiểu nha hoàn khóc sưng đỏ hai mắt đứng trong sân, kinh ngạc nhìn ra cửa sân, hồi lâu sau, nỗ lực hít hít cái mũi, thì thào tự nói:
- Cô gia nhất định sẽ quay lại!
Không biết qua bao lâu, Liễu Như Ý đi vào gian phòng, nhìn nữ tử trong phòng, mở miệng:
- Tỷ, có cần ta xuống núi...
Liễu Như Nghi biết nàng muốn nói gì, không chờ nàng nói xong đã khoát tay:
- Không cần.
Lúc nói chuyện, trên mặt nàng có một chút thất thần.
Cho dù giữa hai người không có tình cảm vợ chồng, nhưng chung quy đã bái đường thành phu thê... Giờ phút này, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút thất lạc.
Ngay từ đầu nàng dự định, qua ít ngày sẽ thả Lý Dịch rời đi, nhưng thời gian dài, tâm tư lại phát sinh biến hóa.
Vô luận như thế nào, cả đời này của nàng cũng phải thành hôn, trước kia bận rộn mà sống, không có nghĩ qua những chuyện này, nhưng trải qua mấy ngày nay, một đạo thân ảnh hơi có vẻ đơn bạc lấy một tư thái nhẹ nhõm trong lúc lơ đãng nâng lên cái nhà này.
Những sự tình trước đó nàng hao tâm tổn trí rốt cuộc không cần lo lắng.
Ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ đến, nếu hắn không muốn rời đi, nếu đời này có thể một mực tiếp tục, hai người cho dù giả hí thành thật tựa hồ cũng không phải một việc không thể tiếp nhận.
Có thể cuối cùng, là không có khả năng...
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần-
Quần Ngọc Viện, nghe tên thôi đã không thể nào nghiêm túc được rồi.
Chỉ nghe cái tên này đã biết nơi này cũng giống như Di Hồng Viện, là nơi tiêu dao khoái hoạt, Lý Dịch rất hoài nghi tối hôm nay có phải chỉ là ăn bữa cơm đơn giản.
Phong cách hành sự của Tiểu Vương Gia này hoàn toàn không giống Lý Dịch tưởng tượng, ra ngoài thế mà mỗi lần đều độc lai độc vãng, không có mấy tên chó săn đi theo, quả thực vô cùng lãng phí tư nguyên.
Bất quá nghĩ đến một màn nhìn thấy trên đường buổi chiều, trong lòng Lý Dịch lập tức minh bạch.
Bên ngoài chỉ có một người hắn, nhưng không biết có bao nhiêu người vụng trộm bảo hộ xung quanh.
Một người thường đi ngang qua đường hoặc người bán hàng rong không đáng chú ý nào đó bên đường rất có thể trong nháy mắt sẽ hóa thành bảo tiêu.
- Nhớ, sau khi đi vào, đừng gọi ta Tiểu Vương Gia, xưng ta là "Lý huynh" được rồi.
Lúc hai người đi đến cửa Quần Ngọc Viện, Tiểu Vương Gia tên Lý Hiên bỗng nhiên ôm bả vai Lý Dịch, nhẹ giọng nói.
Lý Dịch gật đầu, cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều về điểm này.
Người trong giang hồ, bảo mệnh dùng tiểu hào, đi dạo thanh lâu mà còn lấy danh xưng Tiểu Vương Gia, nếu truyền đi sợ rằng sẽ bị lão cha Vương Gia của hắn cắt chân mất.
- Đúng rồi, còn không biết tính danh huynh đài.
Đi hai bước, Lý Hiên đột nhiên hỏi.
- Lý Dịch.
Lý Dịch hiếu kỳ dò xét bốn phía vài lần, nhỏ giọng nói.
Sống hai đời, còn lần đầu tiên đi dạo thanh lâu, trong nội tâm còn có chút kích động...
- Huynh đài thế mà cũng họ Lý, thật sự là duyên phận!
Lý Hiên hơi kinh ngạc nói.
Tuy gia hỏa này rất đẹp trai, bất quá Lý Dịch vẫn không muốn có duyên phận gì cùng hắn, hai người vừa mới bước vào đại môn Quần Ngọc Viện, một nữ nhân ước chừng chừng ba mươi tuổi, trên mặt trang điểm dày đặc lập tức chào đón, trên mặt hiện ra một nụ cười, nói:
- U, đây không phải Lý công tử à, ngài đã lâu rồi không có tới đó!
Lý Dịch nghe vậy đầu tiên sững sờ, sau đó mới ý thức được tú bà nói không phải mình.
Sau đó hắn dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Hiên bên cạnh, nguyên lai gia hỏa này là khách quen.
Lúc này, trong nội tâm Lý Dịch không khỏi có chút hoài nghi, con hàng này thật là Tiểu vương gia?
- Đừng nói lời dư thừa, Túy Mặc cô nương đâu, nhanh gọi nàng ra!
Lý Hiên khoát tay, tiện tay ném cho nàng một khối bạc nén, hơi không kiên nhẫn nói.
Lý Dịch quay đầu nhìn hắn, không phải đã nói mời ăn cơm sao?
Làm sao biến thành đi dạo thanh lâu, ngủ với cô nương rồi!
Trinh tiết hai đời của hắn cũng không thể tùy tiện mất ở chỗ này nghe.
Đợi chút nữa, nếu gia hỏa này đưa ra đề nghị gì đó không khỏe mạnh, nhất định phải cự tuyệt.
Tú bà kia tiếp bạc, trong lòng vui vẻ, bất quá mặt lộ vẻ khó xử nói:
- Lý công tử ngài cũng biết, Túy Mặc là quan nhân đầu bài của chúng ta, có gặp hay không, tự nàng muốn chứ ta cũng không thể cưỡng cầu...
Lý Hiên nghe vậy nhíu mày, thu tiền không làm việc, hắn thật ghét nhất dạng người này.
Người tú bà kia thấy thế vội chuyển lời, nói:
- Bất quá, tiết mục của Túy Mặc lập tức sẽ bắt đầu, không bằng đợi tiết mục nàng kết thúc, ta đi hỏi một chút?
Lý Hiên khoát tay một cái:
- Được rồi, lúc đầu cũng chỉ để nàng hát khúc trợ hứng, tý nữa nàng đã lên sàn, ngược lại tiết kiệm phiền toái.
Trong lòng tú bà thật vô cùng khó hiểu, vị Lý công tử này mỗi lần đến Quần Ngọc Viện cũng không tìm cô nương, thế mà chỉ nghe Túy Mặc hát khúc, thực kỳ quái đến cực điểm.
Bất quá nàng lại không dám nói ra, dù sao người ta là công tử nhà giàu, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười, hô:
- Hai vị công tử, theo ta đi vào nhã gian, Túy Mặc lập tức sẽ ra hiến nghệ!
Nhã gian tú bà nói là một gian phòng tương đối rộng rãi, trên mặt đất phủ lên tấm thảm sạch sẽ, trung gian có địa phương dùng rèm ngăn cách, tú bà dẫn hai người Lý Dịch đến ngồi xuống, xin lỗi đi làm việc của mình.
Phía trước hai người là một bàn dài hơi thấp, phía trên để rất nhiều hoa quả và các loại đồ ăn, Lý Hiên ngồi xếp bằng xuống, thuận tay bốc một quả bồ đào từ trên bàn lên nhét vào miệng, liếc Lý Dịch một cái, có chút đắc ý nói:
- Thế nào, trước kia chưa tới loại địa phương này?
Lý Dịch nghe vậy gật đầu, hắn xác thực lần đầu tiên tới loại địa phương này.
Thứ nhất không có tiền, vào đây tiêu phí không ít tiền, thứ hai cũng không có cơ hội, hắn cũng không tưởng tượng nổi Tiểu Hoàn và tỷ muội Liễu Như Nghi biết hắn đi dạo thanh lâu sẽ có hậu quả như thế nào.
Dù sao, hắn là nam nhân đã có gia đình...
Học Lý Hiên ngồi xếp bằng xuống, nhìn xung quanh một chút, bốn phía bàn thấp bên cạnh có không ít thân ảnh, giờ phút này đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, lúc ánh mắt Lý Dịch đảo qua cửa, chợt thấy mấy bóng người đi tới.
Chỉ thấy những người kia đều là nữ tử, chậm rãi đi vào trong màn lụa.
- Túy Mặc cô nương tới.
Bốn phía truyền đến một trận ồn ào, không bao lâu, lúc trong màn lụa có âm thanh vui tai truyền đến, mọi người nguyên bản còn hơi chút ồn ào đều ngậm miệng lại.
Lý Dịch cũng hứng thú nhìn mấy đạo thân ảnh uyển chuyển bắt đầu nhảy múa trong màn lụa, sau một lát, tiếng ca truyền ra từ bên trong.
- Tiêm Vân khoe lộng xảo, Phi Tinh truyền hận, ngân hà xa tối độ... Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng,..."
Nghe được câu này, thân thể Lý Dịch chấn động mạnh một cái, trên mặt hiện ra biểu lộ chấn kinh cực độ.