Ngồi yên đấy.
Ngừng 5 giây anh nói tiếp:
Và aân cháo đi.
Cô biết anh lại hay giận như lúc trước nên đành phải nghe lời. Cô vừa ăn vừa nhìn anh. Anh thì tiếp tục làm. Cô cuếi cùng ko chịu được lên tiếng:
Chỉ là sốt nhẹ thôi? Sao anh phải giận tôi những chuyện nhỏ nhặt thế làm gì??
Anh lặng im.
Cô tiếp tục nói với sự tức giận đang lên lỏi trong lòng:
Anh thật là người chấp vặt mà.
Anh gập tài liệu xuống đi đến trước mặt cô khiến thì cháo trong miệng cô trở nên khó nuốt. Cô cố gắng nuốt và kêu cái " ực " một tiếng. Anh nói:
Em ko muốn tôi trở nên chấp vặt thì tại sao em lại ốm chứ. Em ko biết lo cho sức khỏe của mình mà còn nói sết nhẹ để bênh cho cái lý do đấy sao. Em sốt cũng ko biết, sức khỏe của mình cũng ko lo đc. Ăn thì cũng ko chú ý tới. Ai nhắc thì ăn đúng bữa ai ko nhắc thì thôi bỏ luôn bữa. Em cũng chẳng quan tâm đến sức khỏe của mình mà bảo tôi ko lo được sao?
Cô ngẩng mặt nhìn anh. Ánh mắt của anh toàn là thất vọng nên cô cũng cảm thấy mình sai. Cô nói:
Bây giờ tôi sẽ chũ ý đếm sức khỏe. Anh ko cần phải giận nữa đâu.
Anh thở dài một tiếng rồi lấy miếng cao dán hạ sốt trong tủ thay vào cái miếng hạ sốt trên trán cô. Anh ngồi nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Anh hỏi:
Em làm gì ở phòng Tâm?
Cô cúi mặt như đứa trẻ có lỗi nói:
Xem phim.
Anh hỏi:
Của Park bo gum
Cô gật đầu.
Anh lại thở dài. Cô ngẳng mặt nhìn abh. Anh quay mặt nhìn ra chỗ khác. Ngồi một lúc lặng thịnh. Anh quay sang đỡ cô nằm xuống nói:
Em ngủ sớm đi.
Cô nói:
Nhưng tôi chưa buồn ngủ.
Anh nói:
Em thì có bao giờ buồn ngủ đâu.
Cô lại cố nói:
Có mà.
Anh dừng lại nhìn cô. Cô hiểu được ánh mắt của anh đang dọa cô lên cũng nằm ngoan ngoãn xuống giừơng. Anh lại tiếp tục xử lý đống