-" Chị xin lỗi "
Tôi lùi về sau vài bước. Sơ mi đen của anh được mở hai nút áo đầu tiên, anh có vẻ mệt mỏi và đặc biệt mày đen của anh nhíu vào khi thấy tôi lùi lại. Kiệt dương nhẹ giọng khuyên tôi:
-" Tiểu vân à, đừng như vậy "
Rồi nhẹ vẫy tay như ý đừng làm anh ta tức giận. Tôi lắc đầu. Anh nói:
-" RA đây "
Rồi anh đưa tay ra. Tôi không bt tại sao lại khóc. Nước mắt cứ thế đi xuống.Anh bước đến kéo tay tôi, dứt khoác ôm tôi vào lòng. Môi mỏng ngay lập tức đặt lên môi tôi. Một nụ hôn mang theo sự trừng phạt. Tôi cắn chặt răng. Anh véo vào eo tôi. Nhân lúc tôi đau mà tiến vào. Tôi cảm thấy mình sắp hết hơi anh vẫn không buông tôi ra. Tôi tự nghĩ: Có khi nào mình sẽ chết như thế này không?.Rất nhanh sau đó anh liền buông tôi ra. Tôi ngục xuống thở. Anh bế tôi lên cho tôi vào xe và lái với tốc độ chóng mặt. Anh đưa tôi về biệt thự của anh. Ngay ở cửa tôi vùng tay mình ra khỏi tay anh