Tôi muốn ăn bánh kem.
Anh nhướng mày hỏi lại:
Bánh kem?
Cô gật đầu và cũng thoáng buồn vì có khả năng anh sẽ từ chối vì bây giờ cũng 10h hơn rồi có ai bán bánh đâu. Nhưbg cô cũng ko ngờ rằng sau 2 giây nhíu mày thì anh gập tài liệu để qua một bên và nói:
Được, tôi đi mua cho em.
Nói xong anh đi một đôi giày thể thao và đi xuống nhà. Coi theo anh khi anh chuẩn bin ra khỏi căn biệt thự thì anh quay lại nói:
Em vào nhà đi, ngoài trời gió lắm có thể sẽ cảm lại đó. Tôi đi rồi sẽ về ngay.
Cô nghe vậy đành đi lên phòng. Sau khi nhìn cô lên phòng thì anh mới yên tâm lái chiếc xe của mình đi. Cô ngồi trên phòng tự nghĩ làm như vậy có phải là làm khó anh ko nhỉ vân vân và vân. Anh lúc này đi gửi xe xong thì gọi điện cho Kiệt dương nói:
Này cậu có biết ở đâu bán bánh ngọt ko?
Kiệt dương bị đánh thức nói:
Giờ này là giờ nào mà cậu còn ăn bánh.
Anh nói:
Vợ tôi muốn ăn được chưa.
Kiệt dương lúc này hạ giọng:
Thì ra là em gái mình à. Vậy thì ở trong chợ đêm có.
Anh nói:
Mình đang ở chợ đem rồi nhưng đi từ nãy tới giờ chẳng có tiệm nào cả.
Kiệt dương vừa ngáp vừa nói:
Ở cuối dãy cơ mà bây giơf muọn như thế này rồi chắc người ta đóng cửa rồi.
Anh ngh thấy thế thì tắt máy mà chạy đến cuối dãy. Chợ đêm thục sự rất dài và rộng. Anh phải chạy mấy vòng mới tìm thấy một tấm bảng để chữ " cake ". Anh vội chạy đến đấy thì ông chủ chuẩn bị đóng cửa. Anh vội chặn cửa nói với hơi thở gấp:
Tôi muốn mua bánh. Tôi sẽ trả giá gấp đôi
Ông chủ nghe thấy giá gấp đôi thì mở ngay cửa, lập tức giới thiệu nhũng chiếc bánh ngon nhất. Anh chọn luôn ba vị mang về: vani, dâu, socola.
Ông chủ cẩn thận đóng thành 3 hộp cho anh. Anh cầm cẩn thận rồi những sải những bước chân dài về vì nếu chạy thì sẽ hỏng hết bánh. Cuói cùng, cũng ra đến xe anh để bánh vào trong và lái xe về. Lúc này cô ở trong phòng nghe thấy tiếng xe thì vội mở cửa phòng chạy xuống sảnh