Thoáng cái đã tới mười lăm tháng giêng. Hôm đó, ăn xong bữa tối, Kiều Sơ Huân liền nấu một nồi bánh trôi lớn, không chỉ làm thêm mấy loại nhân mà còn cho thêm một ít tương hoa quế và rượu nếp trong lúc luộc bánh. Lúc ăn bánh có thể nếm ra vị hoa quế ngòn ngọt, vị rượu nếp nồng nồng, ăn vào ấm người, cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Vừa ăn xong bánh trôi đã chẳng thấy bóng dáng Tiểu Đào Nhi đâu nữa, Kiều Sơ Huân chợt nhớ ra cả tối hôm trước tiểu nha đầu kia đều vùi đầu trong chăn, bận rộn tới gần nửa đêm, cũng không biết là đang làm cái gì, nhưng tám phần là không tránh khỏi có liên qua tới Sở Hồi, cho nên nàng cũng để mặc.
Cảnh Dật thì kéo Kiều Sơ Huân ra ngoài, nói là đêm nay trên đường ở thành nam có bán mấy món ăn đặc sắc, đều là những món bình thường không có, lại còn có thể tiện thể đi dạo ngắm hoa đăng, để lại một đám ảnh vệ cô đơn lẻ loi ở nhà giữ nhà.
Hai người đi không nhanh, chậm rãi rảo bước về phía thành nam. Chỉ là mới đi được một đoạn ngắn thì trời đột nhiên nổi tuyết, cả ngày hôm nay trời quang đãng sáng sủa, chẳng ai ngờ là sẽ có tuyết, nhiều người đi đường vừa chạy vừa than phiền, có người quay về nhà lấy ô. Bởi vì vẫn đang là tháng giêng nên rất nhiều hàng quán còn chưa mở cửa, thế nên cũng rất khó tìm chỗ bán ô.
Cảnh Dật dùng áo choàng giúp Kiều Sơ Huân chặn lại hoa tuyết, ôm nàng bước vội vào một tiệm vải, bảo ông chủ lấy mấy cái áo choàng nữ ra xem, còn đặc biệt dặn dò muốn loại có mũ.
Ông chủ tiệm đang bưng bát bánh trôi ăn ngon lành, định ăn xong sẽ đóng cửa đi xem hoa đăng, không ngờ rằng giờ này còn có khách tới mua hàng, vui mừng đáp lời, chỉ chốc lát sau đã ôm mấy kiểu áo choàng màu sắc khác nhau đi ra.
Vừa lúc Kiều Sơ Huân đang mặc một bộ xiêm y đỏ tươi, cũng không tiện mặc thêm đồ quá sặc sỡ, Cảnh Dật lấy một cái áo màu trắng sữa có viền lông thỏ, vươn tay mở rộng áo ra choàng lên người nàng, cột sợi dây mảnh ở cổ áo rồi đội mũ lên, cuối cùng còn giúp nàng gỡ sợi tóc bị rơi bên má, móc bạc bên hông ra đưa cho ông chủ.
Lại bước ra đường, Kiều Sơ Huân một tay đỡ mép mũ, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Tạ ơn công tử."
Cảnh Dật đột nhiên lộ ra nụ cười có phần xấu xa, nói: "Không phải ta đã dạy rồi sao, phải tạ ơn thế nào?"
Kiều Sơ Huân lúc đầu hơi ngẩn người, đến lúc hiểu ra thì vội vàng quay mặt nhìn sang phía khác, mặt hơi nóng lên, nhẹ giọng trách móc: "Công tử cứ bắt nạt người khác mãi."
Cảnh Dật đứng yên tại chỗ, giúp nàng sửa lại mũ, kéo bàn tay nhỏ bé xuống nắm trong tay mình: "Rất đẹp. Đừng có đỡ nữa, cóng tay đấy."
Kiều Sơ Huân đột nhiên được hắn khen ngợi như vậy thì trong lòng ngọt ngào, nhếch khóe môi lên, ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn.
Đi được một đoạn, Kiều Sơ Huân kéo tay Cảnh Dật, cong môi hỏi: "Công tử có muốn ăn kẹo hồ lô không?"
Cảnh Dật bị lấy lòng bởi động tác chủ động kéo tay của nàng, khẽ cười nói: "Được."
Mua hai xâu kẹo hồ lô đỏ tươi sáng bóng, may mà trời đổ tuyết nhưng không nổi gió, hai người chậm rãi vừa đi bộ vừa ăn kẹo hồ lô. Cảnh Dật ăn xong trước, vì vị chua của quả sơn tra mà nhíu mày, mua hai bát nước trà xanh nóng hổi để súc miệng, lại nghiêng người đưa cho Kiều Sơ Huân một bát.
Thấy bên môi nàng dính chút nước đường màu đỏ, Cảnh Dật cong môi lên, vươn ngón tay mơn trớn giọt nước đường dinh dính, đưa lên môi mình liếm liếm. Ánh mắt đen thẳm và nụ cười bên khóe môi hắn khiến Kiều Sơ Huân thẹn đỏ mặt, vội vàng rũ mắt xuống uống trà, nào ngờ bị nước trà nóng làm cho sặc, ho khan liên tục.
Cảnh Dật vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, giọng nói cố tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Sao lại bất cẩn như thế, uống chậm một chút."
Kiều Sơ Huân che miệng trừng mắt nhìn hắn, người này đúng là chẳng có lòng tốt gì!
Cảnh Dật lấy xâu kẹo hồ lô đang ăn dở, nói: "Trời lạnh, ăn nhiều sẽ dễ bị ho." Lại đỡ tay nàng, bưng bát trà lên: "Uống thêm ngụm nữa, uống xong chúng ta lại đi tiếp."
Đại nương ngồi ở hàng trà bên cạnh cười tủm tỉm nhìn hai người, tình cảm của đôi vợ chồng son này thật là tốt!
Hai người giẫm lên lớp tuyết mỏng, vừa tới một ngã ba thì Cảnh Dật đột nhiên dừng bước, hai hàng mày nhíu chặt lại. Hắn kéo Kiều Sơ Huân chạy như bay tới trước cửa một quán ăn: "Chờ ta ở đây, đừng đi lung tung." Nói xong thì lập tức chạy về hướng khác, dáng vẻ giống như đang đuổi theo người nào đó.
Kiều Sơ Huân đứng trước cửa quán ăn, vào không được mà ra cũng không xong. Trên người nàng không mang theo hầu bao, cũng không tiện đi vào trong cửa hàng của người ta uống trà. Nhưng nếu nàng đi đến chỗ khác, bên ngoài đang có tuyết rơi thì chưa nói, lỡ như Cảnh Dật về không tìm thấy nàng thì làm sao đây... Đang lưỡng lự thì chợt nghe ở phía sau có tiếng hỏi han ân cần của chủ quán: "Cô nương có mấy người? Quán ta vừa mới nấu xong một nồi bánh trôi có vị mới, có muốn nếm thử một bát không?"
Kiều Sơ Huân xoay người gật đầu chào hỏi với chủ quán: "Ông chủ, thật ngại quá, ta đã hẹn với một vị bằng hữu sẽ đứng đây đợi hắn. Ngài xem, bên ngoài tuyết đang rơi, có thể để ta đứng ở đây..." Kiều Sơ Huân lộ ra một nụ cười áy náy: "Sẽ không cản trở khách vào cửa hàng, có được không?"
Chủ quán là một nam tử trung niên, thấy trang phục trên người Kiều Sơ Huân không giống kẻ xuất thân bần hàn, lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, cũng có chút không đành lòng, gật đầu đồng ý: "Được rồi, nếu như cô nương chờ mệt thì có thể vào trong quán ăn chút gì đó rồi từ từ chờ tiếp."
Kiều Sơ Huân vội vàng khom người, nhẹ giọng nói tạ ơn. Ông chủ quán kia cũng không nói gì thêm, quay vào bên trong.
Đứng khoảng chừng hơn một khắc, chân bắt đầu lạnh tới mức mất cảm giác. Nàng cũng không mang theo lò sưởi tay ra ngoài... Kiều Sơ Huân vươn tay lên miệng thổi hơi, lại nhìn về phía Cảnh Dật rời đi, trong lòng vẫn có cảm giác bất an, hắn chưa suy nghĩ kĩ càng đã đuổi theo như vậy, lại chẳng có ảnh vệ nào bên người, chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ!...
Đang nghĩ ngợi miên man thì chợt cảm thấy phía trước có một bóng người chắn lại. Kiều Sơ Huân nhíu mày ngẩng đầu lên, đột nhiên trợn to mắt: "Kiều..."
Người nọ mặc một bộ đồ đen toàn thân, khoác một chiếc áo choàng xanh thẫm, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, khuôn mặt trắng nõn nhợt nhạt như đang mắc bệnh, giữa hai hàng mày lộ vẻ u sầu nhưng vẫn khẽ mỉm cười: "Sơ Huân, cuối cùng cũng tìm được nàng rồi."
Kiều Sơ Huân lùi lại một bước, trùng hợp phía sau lại là ngưỡng cửa, người nàng ngã ngửa về phía sau, trên mặt khó mà che giấu được vẻ hoảng sợ. Người nọ níu cánh tay Kiều Sơ Huân lại, kéo nàng tới trước mặt mình, trên môi chứa ý cười nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác rất lạnh lùng: "Đã lớn thế này rồi, sao lại vẫn cứ bất cẩn thế chứ!"
Kiều Sơ Huân vung tay lên giãy giụa, giọng nói loáng thoáng vẻ run rẩy: "Ngươi buông tay ra! Buông ra..."
Người nọ trở tay vặn một cái, ép hai cánh tay Kiều Sơ Huân ra sau người, ép nàng dính sát lấy người mình, cúi đầu kề sát gò má đã cóng tới mức xanh xao của nàng: "Sao mà vừa thấy ta đã thành ra thế này rồi, không phải trước kia chạy nhanh lắm sao? Hử? Cho rằng lên kiệu của Tiểu Hầu gia rồi thì ta không đuổi theo nàng được nữa sao? Chạy tới Giang Nam rồi thì ta sẽ không tìm ra nàng được nữa sao?"
Nam tử vừa nói chuyện vừa kề lại sát hơn, chữ cuối cùng được phun ra, môi hắn đã dán lên mặt Kiều Sơ Huân, những nụ hôn nồng nàn liên tục rơi xuống, sau đó lại lui ra một chút, nhìn nàng: "Nha đầu ngốc, việc gì phải chạy chứ? Tại sao lại phải trốn vào kiệu của nam tử khác chứ? Chỉ cần nàng chờ thêm một khắc nữa, kiên trì thêm một khắc nữa thôi..."
Kiều Sơ Huân cảm thấy trên vai truyền đến một cơn đau đến tê dại, hai mắt không khỏi lóe lên ánh nước, thế nhưng vẫn cố trợn mắt trừng nam tử kia: "Chuyện mà ta không hối hận nhất đời này chính là chạy từ Kiều phủ tới cửa thành. Còn cho ta một cơ hội nữa thì ta sẽ còn chạy, cho ta gặp hắn nữa thì ta sẽ còn trèo lên kiệu hắn! Ngươi buông ra!"
Nam tử kia dường như bị câu nào đó chọc giận, tay càng ra sức bẻ, ghìm lấy trán nàng, cắn răng nghiến lợi nói: "Nha đầu ngươi cứ nhất quyết phải chọc ta tức giận sao!"
Kiều Sơ Huân hất mặt đi, dùng hết sức lực kêu to về phía con phố bên cạnh: "Cứu mạng! Cứu ta, ta không biết người này, cứu mạng!"
Trên đường vốn đã có mấy người chú ý tới động tĩnh của hai người, bây giờ nghe thấy cô nương ở đó cao giọng kêu cứu thì không khỏi bước lên trước xem xét. Có nam tử lớn gan đã lên tiếng ngăn lại: "Vị công tử này, giữa ban ngày ban mặt sao có thể ép buộc một cô nương chưa chồng..."
Nam tử hơi buông lực ghìm trên tay, lại ôm trọn cả thắt lưng Kiều Sơ Huân, trên mặt lộ nụ cười bất đắc dĩ: "Các vị đừng nghe tiểu nương tử nói bậy, chẳng là hôm nay bận rộn làm ăn, không thể đi ăn cùng nàng nên nàng mới nổi cáu với ta thôi."
"Không phải! Ta không biết hắn!" Kiều Sơ Huân giãy giụa muốn tránh thoát, đôi mắt đỏ lựng: "Các vị giúp ta một tay, ta không biết người này. Ta là người của Cảnh phủ ở thành bắc... A!"
Đại huyệt trên gáy truyền đến cảm giác đau nhức, Kiều Sơ Huân chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cả người ngã vào trong lòng nam tử kia. Người vây xem xung quanh không ít nhưng không ai nhìn thấy động tác trên tay nam tử kia, chỉ thấy nữ tử đột nhiên ngất xỉu, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không nhìn ra được điểm quái lạ trong đó, chỉ biết ngẩn ra nhìn nam tử kia ôm người nàng lên, nhẹ nhàng giải thích với mọi người mấy câu, sau đó nghênh ngang ôm người rời đi.
Nam tử ôm người đi vào một cái hẻm nhỏ, khom lưng chui vào một chiếc xe ngựa, thấp giọng ra lệnh cho người bên ngoài đánh xe. Bốn phía xung quanh chiếc xe ngựa đều che rèm đen kín mít, ngay cả đồ trang trí trên nóc xe cũng là màu đen thui, không thể nhìn ra được bên trong có treo thứ gì, chỉ nghe tiếng vang thanh thúy do bánh xe va chạm với mặt đường, nếu vừa nghe qua sẽ khiến người ta cảm thấy sợ tới mức nổi da gà. Xe ngựa đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã biến mất giữa bóng đêm mờ mịt, chỉ để lại hai hàng bánh xe trên nền tuyết.
...
Cảnh Dật trở lại cửa quán ăn, nhìn khắp bốn phía đều không thấy người đâu. Vào bên trong quán, lật tung toàn bộ tầng hai lên nhưng cũng không hề thấy người, vẻ mặt lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, lại nghe chủ quán nói có một vị cô nương mặc áo choàng trắng nói là muốn chờ bằng hữu, trong lòng lại càng lạnh lẽo hơn.
Đi tới đi lui cả con đường ba lần, trong lòng cũng biết rõ nếu không phải đã xảy ra chuyện gì thì chắc chắn nàng sẽ không chạy lung tung. Trái tim hắn treo lơ lửng giữa không trung, đập thình thịch, lồng ngực quặn đau, càng lúc càng thắt lại. Từ thuở chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Cảnh Dật cảm thấy lo sợ như vậy.
Cảm giác lo sợ bất an và hoảng hốt càng lúc càng rõ ràng, thậm chí hắn đã quên mất biện pháp hữu hiệu nhất đáng lẽ là đến nha môn và gọi người trong nhà tới hỗ trợ. Nhưng mà trong lòng cứ có một giọng nói, không muốn thừa nhận rằng hắn đã làm lạc mất nàng!
Bởi vì truy đuổi cái người rất có thể là giáo chủ của Thất Sênh Giáo kia, hắn đã bỏ lại nàng một mình giữa đường cái, và kết quả là bây giờ không còn thấy người nữa. Sắc mặt Cảnh Dật càng lúc càng trở nên tái nhợt, trái tim như bị vò thành một nắm, trong lòng lại càng bất an, trực giác cảm thấy chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới vụ án mà hắn vẫn đang điều tra.
Vọt tới nha môn với tốc độ nhanh nhất, leo tường vào xách Y Thanh Vũ ra khỏi phòng, phái thuộc hạ tới nhà mình gọi người, ra thời hạn trong vòng nửa chén trà mọi người đều phải có mặt ở nha môn, sau đó lại nhảy lên lưng ngựa đuổi về phía cửa thành.
Cũng may cửa thành đã đóng từ nửa canh giờ trước, theo lời kể của ông chủ quán ăn thì khi đó Kiều Sơ Huân vẫn còn đứng ở cửa quán. Cảnh Dật cắn răng thấp giọng nguyền rủa, nha đầu này sao lại thật thà nghe lời như vậy chứ! Bảo nàng đứng ở cửa đợi, sao nàng cũng không biết đi vào bên trong mà ngồi, bên ngoài trời lạnh như vậy, tuyết lại đang rơi, cứ đứng cho cóng người cả hồi lâu như vậy, giờ lại còn không biết là đã bị ai bắt đi...
Đến trước cửa thành, Cảnh Dật phi thân lên trên cổng thành, móc lệnh bài điều động quân thủ thành, mọi người đều phải lập tức tham gia tìm người. Miêu tả tỉ mỉ tướng mạo và cách ăn mặc của Kiều Sơ Huân xong, hắn thấp giọng dặn dò hai gã tướng lĩnh mấy câu, sau đó phóng ngựa quay lại nha môn.