• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân vốn cũng không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng bây giờ vừa nghe Y Thanh Vũ nói như vậy, trong lòng hai người cũng hiểu được một chút.

Mấy tháng trước tới sơn trang Mạnh thị làm khách, phu thê bọn họ cả buổi đều quan sát Kiều Sơ Huân chằm chằm, vị Mạnh phu nhân kia còn cứ lải nhải rằng Kiều Sơ Huân trông rất quen mắt, còn nói hình như đã từng gặp nàng ở đâu đó. Hơn một tháng trước xảy ra chuyện Kiều Tử An, mặc dù lần gần nhất hắn vào thành được ghi lại là mùng năm tháng Giêng, nhưng Sơ An Đường đã mở được một khoảng thời gian, hơn nữa vị Tiếu đại phu kia và cả người quản lý dược đường đều quen biết phu thê Mạnh thị, như vậy chắc chắn hai người này cũng đã từng quen biết Kiều Tử An. Như vậy cũng không khó đoán ra lý do hôm nay hai người kia tới nói xin lỗi.

Mặc dù trước mặt người ngoài Cảnh Dật rất hiếm khi lộ rõ tâm tình, sắc mặt gần như lúc nào cũng lạnh nhạt, nhưng dù là Kiều Sơ Huân hay Y Thanh Vũ thì cũng đều có thể nhìn ra hiện giờ hắn đang rất không vui, đừng nói tới Cao Linh và bốn tên ảnh vệ phía sau đều cúi đầu lặng lẽ mặc niệm cho hai vị trong phủ kia, nếu chủ tử nhà bọn họ mà tức giận thật thì sẽ rất kinh khủng!

Kiều Sơ Huân vừa định lên tiếng thì đã bị Cảnh Dật kéo lại, xoay người quay trở về. Y Thanh Vũ vừa thấy vậy thì vội vàng bước lên chặn lại trước mặt hai người, bày ra khuôn mặt tươi cười, thấp giọng nói: "Hầu gia bớt giận! Hạ quan cũng không biết tại sao Mạnh trang chủ lại dám tới đây giữa lúc cấp bách thế này. Nhưng mà chính sự vẫn quan trọng hơn có phải không? Vụ án Thất Sênh Giáo phải nhanh chóng giải quyết, không thể chậm trễ dù chỉ một khắc được!"

Cảnh Dật nghe được lời này thì lập tức nở nụ cười, vẻ mặt biếng nhác liếc Y Thanh Vũ một cái, chậm rãi nói: "Ta chẳng qua chỉ là một Hầu gia bị giáng chức đuổi ra khỏi kinh thành, quan không tính là quan, nói cho cùng, chuyện Thất Sênh Giáo cũng có liên quan gì tới ta đâu?"

Trong triều nhiều kẻ ăn bổng lộc hưởng cuộc sống an nhàn như vậy, người nào người nấy nhắc tới Thất Sênh Giáo đều mặt mày biến sắc than thở liên tục, nhưng có được mấy kẻ thật sự để chuyện này trong lòng. Nói trắng ra cũng chỉ có mấy người Triệu Đình và Chu Dục Phỉ thật sự kéo chuyện này vào người mình, đám quan viên khác không thông đồng cấu kết gây trở ngại là đã tốt lắm rồi!

Y Thanh Vũ nghe thấy lời này thì trong lòng phát hoảng, chút cà lơ phất phơ thường ngày cũng biến mất tăm, khuôn mặt tái xanh nhìn Cảnh Dật: "Hầu gia sao có thể nói như vậy. Ngài không muốn gặp hai người kia, hạ quan có thể hiểu được, nói cho cùng thì chuyện Kiều tiểu thư cũng có liên quan tới bọn họ, nhưng người ta thật sự không hề có chút ác ý nào, không cẩn thận tiết lộ hành tung của Kiều tiểu thư cho Kiều Tử An cũng chỉ là vô tình lỡ lời."

"Nay nghe nói Kiều Tử An làm chuyện ác, không phải bọn họ đã lập tức tới tận phủ nha tìm ta nhờ nói đỡ sao. Người ta mang theo gói lớn gói nhỏ không dám tới thẳng cửa nhà là vì cái gì, còn không phải là vì sợ trong lòng Tiểu Hầu gia ngài không thoải mái, đuổi thẳng họ đi luôn hay sao? Mặc dù Mạnh phu nhân xuất thân từ thanh lâu nhưng cũng là người đoan trang đứng đắn, đã sắp sinh nhưng vẫn kiên trì vác bụng cùng phu quân vào thành, không phải là muốn cho ngài thấy sự thành tâm của bọn họ sao?"

"Lại nói, cho dù hai người họ hôm nay có trăm ngàn lần không đúng thì Hầu gia cũng không nên nói là chuyện Thất Sênh Giáo không liên quan gì tới ngươi. Kể từ lúc chào đời, ngoại trừ trước lúc năm tuổi từng sùng bái phụ thân ta có thể kiếm về nhà một đống tiền thì tới tận bây giờ, ta cũng chỉ bội phục một người là Hầu gia. Cho dù là mưu trí gan dạ hay là tác phong thủ đoạn, Y mỗ đều cảm thấy ở Đại Tống chúng ta Hầu gia là người xứng danh..."

Y Thanh Vũ nói, dựng dựng ngón tay cái, sau đó lại cười lạnh một tiếng: "Ấy thế mà nay lại nghe Hầu gia vì tư tình nhi nữ mà nói ra những lời này, hạ quan thật sự cảm thấy lúc trước đúng là mắt bị mù, nhìn hòn đá thô lại tưởng viên ngọc sáng!"

Y Thanh Vũ nói quả thật hơi nặng lời, nhất là câu cuối cùng, căn bản đã chẳng còn đặt thân phận Hầu gia của Cảnh Dật vào trong mắt, e là kể cả đương kim thiên tử cũng chưa từng nghĩ tới chuyện dùng những lời như thế để áp đặt lên người Cảnh Dật. Mấy tên ảnh vệ phía sau đã nổi giận, bởi vì Cao Linh ngăn lại nên vẫn chưa động thủ, nhưng rõ ràng không khí đã căng thẳng tới mức giương cung bạt kiếm.

Cảnh Dật nhìn vị đại nhân nào đó đang thở hổn hển vì tức giận trước mặt mình, im lặng một lúc lâu. Đến lúc khôi phục lại chút lý trí, Y Thanh Vũ mới hoảng hốt nhận ra mấy lời mình vừa nói đều có phần thất lễ, thậm chí còn có ý mạo phạm hoàng gia. Thế nhưng lời đã ra khỏi miệng cũng như nước đổ khó hốt, nếu như Cảnh Dật dựa vào đó mà truất chức quan của hắn hoặc thậm chí là tống hắn vào đại lao, hắn cũng không có gì để oán trách.

Sắc mặt Y Thanh Vũ trắng bệch, trong lòng đang buồn phiền ảo não thì lại nghe nam tử đối diện khẽ cười một tiếng. Hắn giương mắt lên thì thấy Cảnh Dật quả thật đang cười, không chỉ khóe môi cong cong mà ngay cả mặt mày cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt. Từ lúc hai người kết giao tới giờ, hắn chưa từng thấy Cảnh Dật có vẻ mặt tốt như vậy, nhất thời Y Thanh Vũ cũng sợ ngây ra, thế này là sao đây? Muốn đãi một bữa cơm ngon trước lúc chặt đầu, cho nên mới tặng người ta một bộ mặt tốt như thế sao?

Kiều Sơ Huân đứng bên cạnh cũng nhìn ra chút đầu mối, ngẩng đầu lên liếc Cảnh Dật một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Y đại nhân chớ nghi ngờ, vừa rồi công tử nói như vậy cũng không phải là lời thật lòng, chắc hẳn là muốn... thăm dò đại nhân thôi."

Y Thanh Vũ lại càng ngẩn ngơ, "ôi" một tiếng, vẫn không bình tĩnh nổi.

Cảnh Dật nắm chặt một bàn tay Kiều Sơ Huân, phì cười một tiếng, liếc mắt nhìn Y Thanh Vũ đầy vẻ khinh bỉ: "Dù sao cũng là địa phương ngươi cai quản liên tục gặp chuyện không may, bây giờ lại để một nghi phạm vô cùng quan trọng chạy thoát, bản Hầu gia đứng hàng nhất phẩm đương triều, bởi vì không tin tưởng mà thăm dò thử cũng không được sao?"

Y Thanh Vũ cứng họng, sắc mặt hết xanh lại đỏ, đưa tay gãi sau gáy, lúng ta lúng túng nói: "Được, được... Vậy cái đó, Tiểu Hầu gia, vừa rồi ta..."

Cảnh Dật mỉm cười, thản nhiên ném lại một câu "Nói năng hùng hồn lắm", sau đó kéo tay Kiều Sơ Huân đi vào bên trong.

Mặt Y Thanh Vũ lúc đỏ lúc trắng, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn trời tháng sáu, vỗ trán lẩm bẩm: "Cha à, ngài dạy nhi tử phải giấu tài nhiều năm như vậy, cuối cùng ở đây một hai ngày đã thành công cốc cả rồi!" Bị Tiểu Hầu gia gài bẫy lộ ra bộ mặt thật, sau này muốn giả ngây giả dại ăn chực miễn phí cũng không dễ nữa...

Đi vào chính sảnh, quả nhiên, phu thê Mạnh thị chờ bên trong đã lâu. Mạnh trang chủ đi đi lại lại trong phòng, hai tay chà xát liên tục, xoay người nhìn thấy Cảnh Dật và Kiều Sơ Huân cùng đi vào thì sửng sốt, sau đó mặt dần đỏ lên, ngập ngừng một hồi mới gượng gạo nặn ra một câu: "Cảnh công tử, chuyện này Mạnh mỗ thật có lỗi..."

Nói xong thì chắp tay lại vái lạy. Mạnh trang chủ đã rời khỏi quan trường nhiều năm, dáng vẻ trí thức cũng đã phai nhạt đi nhiều, hơn nữa đã bước sang tuổi trung niên, vóc người mập mạp, động tác vái lạy này vừa thiếu tự nhiên vừa có vẻ hao sức, Mạnh phu nhân ở phía sau đã bật cười thành tiếng.

Cảnh Dật nắm tay Kiều Sơ Huân đi lên trước, vươn tay ra đỡ, sắc mặt lạnh nhạt nhưng không có vẻ tức giận: "Mạnh trang chủ đừng nói vậy."

Mạnh trang chủ đứng thẳng người lên, vẫn đang định tiếp tục giải thích nhưng Cảnh Dật đã khoát tay ra hiệu cho hắn không cần phải nhiều lời: "Đã là bằng hữu của Y đại nhân, lại từng ngồi uống rượu cùng nhau, con người của Mạnh trang chủ, ta vẫn còn tin được."

Lúc này Mạnh phu nhân cũng đã được nha hoàn chậm rãi đỡ đi tới, kéo tay phu quân nhà mình, nói: "Đã để Cảnh công tử chê cười rồi. Chuyện này nói cho cùng vẫn là thiếp thân không đúng, lão gia nhà ta hôm nay cũng là mang ta tới nhận lỗi với hai vị."

Mạnh trang chủ đứng lên cạnh thê tử, vội vàng vòng tay ra ôm choàng lấy eo nàng ta, như thể muốn giúp nàng ta giảm một chút sức nặng ở thắt lưng. Mặc dù có khoác một cái áo choàng mỏng nhưng vẫn có thể nhìn thấy bụng nhô lên rất cao, xem chừng đã bảy, tám tháng rồi.

Nữ tử liếc mắt nhìn Kiều Sơ Huân, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ áy náy: "Cô nương, nhắc tới việc này vẫn là do cái miệng ta làm hỏng. Khi trước ngươi cùng Cảnh công tử tới nhà chúng ta làm khách, không phải ta vẫn luôn nói trông mặt ngươi rất quen sao? Hôm ấy sau khi ngươi ra về ta mới nhớ ra, trước kia quả thật ta đã từng nhìn thấy ngươi."

Kiều Sơ Huân nghe thấy lời này thì trợn to mắt, sao có thể chứ! Năm ngoái, cuối hè nàng mới theo đám người Cảnh Dật tới Việt Châu, trước kia ở Biện Kinh lại càng hiếm khi được bước chân ra khỏi cửa, bình thường nếu có gặp người lạ mặt nào thì chắc chắn cũng sẽ không thể quên được.

Nữ tử mỉm cười, xoa nhẹ lên bụng, nói: "Không phải người thật. Ta nhìn thấy cô nương trên một bức vẽ."

Lúc này Y Thanh Vũ cũng vừa bước vào phòng, thấy mọi người đều đang đứng cạnh cửa nói chuyện, Mạnh phu nhân ôm cái bụng lớn có vẻ khó nhọc, hắn lập tức lên tiếng gọi người dâng trà và bưng ít điểm tâm lên, đồng thời mời mọi người ngồi xuống nói chuyện.

Nữ tử kia nhất quyết phải ngồi cạnh Kiều Sơ Huân, nhưng trong phòng lại chỉ bày ba cái ghế, Cảnh Dật và Mạnh trang chủ đành phải cùng ngồi một bên, Mạnh phu nhân và Kiều Sơ Huân ngồi một bên, Y Thanh Vũ ngồi ghế giữa, Cao Linh và mấy người còn lại đứng ở cạnh cửa.

Nữ tử kia tiếp tục nói chuyện lúc nãy: "Đầu thu năm ngoái Kiều Tử An đã tới trang viên của chúng ta, nói là dự định thời gian tới sẽ mở một dược đường ở phủ Việt Châu, cũng giống như ở các châu phủ lân cận, đều thuộc công việc làm ăn buôn bán của dược đường Kiều gia. Lão gia nhà ta trước giờ đều thích kết giao bằng hữu, lại cảm thấy kinh doanh dược đường dù sao cũng tốt hơn kinh doanh những thứ khác, ngoài kiếm tiền ra thì còn có thể giúp đỡ nhiều người, cũng coi như tích chút phúc đức cho hài tử chưa chào đời."

Nữ tử nói đến đây thì cười làm nũng với Mạnh trang chủ ngồi ở đối diện một cái, lại kéo tay Kiều Sơ Huân nói: "Cũng vì vậy mà Kiều Tử An ở lại nhà ta một khoảng thời gian không ngắn, cũng giới thiệu cho ta một vị đại phu, chính là tên khốn họ Tiếu mà các ngươi đã gặp."

Nữ tử thở một hơi, như thể vừa nhắc tới người này là nổi giận: "Lúc hắn ở nhà ta, ta nhiều lần nhìn thấy hắn ngắm nghía một bức vẽ. Sau đó có một hôm, cũng không biết là nói chuyện gì, hắn lại hào phóng đưa bức vẽ kia cho ta và lão gia nhà ta xem. Người ở trên bức vẽ đó chính là cô nương ngươi."

Kiều Sơ Huân rũ mắt không nói, sống lưng lại bắt đầu thấy ớn lạnh. Từ lúc nào Kiều Tử An đã có tâm tư sâu nặng như vậy đối với nàng, thế mà nàng không hề hay biết chút nào, cuối cùng hắn còn muốn xóa sạch mọi ký ức của nàng, cưỡng ép giữ nàng lại bên người. Bà bà từng bảo nàng phải tránh xa người này, nói hắn không hề lương thiện như vẻ bề ngoài, chẳng lẽ hai người quen biết nhiều năm như vậy, nàng lại chưa bao giờ nhìn rõ hắn sao?

"Chuyện sau đó, có lẽ hai vị cũng đoán ra được một chút." Nữ tử kia nói, khẽ thở dài một hơi: "Lúc sắp sang năm mới, hắn lại tới trang viên, nói là hắn hoàn toàn không hề biết tới những chuyện tên họ Tiếu kia làm, vừa xin lỗi hai người bọn ta vừa thề thốt, suýt chút nữa còn quỳ xuống trước mặt ta. Lúc đó ta nhất thời nhẹ dạ, cho nên cũng không oán trách gì hắn. Sau đó lại nói tới chuyện lúc trước uống thuốc suýt chút nữa thì sẩy thai, ta mới nhắc tới cô nương, lúc đó hắn rất kích động, luôn miệng nói muốn gặp cô nương đã viết toa thuốc kia cho quản gia..."

"Nếu ta biết Kiều Tử An là người như thế thì có đánh chết ta cũng sẽ không tiết lộ nửa câu về hành tung của cô nương cho hắn ta biết!" Nữ tử nói tới chuyện này thì cũng hơi nôn nóng, vừa kéo tay Kiều Sơ Huân vừa quay sang nhìn về phía Cảnh Dật: "Chuyện Kiều Tử An bị bắt bọn ta cũng mới nghe nói mấy ngày gần đây, mặc dù lời đồn bên ngoài không nói rõ nữ tử kia là ai, nhưng mà bọn ta cũng đoán được một chút, hôm trước gửi thư cho Y đại nhân để chứng thực... Đã khiến cô nương phải chịu khổ, suýt nữa còn làm lỡ mất một mối duyên tốt, thật sự rất có lỗi..."

Nữ tử kia giải thích xong mọi chuyện, Y Thanh Vũ liền nhận vai trò hòa giải, phu thê Mạnh thị nói không ít câu tỏ vẻ áy náy, trên bàn cũng bày mấy xấp thuốc bổ các loại, rõ ràng là đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để tới tạ tội.

Thấy mọi chuyện cũng đã nói xong xuôi, Cảnh Dật đưa mắt ra hiệu cho Y Thanh Vũ, gật đầu với Mạnh trang chủ, sau đó dẫn mấy người Cao Linh ra khỏi phòng, để Y Thanh Vũ ở lại tiếp tục nói chuyện với phu thê hai người họ, đồng thời trông nom Kiều Sơ Huân.

Trà quá ba tuần, tinh thần của Mạnh phu nhân lại càng lúc càng tốt, kéo tay Kiều Sơ Huân hết mắng Kiều Tử An lại mắng tới dược đường Kều gia, nói đủ chuyện từ thời tiết hôm nay cho tới quán ăn nào đó ở thành bắc có mấy món rất bổ dưỡng. Mạnh trang chủ thấy Cảnh Dật không trách móc thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, vì vậy nên nói chuyện rất hào hứng, tán gẫu với Y Thanh Vũ về chuyện làm ăn đầu năm của mấy gia đình trong thành.

Hai bên trò chuyện đều là một người ra sức nói, người kia liên tục gật đầu mỉm cười nói phải. Mạnh phu nhân nuốt ngụm canh thủ ô táo đỏ nấm tuyết cuối cùng mà nha hoàn mua ở phố bên cạnh, lấy khăn ra lau khóe môi, sau đó nhận lấy một gói giấy dầu từ trong tay nha hoàn, nháy mắt với Kiều Sơ Huân, bên môi nở nụ cười ngọt ngào: "Cô nương, nào, đây là món ngon đấy..."



Mở gói giấy dầu ra, bên trong là một nắm táo đỏ sậm hơi đen, màu sắc bóng bẩy, lại lộ ra mùi thuốc hơi nồng. Kiều Sơ Huân bị mời mọc luôn miệng thì cũng không tiện từ chối, huống hồ cũng nhận ra đây quả thật là một món tốt nên thấp giọng nói cám ơn, đưa tay nhón một quả cho vào trong miệng.

Mứt táo a giao nghe tên thì chẳng có gì mới lạ, nhưng táo a giao thật sự thì lại không có nhiều. Nguyên liệu là yếu tố quan trọng nhất, nhất định phải là trái táo a giao, nếu dùng mứt táo kết hợp với các loại dược liệu khác để thay thế thì chắc chắn không thể làm ra được món mứt táo a giao thật sự, chưa nói đến chuyện chất lượng có phải là hàng thượng đẳng hay không.

Người ta vẫn nói "mỗi ngày ăn ba trái táo sẽ trường sinh bất lão", mà táo a giao lại càng bổ dưỡng hơn, không chỉ có tác dụng dưỡng ẩm, ích khí bổ thận mà còn có thể cải thiện chứng thiếu máu, hơn nữa còn là báu vật dưỡng nhan chống lão hóa, vì vậy đối với nữ tử mà nói thì quả thật là một món vô cùng tốt.

Mạnh phu nhân quả thật là một người biết cách chăm sóc sức khỏe, chỉ ăn ba quả, sau đó cũng không đụng tới nữa. Dù sao cũng đang mang thai, a giao bổ máu nhưng cũng hoạt huyết, cho nên nữ tử mang thai quả thật không nên ăn nhiều.

Vì vậy nàng ta chỉ ăn một chút rồi cầm gói mứt táo a giao trêu ghẹo Kiều Sơ Huân, ghé vào bên tai nàng cười nói: "Nữ nhân ấy à, nhất định phải chú trọng giữ gìn nhan sắc! Mặc dù cô nương vốn liếng không tệ, nhưng cũng phải biết cách giữ công tử nhà ngươi! Không phải ngươi hiểu y thuật sao, nấm tuyết này, thủ ô này, a giao này, bình thường không thể thiếu được, nên ăn thì phải ăn, nếu không... Hiện giờ thì vẫn còn tươi trẻ, thêm dăm bảy năm nữa, chắc chắn sẽ bị nam nhân chê..."

Mạnh phu nhân này vốn xuất thân từ thanh lâu, không chỉ nói chuyện cởi mở hơn những phu nhân bình thường khác mà còn càng nói càng hưng phấn. Nàng ta mới nói được ba câu Kiều Sơ Huân đã đỏ mặt, lại không tiện lập tức đứng lên hoặc đi ra ngoài nên chỉ có thể ngồi im cắn môi giả vờ câm điếc.

Nữ tử kia nói liên tục một hồi, sau cùng vỗ vỗ vào tay nàng, nói rất khí phách: "Cái khác ta không dám ba hoa khoác lác, nhưng riêng về phương diện này, nếu cô nương có gì không hiểu thì sau này cứ hỏi ta. Ta bảo đảm sẽ giúp ngươi khiến người kia trở nên dễ bảo, một ngày cũng không rời được ngươi!"

Kiều Sơ Huân cắn môi gật đầu, rũ mắt lí nhí nói cảm ơn, không nói một câu dư thừa nào.

"Chao ôi, cô nương, mứt táo a giao này ta vẫn còn, gói này ngươi cầm lấy mà ăn đi." Tiểu nha hoàn bên cạnh cũng rất nhanh trí, nghe vậy thì lập tức tiến lên gói mấy thứ lại, đặt vào trong tay Kiều Sơ Huân.

Kiều Sơ Huân từ chối mấy câu, cũng nói không lại vị Mạnh phu nhân này nên đành phải nhận lấy, nhưng sắc mặt đỏ ửng vẫn chưa giảm chút nào.

Mãi cho tới khi Cảnh Dật đi vào, bước tới kéo tay Kiều Sơ Huân thì thấy nàng rũ cả hai mắt, gò má ửng hồng, trong tay không biết là đang cầm cái gì, dáng vẻ đầy thẹn thùng. Thấy hắn tới, nàng còn vội vội vàng vàng né sang một bên, cũng không cho hắn nắm tay, vội vã chào Y Thanh Vũ và Mạnh trang chủ rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Cảnh Dật cũng mơ mơ màng màng, liếc mắt nhìn Y Thanh Vũ trước, Y Thanh Vũ mặt mũi nhăn nhó, lại quét mắt sang phía Mạnh trang chủ ngồi bên cạnh, ý bảo từ nãy tới giờ hắn vẫn đều ngồi yên ở đây. Cảnh Dật lại quay sang nhìn Mạnh phu nhân đang che miệng cười, nàng ta đảo mắt, cười mấy tiếng, lại xoay người sang ăn mứt hoa quả.

Cảnh Dật chỉ đành phải gật đầu với Y Thanh Vũ, nói sáng mai sẽ tới, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

* Hà thủ ô (thủ ô, giao đằng, dạ hợp, địa tinh, khua lình, măn đăng tua lình, mằn nắng ón - danh pháp khoa học: Fallopia multiflora) là vị thuốc bổ ích tinh huyết, dùng sống có tác dụng giải độc, triệt ngược, nhuận tràng, thông tiện, tư âm cường tráng; chủ trị tinh huyết hư, sốt rét lâu ngày, ung sang độc, chứng loa lịch, chứng táo bón.



* Ngân nhĩ (nấm tuyết, mộc nhĩ trắng, bạch mộc nhĩ, bạch nhĩ tử, nấm bạc - danh pháp khoa học: Tremella fucciformis Berk) là một loại thực phẩm quý có công dụng tư âm nhuận phế, dưỡng vị sinh tân, tăng cường khả năng miễn dịch của cơ thể, đặc biệt là hệ thống miễn dịch tế bào, nâng cao năng lực tạo máu của tủy xương, cải thiện chức năng của gan và thận, thúc đẩy quá trình tổng hợp protid trong gan, làm giảm cholesterol trong máu...



* A giao (A giao nhân, a tỉnh giao, a tỉnh lư bì giao - danh pháp khoa học: Colla corri Asini) là keo chế từ da lừa, có tác dụng ích khí, an thai, dưỡng Can khí, trị các chứng phong, làm mạnh gân cơ, sáp tinh, cố thận,...



* Táo a giao (đại táo, táo tàu - danh pháp khoa học: Zizyphus sativa Mill) là quả chín phơi hay sấy khô của cây táo tàu, có tác dụng nuôi dưỡng máu, nuôi dưỡng âm, làm ẩm và cầm máu, sử dụng lâu dài có tác dụng nuôi dưỡng khí và nuôi dưỡng thận, nuôi dưỡng và nuôi dưỡng da, và tạo điều kiện cho tiêu hóa, trị thiếu máu cục bộ, thiếu máu và điều hòa miễn dịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK