• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nói vừa dứt, mấy tên ảnh vệ trong phòng đều đồng loạt quỳ xuống, Kiều Lộ mặc dù đã từng trải nhiều năm nhưng phần lớn đều là bằng hữu qua lại trên phương diện làm ăn, có gặp quan lớn thì cũng không quá tứ phẩm, lại còn không phải là quan trong triều. Bây giờ nghe Cao Linh báo rõ lai lịch như thế, lệnh bài bạch ngọc sáng chói, lại thấy mấy người Tiểu Lục đều đồng loạt quỳ gối, ánh mắt đang nhìn Cảnh Dật đông lạnh, hơi thở mắc kẹt trong cổ họng, đồng thời đầu gối cũng khom lại, rũ mắt quỳ xuống đất.

Cảnh Dật vươn tay ra ngăn lại, lạnh nhạt ngăn cản: "Người một nhà chớ làm như vậy."

Kiều Lộ nghẹn lời, cắn răng nghĩ thầm, khá lắm An Dật Hầu! Một mặt thì không ngừng bực mình vì tâm tư thủ đoạn của Cảnh Dật, mặt khác cũng yên tâm hơn, dù sao thì khuê nữ nhà mình cũng không phải là chọc phải một kẻ không rõ lai lịch chỉ biết ăn chơi trác táng. Cho dù hắn quanh năm không ở Biện Kinh nhưng cái danh An Dật Hầu này lại từng nghe không ít lần, đánh giặc dẹp cướp biển, tiếng tăm ở vùng Giang Nam quả thật rất vang dội.

Hơn nữa năm trước quay trở lại Biện Kinh, biết chuyện Tam vương phủ, lại càng thường xuyên nghe nhắc tới tác phong kiên quyết thủ đoạn dứt khoát của hắn. Là kẻ máu lạnh vô tình lòng đầy dã tâm hay là kẻ coi trọng chính nghĩa vì việc nước quên tình nhà, chẳng qua đều là cách nói của giới quan lại trong triều hòng che mắt đám dân chúng thiếu hiểu biết mà thôi, ở trong lòng những kẻ làm ăn như Kiều Lộ, đương nhiên sẽ có cách hiểu khác đối với vụ việc ồn ào khiến cả triều đình và dân chúng khiếp sợ này.

Bây giờ gặp được người thật, quả thật tướng mạo xuất chúng dáng vẻ đường hoàng, hoàn toàn xứng đôi với khuê nữ nhà hắn, chỉ là... lúc này nhìn lại thì đổi lại là Kiều gia nhà hắn không đủ tầm để với cao!

Trong lòng suy tính như vậy, cho nên lúc nhìn về phía Cảnh Dật lần nữa thì đã không còn vẻ khinh thường lúc trước mà thay vào đó là vẻ tôn kính lẫn đôi chút kinh sợ. Kiều Sơ Huân ở cạnh đó cũng đã lấy lại hơi thở, vừa mới vịn tay ghế muốn đứng dậy thì Cảnh Dật đã vươn tay ra ấn nàng ngồi xuống, đồng thời lên tiếng dặn dò mấy người kia: "Đều đứng dậy cả đi. Xuống bếp bưng vài chén trà lên đây. Còn cả canh nữa, ninh cũng đủ lâu rồi, cùng bưng lên đi."

Lúc này Kiều Lộ đã theo cánh tay Cảnh Dật mà ngồi xuống một bên, liếc mắt nhìn với vẻ bất an, đồng thời vươn tay ra tìm tới cổ tay Kiều Sơ Huân bắt mạch cho nàng, sau đó lại móc một bình sứ nhỏ từ trong ngực ra, đổ ra mấy viên thuốc đưa tới trước mặt nàng, thấp giọng nói: "Uống cái này đi. Chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, con... Ài!"

Mặc dù mấy năm nay hiếm khi về nhà, nhưng nói thế nào thì cũng là khuê nữ nhà mình, hắn cũng biết rõ tính nết của Kiều Sơ Huân. Ngoài mặt thì có vẻ dịu dàng dễ bảo, nhưng nếu như trong lòng đã hạ quyết tâm thì có mười con trâu cũng không kéo lại được, người như vậy đối xử với người khác rất tốt, nhưng có chuyện gì thì cũng đều sẽ một mình nghĩ ngợi, gặp chuyện gì nghĩ không thông sẽ dễ luẩn quẩn trong lòng. Hiển nhiên, Kiều Sơ Huân sống nhờ trong nhà người khác hơn nửa năm, ôm lòng oán hận đối với chuyện trước đó thì không nói làm gì, chắc chắn là cũng lo lắng không biết lúc nào thì hắn sẽ tìm tới, trong lòng hẳn là rất khó chịu.

Năm ngoái mãi tới cuối năm hắn mới về đến nhà, lúc đầu nghe nói trưởng nữ trốn ra khỏi nhà, người trong nhà như thế nào hắn cũng hiểu rõ, biết chắc chắn trong chuyện này có nội tình. Nhưng cho dù nội tình có như thế nào đi chăng nữa thì tiếng xấu truyền ra ngoài cũng khó mà nghe xuôi tai, may mà có Kiều Tử An đè ép xuống, việc này mới không bị đồn đại ầm ĩ. Hơn nữa mấy năm gần đây Kiều Sơ Huân ở trong họ cũng không nổi bật gì, không thân thiết với mấy người, người ngoài không biết nàng cũng không biết nàng đã đi đâu, cho nên danh dự của Kiều Sơ Huân cũng chưa gặp phải ảnh hưởng gì không tốt.

Về phần hôn sự trước đó, đối phương cũng không phải kẻ ngang ngược không hiểu lý lẽ, hơn nữa hai bên đều quen biết lại có bằng hữu phối hợp, tặng chút lễ lạt, bên kia cũng bỏ qua. Lần này hắn có thể tìm tới Việt Châu, một phần là do chuyện làm ăn của dược đường lúc trước, lại còn có Kiều Tử An viết thư báo tin, cho nên mới có thể thuận lợi đến được nơi này. Trong lòng cân nhắc một hồi, lại nghĩ mấy năm nay chính mình ít khi ở nhà, nữ nhi chắc chắn đã phải chịu không ít thiệt thòi, thái độ của Kiều Lộ cũng mềm mỏng hơn, nhìn một bên gò má Kiều Sơ Huân, nói: "Sơ Huân, cùng cha về nhà đi. Hôn sự đã bị hủy bỏ rồi, từ nay về sau, trong nhà không ai có thể ép buộc con làm bất cứ chuyện gì."

Kiều Sơ Huân cầm hai viên thuốc, rũ mắt xuống không nhìn hắn, một lúc sau mới nói: "Cha, chuyện trước kia con cũng không oán hận gì, chỉ hy vọng lần này cha sẽ không ngăn cản, có thể tác thành cho nữ nhi."

Trong lòng Kiều Lộ vẫn còn không ít chuyện muốn nói với Kiều Sơ Huân, nhưng bây giờ ở ngay trước mặt Cảnh Dật, nghĩ thế nào cũng không tiện mở miệng. Hơn nữa hắn cũng không thật sự tán thành chuyện của hai người cho lắm, chỉ đè thấp giọng xuống: "Sơ Huân, nghe lời --"

Cảnh Dật ở bên cạnh liếc mắt nhìn, thấy bảo bối mình vẫn luôn ra sức nâng niu cưng chiều sắc mặt trắng bệch, môi cắn chặt đến mức rỉ máu, khóe mắt thì đỏ lựng, trên mặt lại là cái vẻ lạnh nhạt mà hắn không muốn nhìn thấy chút nào, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác không vui. Lại nhìn sang Kiều Lộ rõ ràng vẫn còn muốn khuyên Kiều Sơ Huân, không cần nghĩ cũng biết là có liên quan tới hắn, nhất thời hắn lại càng cảm thấy buồn bực hơn.

Nhưng lúc này hắn cũng không tiện nói thêm cái gì, về phần Kiều Sơ Huân thì đương nhiên là hắn muốn dỗ, nhưng mà cũng không thể làm vậy trước mặt người ngoài được, về phần Kiều Lộ thì hắn cũng phải can thiệp vào, nhưng không thể để cho Kiều Sơ Huân nghe thấy. Vì vậy hắn chỉ có thể ngồi đối diện hai người, bưng chén trà ngồi yên không nói gì.

Ba người cứ giằng co như vậy một lát, chẳng bao lâu sau thì Tiểu Đào Nhi bưng chung canh đi vào phòng. Cảm nhận được bầu không khí lạnh ngắt trong phòng, tiểu nha đầu cũng biết không thể nói lung tung, chỉ đặt chung canh vào trong tay Kiều Sơ Huân, hành lễ với mấy người rồi lui xuống.

Lúc này Cảnh Dật đã có cái cớ, liền đứng dậy đi tới trước mặt hai người, mở nắp chung canh ra, dùng thìa khuấy một chút, đặt thìa vào trong tay Kiều Sơ Huân, nhẹ giọng căn dặn: "Bổ khí ninh thần, gần đây buổi tối nàng ngủ không ngon, uống nhiều một chút."

Lời vừa nói ra, sắc mặt hai người kia đều thay đổi.

Kiều Sơ Huân thì vừa xấu hổ vừa không biết đáp lại thế nào, không cần ngước mắt lên cũng biết Cảnh Dật nói ra lời này là cố ý. Mặc dù nàng bất mãn với cha mình, nhưng nàng và Cảnh Dật chưa thành hôn đã cùng giường chung gối lại còn gần gũi da thịt, chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, cho nên nàng không dám nhìn sắc mặt Kiều Lộ, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, giữa mi tâm còn lộ ra đôi chút ấm ức.

Cảnh Dật thu hết từng biến hóa nhỏ nhoi trên mặt nàng vào trong mắt, mặc dù cảm thấy không nỡ nhưng cũng không còn cách nào khác. Muốn nhanh chóng cưới được giai nhân như kế hoạch trước đó, lại muốn thuận lợi vượt qua ngưỡng cửa của nhạc phụ tương lai, vậy thì chỉ có thể tiếp tục kế sách này!

Kiều Lộ vừa nghe thấy lời kia thì trong lòng sầu não, không ngờ hai người kia đã phát triển tới mức đó, như vậy vì danh dự của Kiều Sơ Huân, hắn chỉ có thể đồng ý với hôn sự này mà thôi! Đồng thời hắn cũng thầm trách bản thân mình nhiều năm nay đã thiếu quan tâm, dung túng cho thiếp thất cho nên mới khiến trưởng nữ rơi vào tình cảnh như vậy, nhưng mặt khác hắn lại thấy lo cho tương lai của Kiều Sơ Huân. Dù sao thì đối phương cũng không phải người bình thường, nhất phẩm Tiểu Hầu gia của đương triều, đó là hoàng thân quốc thích đấy!

Nếu đổi lại là người khác, cho dù đối phương có chút bối cảnh thì với việc làm ăn gần như trải rộng từ bắc chí nam trong vòng mấy năm gần đây, nhà hắn chắc chắn cũng có thể xứng đôi để kết thông gia, chỉ cần của hồi môn nhiều hơn một chút, hôn sự cũng làm linh đình hơn một chút, Kiều Sơ Huân gả tới nhà người ta cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Nhưng mà đã dính vào hoàng gia, cho dù nhà hắn có núi vàng núi bạc thì có ích lợi gì? Vài năm nữa, người ta có cưới thêm thiếp hay là bỏ thê, thậm chí có ăn chơi đàng điếm thì nhà mình cũng chẳng thể nói được tiếng nào. Kiều Sơ Huân ở nhà chồng có phải chịu khổ thế nào thì cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Hơn nữa nha đầu này nhà hắn từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiền lành, không giống như những cô nương chanh chua điêu ngoa khác, nàng biết gió lựa gió bỏ buồm, trong lòng lại hay nghĩ ngợi, nếu như Cảnh Dật phụ bạc nàng, chắc chắn chưa đến dăm ba năm, Kiều Sơ Huân đã có thể nín nhịn thành bệnh!

Nghĩ vậy, sắc mặt Kiều Lộ lại càng khó coi, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Sơ Huân, con đi cùng ta một chuyến. Cha có mấy lời muốn nói riêng với con."

Kiều Sơ Huân cắn môi đứng lên, liếc mắt nhìn Cảnh Dật, sau đó theo Kiều Lộ đi ra ngoài.

Dường như Cảnh Dật đã sớm đoán được điều này nên cũng không ngăn cản, chỉ đứng sau nhàn nhạt cất tiếng: "Ông chủ Kiều lần đầu tới đây, chưa quen với mọi thứ trong thành, hơn nữa gần đây tình hình cũng không được yên ổn lắm, hãy để cho hai tên thị vệ đi theo, ít nhiều gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

Lần này Kiều Lộ lại không hề tỏ ý phản đối, chỉ gật nhẹ đầu, lễ độ nói cám ơn.

Cảnh Dật đưa mắt ra hiệu cho hai người bên cạnh, ý bảo bọn họ tháo vát một chút. Tiểu Lục và Tiểu Nghị tỏ ý đã hiểu, chắp tay với Cảnh Dật rồi cùng đi theo phía sau hai người kia.

Ra bên ngoài, Kiều Lộ dẫn người đi vào một trà lâu gần đó, chọn một chỗ phù hợp, liếc nhìn biển hiệu trên tường muốn gọi trà. Kiều Sơ Huân lại nhẹ giọng nói: "Bột trà Hoa Ổ dành cho hai người và mấy món trà cụ, đều bưng lên đây, để chúng ta tự làm là được."

* Trà Hoa Ổ là một danh trà thời Đại Tống, được sản xuất ở tỉnh Thiệu Hưng, thu hái từ giữa tháng ba hằng năm.

Tiểu nhị đáp lời, cười ha ha quay người chạy đi lấy đồ. Tiểu Lục và Tiểu Nghị đứng ở bên ngoài cửa, vẫn chưa theo vào bên trong.

Chỉ chốc lát sau, mấy thứ cần thiết đều đã được chuẩn bị đầy đủ, bao gồm trà cụ dùng để điểm trà, hai phần bột trà cùng với nước nóng đã chuẩn bị sẵn. Tiểu nhị nói một câu "Thong thả dùng", sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại cho hai người.

Kiều Sơ Huân đứng lên, nhấc ấm nước nóng lên bắt đầu tráng ấm pha trà và chén trà.

Kiều Lộ ngồi bên cạnh thấy vậy, lúc đầu còn khó hiểu, sau đó là giật mình, cuối cùng cũng chỉ biết cười khổ.

Trong hơi nước lượn lờ, Kiều Sơ Huân bưng một chén trà lên, dùng hai tay đưa tới trước mặt Kiều Lộ, quỳ gối xuống: "Mời cha dùng trà."

Kiều Lộ vươn tay nhận lấy chén trà, đứng dậy đỡ Kiều Sơ Huân, nghiêm nghị nói: "Đứng lên đi."

"Nhị nương con là người thế nào ta cũng biết. Mấy năm gần đây ta bỏ mặc không quan tâm đến con, vừa hổ thẹn với mẫu thân quá cố của con, cũng vừa tự lấy làm hổ thẹn cho kẻ làm cha này."

Không biết từ lúc nào nữ nhi nhà mình đã trở nên duyên dáng xinh đẹp như vậy, không biết nàng ở nhà phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, cũng không biết từ khi nào nàng đã luyện được tay nghề điểm trà khéo léo như vậy, hắn quả thật rất không xứng với hai chữ phụ thân này.

Kiều Lộ nói đến đây thì cũng không biết nói như thế nào nữa. Khóe mắt rưng rưng, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thấy Kiều Sơ Huân vẫn rũ mắt đứng đó, hắn cũng biết cho dù bây giờ mình có nói gì thì khúc mắc trong lòng nàng cũng không thể ngày một ngày hai mà cởi xuống được.

Nhưng việc cấp bách lúc này không phải là mối hiềm khích giữa cha con hai người mà là liên quan đến việc chung thân đại sự cả đời của Kiều Sơ Huân. Trước kia cho dù hắn có sai lầm như thế nào thì lòng dạ vẫn nghiêng về khuê nữ nhà mình, trong chuyện cưới gả này, hắn vẫn ôm chút tâm tư muốn bù đắp cho nàng.

Nhưng Cảnh Dật cho dù ưu tú thế nào thì cũng là con cháu hoàng gia, lại là một nam tử trẻ tuổi vượt trội về mọi mặt. Cùng là nam nhân, hắn hiểu rõ tâm địa gian xảo của những người như thế, căn nhắc mọi lẽ, Kiều Lộ thật sự không mấy tán thành đối với hôn sự của hai người. Nhưng bây giờ hai người đã gắn bó như phu thê, lại nhìn đối phương không hề có ý sẽ buông tha, vì vậy có một số việc, người làm cha như hắn chỉ có thể nói rõ trước với Kiều Sơ Huân.

"Nếu đã điểm hai chén trà thì Sơ Huân cũng nếm thử đi."

Kiều Sơ Huân nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu, đến bên cạnh bàn nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm.

Kiều Lộ thấy Kiều Sơ Huân đã nuốt nước trà xuống thì hỏi: "Mùi vị như thế nào?"

Kiều Sơ Huân suy xét một lúc, nhẹ giọng trả lời: "Trà Hoa Ổ nổi tiếng là hương vị thơm nồng, nếu là trà được thu hái đầu năm, kỹ thuật điểm trà lại đảm bảo, ngoài mùi vị thơm và thuần ra thì còn có thể từ từ cảm nhận được vị đắng chát trong nước trà, uống hết chén trà, vị đắng trên đầu lưỡi sẽ trở thành vị ngọt. Đây là thượng phẩm."

Kiều Lộ nghe Kiều Sơ Huân giải thích rõ, chậm rãi uống hết một chén trà, sau đó mới lên tiếng: "Nói không sai."

"Sơ Huân, từ trước tới nay cha đã để con phải chịu nhiều thiệt thòi, ta cũng không dám hy vọng con có thể lập tức tha thứ, chỉ là những lời hôm nay ta nói, hy vọng con có thể nhớ kĩ cả đời."

Kiều Lộ nhìn vào mắt Kiều Sơ Huân, chậm rãi nói: "Chén trà này là do tự tay con điểm, cho dù là đắng hay ngọt thì cũng là do con tự lựa chọn. Lúc ngọt thì hưởng thụ, lúc đắng thì cũng không cần phải quá mức lo lắng. Làm người không thể cả đời thuận buồm xuôi gió, đợi đến lúc con ở tuổi như cha bây giờ, ngẫm lại nửa đời đã qua, có thể cảm nhận được vị ngọt trong cái đắng thì cũng đã đủ để thỏa mãn, coi như không uổng một đời này."

Đôi mắt Kiều Sơ Huân dần ngập nước, nhưng cũng không nói thêm lời nào, chỉ liên tục gật đầu.

Kiều Lộ thở dài, kéo tay Kiều Sơ Huân, hai cha con ngồi nắm tay nhau, hắn thấp giọng cất tiếng hỏi: "Con thật sự... thích hắn như vậy?"

Kiều Sơ Huân cắn môi cố nén cảm giác muốn bật khóc, nhẹ nhàng gật đầu.

Kiều Lộ yên lặng một lúc, lại thấp giọng nói: "Sơ Huân, nếu con đã biết thân phận của hắn thì trong lòng cũng nên chuẩn bị trước. Hắn có thân phận địa vị như vậy, tướng mạo lại xuất chúng, khó mà... cả đời chỉ có một mình con..."

Kiều Sơ Huân không ngờ Kiều Lộ sẽ nói như vậy, cả người bỗng dưng cứng ngắc, sau đó là khó chịu trong lòng.

Kiều Lộ thấy nàng như vậy thì biết là từ trước tới giờ nàng chưa từng nghĩ đến điều này, cũng vì vậy mà cảm thấy không được thoải mái lắm: "Lần này ta tới tìm con, chuyện làm ăn đã có người trông coi giúp, không cần phải gấp gáp trở về, mấy ngày nay con hãy suy nghĩ cho thật kĩ..."

Kiều Lộ vừa nói chuyện vừa cắn răng, quyết tâm nói ra miệng: "Tốt nhất con hãy nghĩ cho kĩ, mặc dù đã từng cùng hắn... Nếu không muốn hôn sự này thì cũng không phải là không thể làm được! Dù sao việc này cũng không có ai khác biết, đến lúc đó cha chuẩn bị của hồi môn cho con nhiều một chút, chúng ta cũng hạ thấp yêu cầu một chút, chắc chắn sẽ có thể tìm được người toàn tâm toàn ý đối tốt với con."

Kiều Sơ Huân nhất thời cũng không mấy chắc chắn, mấy câu Kiều Lộ vừa nói đúng là từng câu từng chữ đều là vì muốn tốt cho nàng, mà Cảnh Dật đối tốt với nàng mặc dù là thật lòng thật dạ, nhưng với điều kiện của hắn, tương lai chưa chắc đã không...

Bây giờ trong lòng hắn chỉ có một mình nàng, không có nghĩa là sau này vĩnh viễn chỉ có một mình nàng. Hiện giờ hắn hết lòng yêu thương nàng, việc này không phải giả, nhưng ai có thể đảm bảo rằng cả đời chỉ yêu thương một người?

Ngay cả phụ thân nàng đây, mẫu thân nàng qua đời chưa đầy một năm đã cưới nhị nương về, bình thường ở bên ngoài cũng không ít lần tìm nữ nhân vui đùa. Cảnh Dật không chỉ có thân phận hơn người địa vị cao quý mà cả diện mạo lẫn tài năng đều xuất chúng, một nam nhân như vậy, cả đời có thể chỉ có một mình nàng sao?

Hai người ngoài cửa kia nghe rõ toàn bộ cuộc nói chuyện của hai cha con bên trong này, bao gồm cả câu nói cố đè thấp xuống của Kiều Lộ, trong lòng không khỏi khó chịu, hết sức lo lắng. Từ lúc nghe cha nói xong Kiều tiểu thư vẫn không lên tiếng, có lẽ là đã nghe lọt tai những lời này. Nhưng mà chủ tử nhà bọn hắn đâu phải là những nam tử khác chứ!

Quả thật, những lời Kiều Lộ nói không tránh khỏi sai lệch, nếu đặt lên người những vương công quý tộc khác thì quả là không sai, nhưng chủ tử nhà bọn hắn lớn lên ở phủ Tam Vương gia, có phụ thân và huynh trưởng như vậy, vốn cực kỳ chán ghét các mối quan hệ nam nữ hỗn loạn, lại bởi vì Triệu Lân là huynh đệ song sinh nên hắn vẫn luôn chán ghét dung mạo xuất chúng của mình, từng có một lần có ý định tự hủy dung mạo, may mà Cao Linh kịp thời phát hiện nên mới ngăn lại được.

Nếu nói trên đời này những người dung mạo xuất chúng mà lại ghét bỏ chính dung mạo của mình tới mức cực đoan, chỉ sợ ngoài Cảnh Dật ra thì cũng chẳng còn người nào khác. Nếu nói đến những nam tử xuất sắc nhất Đại Tống này, gia thế tài năng đều vượt trội, có ai chán ghét cuộc sống ăn chơi đàng điếm ba thê bốn thiếp, chắc hẳn Cảnh Dật cũng sẽ đứng thứ nhất.

Cho dù bên cạnh Cảnh Dật còn có Triệu Đình và Triển Vân, một kẻ thì lãnh cảm, một kẻ thì khả năng tự kiềm chế quá mạnh, thế nhưng thuở thiếu thời cũng đều đã từng vui đùa. Con cháu thế gia phần lớn đều giống như Chu Dục Phỉ, phong lưu chơi bời không chịu gò bó. Đếm tới đếm lui, nào có ai như Cảnh Dật, ghét việc vui đùa hưởng lạc buông thả dục vọng cùng nữ nhân từ tận đáy lòng.

Hai người nghĩ như vậy, đều cảm thấy bất công thay cho chủ tử nhà mình, bỗng dưng bị Kiều Lộ vơ đũa cả nắm như vậy, khiến cho Kiều tiểu thư nghĩ ngợi trong lòng, về nhà lại khó tránh khỏi xích mích với Cảnh Dật. Đồng thời bọn họ cũng hơi oán giận cái tính cách kiêu ngạo của Cảnh Dật, nếu hắn cũng biết ăn biết nói như Triển Vân, thường xuyên tâm sự với Kiều tiểu thư những chuyện lúc còn bé, như vậy bây giờ Kiều tiểu thư đã chẳng vì những lời này mà bị dao động, mất niềm tin đối với Cảnh Dật.

Nhưng hai người này lại không hề nghĩ rằng sự việc không đơn giản như những gì bọn hắn nghĩ. Thứ nhất, nói thế nào thì Kiều Lộ cũng không phải là người ngoài, mặc dù mấy năm gần đây cha con xa cách, nhưng người ta vẫn nói cha con liền tâm, lời của người làm cha chắc chắn rất có trọng lượng. Thứ hai, chuyện tình yêu nam nữ này không giống như tình nghĩa huynh đệ, càng yêu thích thì lại càng dễ bất an, càng thật lòng thật dạ thì lại càng khó thỏa mãn.

Trong phòng yên lặng một lúc lâu.

Sau cùng, lúc Kiều Sơ Huân đi theo Kiều Lộ ra khỏi phòng thì hai mắt đã sưng phồng, vẻ mặt ủ rũ, quả thật mấy câu nói kia đã đả động được trái tim nàng. Hai người Tiểu Lục đứng bên cạnh thấy vậy thì cũng chỉ biết lo lắng suông, trong lòng chỉ nghĩ, về nhà phải nói ngay chuyện này với chủ tử, nếu không... chưa biết hậu quả sẽ thế nào!

Cả đường đi, Kiều Sơ Huân vẫn cứ nghĩ mãi chuyện này, trên mặt lộ rõ vẻ uể oải, trong lòng thì mờ mịt không biết phải làm sao. Vừa nghĩ tới chuyện về nhà đối mặt với Cảnh Dật, biết rõ sắc mặt mình hiện giờ rất khó coi, không muốn khiến hắn vì lo lắng cho nàng mà càng thêm phiền muộn, trong lòng nàng lại càng cảm thấy bứt rứt, chỉ chốc lát sau, nước mắt đã ướt đẫm hai gò má.

Kiều Lộ đi ở đằng trước, hai người Tiểu Lục lại đi phía sau cách mấy bước, vì vậy đều không ai nhìn thấy sắc mặt Kiều Sơ Huân, hoặc cũng có thể bởi vì người nào người nấy đều có suy nghĩ riêng cho nên tư tưởng đều không mấy tập trung. Đi tới một góc quanh, hai người Tiểu Lục cảm thấy một cơn gió lướt qua, mắt hoa lên, trong nháy mắt Kiều Sơ Huân đã bị kẻ khác kẹp dưới tay, lướt qua một mái nhà, chạy về phía xa.

Người đi đường đều bị cảnh này dọa cho sợ ngây ra. Kiều Lộ nghe thấy động tĩnh bất thường phía sau, quay người lại thì chỉ thấy Kiều Sơ Huân đột nhiên biến mất, lại thấy hai tên thị vệ võ nghệ cao cường dường như đang đuổi theo kẻ nào đó, nhất thời cũng hoảng loạn, gọi người cứu mạng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK