Thái độ của Phương Thần vẫn bình tĩnh như trước: “Đúng là ta không biết gì về phòng đấu giá Vạn Tinh.”
“Vậy thì chớ đứng đây làm người khác cười rớt hàm nữa!”
Phương Thần nhìn viên Ngộ Thiên Đan kia rồi hờ hững nói: “Ngộ Thiên Đan có màu vàng kim là chính, ánh bạc là phụ, xung quanh tỏa ra linh quang, mùi thơm xông vào mũi. Viên Ngộ Thiên Đan này đúng là cũng như vậy nhưng ánh bạc của nó rất tối, lớp vỏ còn có những vết nứt nhỏ li tỉ, trông thì có vẻ như là do hỏa hầu không đủ nên mới sinh ra những vết rạn ấy
nhưng thực ra là do làm giả mà ra”
“Nếu ta không đoán sai thì viên đan dược này được bọc một lớp vỏ đan giả bên ngoài.”
Nói xong, Phương Thần chạm tay vào viên đan! Lập tức, tiếng rắc rắc vang lên!
Sau đó, lớp vỏ của viên đan dược vỡ vụn, lộ ra một viên đan dược màu đen sì ở bên trong.
Thấy vậy, mọi người xung quanh đều sợ ngây người! Hóa ra nó đúng là đan giả!
Đáng kinh ngạc hơn nữa là trên viên đan dược này còn viết hai chữ “ngu ngốc”.
Thấy vậy, Phương Thần bật cười, nói: “Ngươi thấy chưa, người kia mắng ngươi là đồ ngu đấy”
Ban đầu, Vu Nguyên Văn rất kinh ngạc, sau đó hắn ta giận tái mặt!
Hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng viên đan dược mình tốn tận hai ngàn linh thạch mới đấu giá được ở phòng đấu giá Vạn Tinh lại là hàng giả, hắn ta cảm thấy mình đã bị chơi xỏ.
Mộng Dao chớp mắt nhìn Phương Thần, không dám tin chuyện này là thật.
Nàng có nghe tiếng phòng đấu giá Vạn Tỉnh, nơi này trước khi đấu giá vật phẩm đều sẽ giám định thật giả trước, nếu không xác định được thì sẽ có sao nói vậy.
Chắc chản viên Ngộ Thiên Đan này đã được giám định rồi nhưng không ngờ một viên đan dược có thể qua mặt được cả phòng đấu giá Vạn Tinh mà lại bị Phương Thần nhìn một cái là phát hiện ra ngay!
Bản lĩnh giám định của Phương Thần thật không phải dạng vừa!
Động tĩnh ở nơi này thu hút không ít người để mắt tới, nhất là sau khi Vu Nguyên Văn tự tiết lộ về lai lịch của mình thì ánh mắt mọi người nhìn hắn ta lại càng thêm kính sợ và sùng bái.
Thế nhưng, sau khi Phương Thần chỉ ra viên đan này là giả nhất là khi thấy hai chữ “ngu ngốc” đó, không ít người phải phì cười.
“Ôi trời ơi! Ai mà chơi ác vậy”
“Tốn hai ngàn linh thạch để mua một viên đan giả, cười chết ta rồi.”
“Vu thiếu gia này đúng là ném tiền qua cửa sổ mà” Cả người Vu Nguyên Văn nổi gân xanh, nhất là khi thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn hắn ta như nhìn một thăng hề, hắn ta chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Vu Nguyên Văn nhìn Phương Thần chăm chằm, tất cả là tại tên này nên hắn ta mới bị mất mặt như vậy!
“Sao vậy? Đồ ngu ngốc? Ngươi vẫn muốn động thủ à?” Phương Thần bình tĩnh, hờ hững nhìn hẳn ta.
Mộng Dao đứng ra, lạnh lùng nói với Vu Nguyên Văn: “Sao. nào? Vu Nguyên Văn? Ngươi muốn đụng đến vị hôn phu của ta à? Nếu ngươi dám động tới hắn, nhất định ta sẽ không đội trời chung với ngươi!”
“Mộng sư muội hiểu lầm rồi, ta không hề có ý đó.” Vu Nguyên Văn vội vàng lắc đầu.
Tuy Vu gia rất mạnh ở Thần Đông Vực nhưng Mộng gia còn là ông trời của Thần Đông Vực, Vu gia không dám tùy tiện trêu chọc.
Vu Nguyên Văn chỉ còn biết hung hăng trừng mắt nhìn Phương Thần một cái, sau đó nói với bọn đàn em: “Chúng ta đi thôi!”
Lúc sắp đi, hắn ta truyền âm cho Phương Thần: “Ranh con, †a sẽ không dễ dàng cho qua chuyện ngày hôm nay đâu. Ngươi cứ chờ đó, cho dù có Mộng Dao che chở cho ngươi, ta vẫn có vô số cách để giết chết ngươi!”
Dọa nạt xong, Vu Nguyên Văn lập tức bỏ đi. “Hắn ta truyền âm cho huynh à?” Mộng Dao hỏi.
Phương Thần mỉm cười, nói: “Ừ, nhưng không sao, tự ta có thể giải quyết được”