"Dùng máu kiếm ma luyện thể xem ra không có quá nhiều ích lợi, vẫn không nên lãng phí, tìm cơ hội mua một ít dược liệu chuyên dụng để luyện thể thì tốt hơn", hắn thâm nghĩ trong lòng.
Nhưng điều khiến hắn hài lòng chính là giờ đây mạch thứ hai đã được mở ra một nửa dưới tác động của năng lượng máu kiếm ma.
Chỉ cần tiếp tục luyện tập thì việc nó được khai mở hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng Phương Thần phải rời đi, trạng thái hiện tại của hắn đã hoàn toàn bão hòa, không thể tiếp tục hấp thu linh khí.
Nếu tiếp tục ở lại sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thể bạn.
"Đã đến lúc quay về, lần sau ta chuẩn bị thêm một ít đan dược luyện thể, tin r'ắng muốn đột phá đến Đoạn Cốt Cảnh cũng không thành vấn đề".
“Về phần máu của kiếm ma, nó vẫn có thể dùng để cải tạo thể chất, tăng lên tu vi, cường hóa tinh thần lực cùng thiên đạo ma cốt,... bây giờ xem ra ba giọt máu kiếm ma còn lại cũng có chút không đủ dùng".
Khi đi về phía lối ra, hẳn vẫn suy nghĩ về cách sử dụng máu của kiếm ma một cách hợp lý để cải thiện bản thân.
Trong khi suy nghĩ, hắn đã rời khỏi núi Bát Trọng. Sự ra đi của Phương Thần không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, cũng không ai có thể nghĩ đến chuyện có người đã bị giết
chết ở trong núi Bát Trọng.
Nhưng ngay khi Phương Thần bước ra khỏi núi Bát Trọng, lại có thêm một luồng thần thức khác khóa chặt hẳn.
Phương Thần khẽ cau mày, khí tức này cực kỳ cường đại, nhất định là khí tức của một trưởng lão.
Đúng như dự đoán, một người đàn ông trung niên ăn mặc như trưởng lão từ xa đi tới trước mặt Phương Thần chỉ trong vài bước.
Chỉ có điều sắc mặt của người đàn ông trung niên rất âm trầm, tràn đầy ác ý.
"Ngươi là Phương Thần?", ông ta lạnh lùng hỏi. "Đúng vậy", Phương Thần nói.
Người đàn ông trung niên nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Ngươi đã giết La Ngạo?"
Phương Thần lập tức hiểu được đối phương là người của La gia.
"Là ta giết".
Phương Thần thẳng thắng thừa nhận.
Người đàn ông trung niên không ngờ Phương Thần lại bình tĩnh như vậy, không hề sợ địa vị trưởng bối của mình, liền đột nhiên tức giận cười lớn.
"Được! Hay lắm! Chỉ cần ngươi dám thừa nhận là được!"
"Ngươi hẳn cũng biết mình đã giết người không nên giết!", ông ta lạnh lùng nói.
"Hắn muốn giết ngươi chính là ngươi đáng bị giết! Thân phận của hắn là gì! Thân phận của ngươi là gì! Ngươi mà xứng cùng hắn tranh đoạt sao?", người đàn ông trung niên lạnh lùng quát.
Sau đó ông ta lại lạnh lùng nói: "Ta là tiểu thúc của La Ngạo, La Thiên Tiếu! Nếu như ngươi đã giết hắn thì ta sẽ khiến ngươi phải chôn chung!"
"Sao nào? Trưởng lão muốn giết ta ở chỗ này sao?", Phương Thần vẫn bình tĩnh.
La Thiên Tiếu cười lạnh nói: "Tên rác rưởi như ngươi không. đáng để ta tự mình ra tay. Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi với tư cách một trưởng lão hạch tâm, trong ba ngày ngươi phải đến Vạn Vật Giới, một trong ba thánh địa lớn! Ở đó có một tiểu thế giới vừa mới được mở ra, chúng ta cần đệ tử đi điều tra!”
Các trưởng lão của Thiên Vũ Thần Tông được chia thành bốn cấp: ngoại môn, nội môn, hạch tâm và nguyên lão.
Các trưởng lão hạch tâm có quyền ra lệnh cho các đệ tử nội môn.
"La trưởng trảo, chuyện này không được rồi". Vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên. Phương Thần nhìn lại thì có chút giật mình, bởi vì người lên tiếng chính là Hồng Vân trưởng lão, các chủ của Thần Đan Các, mới chỉ gặp hắn một lần ở ngoại môn.