• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Thẳng nam: Ngôn ngữ mạng, chỉ những bạn trai sống theo quan điểm, giá trị, thẩm mỹ của riêng mình, luôn khiến người khác không thích và không hài lòng. Cũng được dùng để khinh thường, chế giễu về mắt thẩm mỹ của đàn ông.)

“Chúng ta cởi quần áo ngủ đi.”

Thanh Liễu nghe vậy bất chấp ngượng ngùng, lập tức lắc đầu, “Không được.”

Người này lại muốn dỗ nàng chơi đây. Hôm qua cũng nói như vậy, mới đầu thì muốn cởi quần áo xem, xong rồi lại muốn sờ, sờ xong rồi lại muốn, lại muốn…

Uổng nàng còn tin lời hắn, cho là hắn không dám làm gì, ngây ngốc nghe theo. Lần này không thể lại nghe hắn dỗ nữa.

Lâm Trạm thấy nàng kiên định cự tuyệt, có chút tiếc nuối, còn định dỗ hai câu.

Thanh Liễu nói: “Không thì để ta ngủ ngoài đi.” Ôm nhau như này nàng cũng không được nhiên.

Lâm Trạm vội vàng lắc đầu, ôm chặt lấy nàng, không cởi thì không cởi, nhưng không thể để vợ đến tay lại bay mất.

Chính là đôi tay hắn vẫn không đứng đắn, lên lên xuống xuống vỗ về.

Thanh Liễu cắn môi, nhẹ cau mày, mặc hắn vậy.

Tay Lâm Trạm đụng đến vạt áo của nàng đột nhiên dừng lại, thử mò tay vào trong cổ áo.

Thanh Liễu vội đè tay hắn lại, hỏi: “Lại muốn làm gì?”

Lâm Trạm nói: “Vợ, ta không ngủ được, nàng để ta cho tay vào trong thôi,”

Thanh Liễu vừa tức giận vừa đành chịu, bình thường không ngủ chung cũng không thấy hắn mất ngủ, nói như bây giờ rõ ràng là muốn giở trò xấu.

Chính là trong lòng nàng cũng biết, hai người đã cùng giường chung gối, muốn hoàn toàn không cho hắn động vào là không có khả năng, huống hồ bây giờ thật sự đã quá muộn, không nghĩ lại cùng hắn giằng co, đành phải đỏ mặt hơi chút nhượng bộ, “Chỉ được sờ thôi đấy, nếu huynh muốn làm cái khác nữa, ta… Ta trở về sương phòng ngủ.”

Lâm Trạm vội vàng gật đầu, một bàn tay lủi vào, cao thấp xoa bóp sau đó dừng lại trước ngực vợ hắn, cầm lấy một bên mềm mại no đủ, lúc nặng lúc nhẹ xoa. Rồi sau đó ngáp một cái, cảm thấy mỹ mãn nói: “Vợ, chúng ta ngủ đi.”

Bàn tay nóng bỏng của hắn che trên ngực nàng, mặt Thanh Liễu cũng nóng theo, cực kỳ không được tự nhiên.

Có điều nàng lấy vợ chồng khác cũng đều ôm nhau ngủ như vậy liền ngại nói với hắn, chỉ phải tự mình nhịn.

Lâm Trạm rất nhanh đã ngủ, Thanh Liễu ban đầu hơi cứng ngắc, sau rồi chậm rãi trầm tĩnh lại, không bao lâu cũng ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt Thanh Liễu chưa kịp mở đã nghe bên tai có thanh âm, “Vợ, dậy thôi.” Tiếp theo ngực đã bị người bóp một cái.

Nàng vội mở mắt, gương mặt phóng đại có Lâm Trạm ở trước mắt, ngó xuống, tay của người kia vẫn còn ở trong cổ áo nàng, đang cầm hăng say.

Nàng lập tức đẩy người ra, túm lấy cổ áo, mặt đỏ bừng, bên ngực bị người kia cầm một đêm bây giờ vẫn còn phát nóng, giống như bàn tay kia vẫn còn trên đó.

Lâm Trạm có chút tiếc nuối, tối hôm qua sờ vợ hắn ngủ rất ngon. Quả nhiên trong chăn có người cảm giác khác ngay, hắn còn chưa rời khỏi giường trong lòng đã chờ mong buổi tối đến.

Thanh Liễu nằm trong, quần áo ở dưới giường, nếu muốn lấy thì phải đi qua Lâm Trạm, nàng không có ý định làm vậy, chỉ phải chờ hắn dậy trước.

Lâm Trạm vén chăn liền dậy, không biết hắn ngủ kiểu gì, hôm qua trước khi đi ngủ có mặc áo lót, ngủ một giấc dậy không biết áo chạy đi đâu, chỉ có chiếc quần rộng thùng thình treo một bên.

Thanh Liễu nhìn thoáng qua rồi vội chuyển mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Xem ra tướng ngủ của người này không tốt, kỳ lạ chính là quần áo ngủ của hắn không thấy đâu, nhưng cả đêm tay hắn vẫn đặt trên ngực nàng, thật sự là, thật sự là không biết nên nói hắn cái gì mới tốt.

Lâm Trạm đứng ở đầu giường xem vợ hắn trên người mặc áo lót, tóc dài rối tung sau lưng, xinh xắn khéo léo ngồi ở trên giường của hắn, trong lòng liền nhảy nhót bay thẳng lên.

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện)

Thanh Liễu thấy hắn cười mãi không thôi, chỉ kỳ quái nhìn thoáng qua rồi xuống giường, lấy quần áo mặc lên người, sau ngồi trước bàn trang điểm cầm lược chải tóc.

Bàn trang điểm này giống ý đúc bàn trang điểm trong phòng nàng, không biết vốn có sẵn hay là sau này Lâm Trạm kêu người ta làm thêm cái nữa.

Thanh Liễu chỉ chạm vào lược, những cái hộp khác trong hộp nữ trang nàng không có ý tự tiện nhìn lung tung.

Lâm Trạm mặc xong quần áo đứng ngay bên cạnh xem nàng, có chút hăng hái nhìn nàng chải đầu.

Chờ Thanh Liễu chải tóc xong muốn cắm trâm bạc hình hoa ngọc lan thường đeo lên, hắn lập tức ngăn cản, vươn tay mở hộp nữ trang ra, nói: “Vợ, nàng đeo cái này đi.”

Thanh Liễu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cao thấp hai cái hộp, nhưng lại đều là đựng trâm, còn có một vài món trang sức nàng không biết tên, ngọc bội, nhẫn, nàng vội lắc đầu, nói: “Đây là đồ của huynh à?”

Lâm Trạm nói: “Có mấy cái là của trước đây.” Hắn dùng tay gẩy gẩy mấy kiểu trang sức nữ, “Những cái này là hôm qua ta đi vào huyện mua cho nàng, vợ, nàng đeo cho ta xem đi, đừng đeo cây trâm bạc kia, như lão thái thái vậy.”

Thanh Liễu không nói gì liếc hắn, người này trước đó ghét bỏ quần áo của nàng cũng nói là lão thái thái mặc.

Nàng vẫn chỉ lắc đầu, “Ta rất thích cây trâm này, trang sức khác ta cũng có, trước đó nương còn làm trang sức mới cho chúng ta chỉ là bình thường không hay dùng đến thôi, huynh không cần lại tốn kém mua mấy cái này đâu. Những cái này… Có thể trả lại cho chủ quán không?”

Bình thường phụ nhân nông gia có một cây trâm, một cái vòng bạc cũng là trân trọng coi như bảo bối, ngày thường không nỡ đeo, chỉ ngày lễ tết hoặc là thăm người thân mới đeo.

Về phần trang sức bằng vàng, Thanh Liễu cũng thấy một lần trên tay con dâu nhà thôn trưởng, là một cái nhẫn vàng xinh xắn, nhìn mảnh một vòng, đeo trên tay sáng loáng, cực kỳ đáng chú ý, khiến phụ nhân trong thôn hâm mộ đến vô cùng.

Thanh Liễu cũng chỉ là một cô gái bình thường, thấy những trang sức này trong lòng tự nhiên cũng yêu thích. Nhưng yêu thích này chỉ giới hạn trong thưởng thức, nếu bảo nàng đeo nàng lại cảm thấy rất rêu rao, nhất định sẽ bị người chỉ trỏ.

Hơn nữa nàng là người nhà nghèo đi ra ngoài, đến trong nhà giàu, nếu ngay lập tức tô son dặm phấn đep vàng đội bạc, không biết người khác ngầm nói lời khó nghe nào đâu.

Trâm bạc trên đầu nàng là đồ cưới khi xuất giá cho nên mới thường xuyên đeo.

Sau khi đến Lâm gia, Tiết thị một lần đánh cho nàng toàn bộ trang sức, do khi ấy nàng thủ tiết, đánh đều là trang sức bạc. Mặc dù là như thế, mỗi dạng đều cực kỳ tinh mỹ, nàng đeo cảm thấy quá mức phô trương, có chút không được tự nhiên cho nên ngày thường ít đeo.

Trước mắt mấy món đồ Lâm Trạm mua cho nàng, nhìn ánh vàng rực rỡ, nàng càng thêm ngại đeo đi ra ngoài.

Hơn nữa nàng không biết trên người Lâm Trạm có bao nhiêu bạc, đừng chỉ tiêu trên người nàng.

Còn có chính là bà bà đối nàng tốt, nàng càng phải thường xuyên nhớ đến bổn phận của con dâu, trong nhà này vẫn là bà bà làm chủ, nàng lo lắng Lâm Trạm mua cho nàng mấy thứ này sẽ làm Tiết thị không vui, cảm thấy hắn tiêu tiền bậy bạ.

Lâm Trạm nghe nàng nói không cần, có chút không vui, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, nói: “Tại sao phải trả lại? Nàng không thích à?”

Thanh Liễu nói: “Không phải là không thích, chỉ là không cần phải mua nhiều như vậy, trong nhà ta cũng có mà.”

Lâm Trạm nói: “Vậy cái đó rất xấu, dù sao ta đã mua, nàng không muốn ta sẽ ném hết vào rãnh nước.”

Thanh Liễu nóng nảy, “Như vậy sao được?”

Lâm Trạm liền nói: “Không có gì là không được, nàng muốn thì đeo, không muốn ta sẽ ném hết mua cho nàng cái mới.”

“Vậy đó không phải là lãng phí bạc sao?”

Lâm Trạm nói: “Ta lại không thiếu bạc.”

Thanh Liễu thấy hắn vẻ mặt không quan trọng liền biết hắn không nói chơi, người này có lẽ thật đúng là có thể làm ra loại chuyện này.

Nàng bất đắc dĩ, chỉ phải nhìn lại đống trang sức đó, không biết Lâm Trạm chọn thế nào, mấy thứ này cái nào cũng rất phô trương.

Nàng cầm lấy một cây trâm cà, đuôi trâm ánh vàng rực rỡ to bằng nửa bàn tay nàng, làm nàng sợ đến mức nhanh chóng đặt về chỗ cũ. Lại nhặt một cây trâm khác lên, bên trên một khối bảo thạch nàng nhìn trái tim run run, cũng vội vàng buông xuống.

Lâm Trạm thấy nàng cầm lấy một cái lại buông, cầm lấy cái khác lại buông không khỏi đau đầu. Chẳng lẽ vợ thật sự không thích mấy cái này? Nhưng hắn đã cố ý chọn những cái to nhất sáng nhất bắt mắt nhất cho chủ quán bọc lại mà.

Thanh Liễu nhặt nửa ngày cuối cùng chọn ra một cái trâm vàng mảnh mảnh, trên đầu trâm không có hoa văn gì khác, chỉ khảm một viên mã não to bằng móng tay. Trong đống trang sức đắt tiền này, cây trâm này quả thực giống như một dòng nước trong.

Lâm Trạm bĩu môi, mắt vợ kém quá đi, bày đặt cái to lại sáng không cần, chọn một cây đậu nành. Cây trâm này cũng không phải hắn chọn, là lúc tính tiền chưởng quỹ đưa thêm, hắn căn bản không vừa mắt.

Thanh Liễu từ bên trong lấy ra cây trâm này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nàng rất lo lắng trong đống này không có một cái mang được ra ngoài, chọc giận người này, hắn thật muốn vứt hết.

Lâm Trạm mặc dù trong lòng oán thầm mắt vợ, ngoài miệng lại săn sóc không nói gì, bằng không vợ lại thấy mất mặt.

Hắn cầm lấy cây trâm cài trong tay Thanh Liễu, hưng trí bừng bừng nói: “Ta đeo giúp nàng.”

Thanh Liễu chỉ phải theo hắn, nghiêng nghiêng đầu, chỉ vào một vị trí trên búi tóc, “Cài ở đây đi.”

Lâm Trạm nín thở vận khí, dè dặt đeo cho nàng, cuối cùng lùi lại một bước, vừa nhìn vừa gật đầu, “Không tệ không tệ.” Làm như rất hài lòng với tay nghề của mình.

Thanh Liễu buồn cười liếc hắn,

Vừa đúng lúc này Hứa tẩu bưng nước ấm đến, hai người rửa mặt xong, Thanh Liễu đang sửa sang lại quần áo thì Lâm Trạm hỏi: “Vợ, sao nàng không bôi son?”

Thanh Liễu nói: “Lại không ra ngoài, bôi cái đấy làm gì?”

Lâm Trạm lắc đầu, ấn nàng ngồi lại trước bàn trang điểm, mở ra ngăn phía trên cùng, bên trong có mấy hộp son phấn.

Lâm Trạm mở một hộp ra, bên trong là phấn trang điểm làm từ trân châu trắng, lại mở một hộp khác, chính là son màu đỏ, hắn nóng lòng muốn thử, “Ta giúp nàng bôi lên nhé.”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện)

Thanh Liễu thấy ngón tay hắn quẹt một cái vào hộp son, lấy ra một tảng lớn muốn bôi lên trên mặt mình thì vội né, miệng nhanh chóng nói: “Ta tự mình bôi, tự mình bôi.”

Nếu để hắn bôi thì hôm nay không cần ra ngoài gặp người.

Lâm Trạm có chút tiếc nuối, hồi nhỏ trộm son của nương bôi cho chim nhỏ, hắn cảm thấy cũng không tệ lắm, đáng tiếc vợ không cho hắn giúp.

Thanh Liễu sợ hắn lại muốn nhúng tay, vội cầm hộp phấn lên, đầu ngón tay lấy ra một ít xoa xoa lên lòng bàn tay, nhẹ bôi lên mặt. Lại lấy son qua chỉ lấy một ít, bôi lên tay cực mỏng mới đánh lên má, trên môi cũng bôi 1 ít, mấp môi, thoa đều.

Lâm Trạm mua son màu sắc cực tươi đẹp, trên môi trên má nàng chỉ bôi có một ít, khí sắc toàn thân lập tức khác ngay.

Trước đó lúc mừng năm mới Cẩm nương có đưa nàng một bộ son, đều là màu hồng đào hải đường, nàng còn cảm thấy quá tươi, ngày thường không mấy khi dùng. Màu đỏ đậm như này càng là lần đầu tiên dùng, nhìn qua cũng không tệ lắm.

Nàng soi gương chiếu chiếu, cảm thấy cho dù hôm thành thân đó cũng không có trang điểm như hôm nay, không khỏi nghiêng đầu nhìn qua Lâm Trạm, mang theo mấy phần xấu hổ hỏi: “Thế nào?”

Lâm Trạm chuyên chú nhìn nàng, gật gật đầu.

Thanh Liễu bị hắn nhìn càng thêm ngượng ngùng, đứng dậy vuốt vuốt quần áo rồi định cùng hắn cùng đi ra ngoài.

Lâm Trạm lại giữ chặt nàng, bất ngờ không phòng ngự, cúi đầu xuống, chiếu đôi môi hồng cong cong của nàng cắn một cái.

Thanh Liễu hô nhỏ: “Son của ta bị huynh ăn hết rồi.”

Lâm Trạm dời ra nhìn xem, lại đến gần, hàm hồ nói: “Lát nữa ta bôi giúp nàng.”

Vừa vặn tô đậm thêm, thêm chút đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK