• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khai Hoa | Linh

Đợi Ngọc nhi lại từ trong phòng bước ra, Đậu Tầm lập tức nhảy đến đón, chặn người lại.

Ngọc nhi đi sang bên nào hắn liền đi theo chặn lại, không còn cách nào đành phải ngẩng đầu nhìn hắn, hơi cáu nói: “Huynh muốn làm gì?”

Đậu Tầm gãi gãi đầu, ấp úng, “Tiểu Ngọc, có phải vừa rồi cô nghe được gì rồi không? Chuyện đó… Ta không có ý gì đâu… Ta chỉ đùa với đại sư huynh thôi, cô đừng coi là thật.”

Ngọc nhi quay đầu đi, nói: “Là thật là giả cũng không có quan hệ gì với ta hết, chính là hai người không nên đùa như vậy, nếu để người khác nghe được thì họ sẽ nói dì Liễu thế nào?”

Đậu Tầm vội vàng gật đầu, “Được được được, từ giờ trở đi ta sẽ không nói vậy nữa. Tiểu Ngọc… Cô còn giận nữa không?”

Ngọc nhi liếc hắn một cái, thấy hắn vẻ mặt căng thẳng, nhẹ lắc đầu, “Không giận, huynh tránh ra đi, ta còn phải đi bưng bữa sáng nữa.”

“Ta đi bưng! Ta đi bưng!” Đậu Tầm nghe cô nói không giận, vui vẻ nhảy lên, vội vàng giúp cô làm việc.

Ngọc nhi thấy hắn đã chạy xa, lắc đầu lại quay vào phòng.

Nàng cho rằng như vậy là xong rồi, không ngờ lúc cô đến bên bờ hồ giặt quần áo, Đậu Tầm lại vội vàng đi theo.

Nhìn người đi sát phía sau mình, Ngọc Nhi bó tay nói: “Huynh đi theo ta làm gì, mau đi luyện võ đi.”

Đậu Tầm lắc đầu không muốn đi. Trong ngực hắn vẫn đang giữ chiếc trâm cài hôm nọ xuống núi mua được, đến bây giờ vẫn chưa đưa ra ngoài, hôm nay nhất định phải cho cô.

Ngày hôm qua chuyện của dì Liễu không chỉ kích thích Lệ Đông Quân, cũng kích thích đến Đậu Tầm, hắn cảm giác nếu mình cũng giống sư phụ không làm gì, không chừng ngày nào đó vợ sẽ thành của người khác.

Ngọc nhi giặt quần áo thì hắn theo ở bên cạnh bận lên bận xuống, chốc thì giúp đỡ đưa chày gỗ, lát thì giúp nàng vắt quần áo.

Ngọc nhi vốn cho rằng hắn là do hai người gần tuổi nên mới thân cận với mình hơn so với người khác, bây giờ thấy hắn như vậy liền nhận ra chút không thích hợp.

Cô bỏ quần áo đã giặt vào chậu, xoay người nhìn Đậu Tầm, nghiêm mặt nói: “Mầm đậu, có phải là huynh có chuyện gì muốn nói không?”

Đậu Tầm con mắt đảo quanh không dám nhìn cô, một lúc lâu sau mới lấy cây ngọc trâm kia ra, ngại ngùng nói: “Tiểu Ngọc, cái này tặng cho cô.”

Ngọc nhi mặt lộ vẻ kinh hãi, không nhận lấy mà hỏi: “Sao lại cho ta?”

Đậu Tầm cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, ngón chân ở trong giày động động, theo thứ tự nổi lên, hắn giống như cuối cùng cũng tìm được dũng khí, ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, nói to: “Ta, ta… Ta nghĩ muốn cô làm vợ ta!”

Bên hồ nước yên tĩnh không tiếng động, ngẫu nhiên có mấy con chim từ trên đầu bay qua, tiếng gió xuyên qua trong rừng, lá cây rì rào lay động.

Đậu Tầm nói xong liền nhắm mắt lại, đợi một lúc không thấy Ngọc nhi trả lời, hắn không nhịn được lén mở hé một bên mắt ra.

Ngọc nhi đang mặt đỏ bừng đầy kinh ngạc nhìn hắn.

Đậu Tầm lập tức mở mắt ra, ánh mắt dao động trên mặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Ngọc nhi, cô có nguyện ý không?”

Ngọc nhi như là bị bừng tỉnh, vội cúi đầu, ngón tay níu chặt gấu váy rồi lại luống cuống buông ra, lại níu chặt… Lặp đi lặp lại như thế mấy lần nàng mới chậm rãi hít một hơi thật sâu, khẽ lắc đầu.

Đậu Tầm không thể tin được, “Vì sao? Cô không thích ta à? Tiểu Ngọc, có phải ta có điểm nào không tốt không? Cô nói với ta, ta sẽ sửa! Hay là cô vẫn còn giận ta buổi sáng nói lung tung? Cô tin ta đi, sau này ta sẽ không lại nói vậy nữa!”

Ngọc nhi lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt nước khẽ nói: “Chuyện này không liên quan đến huynh, Ta… Ta cảm thấy chúng ta không thích hợp lắm.”

Nàng là muốn ké rể về nhà, người bình thường nếu có chút bản lĩnh ai nguyện ý ở rể?

Đậu Tầm truy hỏi: “Chỗ nào không thích hợp? Có phải cô lo lắng ta sẽ không kiếm được tiền, sau này không nuôi được cô không? Sẽ không vậy đâu, Tiểu Ngọc cô tin ta, mặc dù ta không lợi hại như sư huynh nhưng ta cũng sẽ cố gắng kiếm tiền. Cô xem cây ngọc trâm này cũng là dùng bạc ta kiếm được mua, ta vẫn còn rất nhiều bạc, đều cho cô được không?”

Ngọc nhi không muốn nghe thêm nữa, lắc đầu nguầy nguậy, đẩy hắn ra vội vàng bước đi.

Đậu Tầm đứng tại chỗ, vẻ mặt thất thần.

Bên trong sân nhỏ, Lâm Trạm nói với Thanh Liễu: “Vợ vừa rồi nàng có nghe thấy không, tối qua sư phụ xuống núi.”

Thanh Liễu đút cho An An một thìa cơm nhão, nói: “Chàng nói sư phụ sẽ đi đâu nhỉ? Ngài ấy sẽ không buổi tối còn đi tìm dì Liễu đấy chứ?”

Tuy rằng sư phụ tâm ý đã định, nhưng dì Liễu nghĩ thế nào còn chưa biết, nếu sư phụ đi tìm bà, bị người ta thấy cô nam quả nữ sống chung một nhà, không biết lại truyền thành dáng vẻ gì nữa.

Lâm Trạm lại cảm thấy theo tính cách của Lệ Đông Quân, có khả năng nhất là đến nhà họ Trịnh kia xem trước, phán đoán xem có uy hiếp gì với mình không sau đó mặc kệ có uy hiếp hay không đều đánh một trận trước, lại đến nóc nhà bà chủ ngồi.

Hắn thấy Thanh Liễu lo lắng, liền nói: “Yên tâm đi, sư phụ có chừng mực.”

Tuy rằng bản thân Lệ Đông Quân cũng không cho là như vậy.

Nhưng Thanh Liễu lại tin, buông lo lắng xuống, yên tâm đút cơm cho con trai.

Cũng thật là bị Lâm Trạm nói trúng, tối hôm qua Lệ Đông Quân cả đêm xuống núi, thật đúng là thừa dịp có khí, khó được chịu khó một lần, đến Trịnh gia sờ đáy, kết quả gặp Trịnh đại quan đang cùng tiểu thiếp tán tỉnh, ông đánh ngất tiểu thiếp, không chút khách sáo đánh Trịnh đại quan một trận, lại điểm huyệt câm, cởi hết quần áo xách ra phủ treo tại đầu trấn.

Trịnh đại quan nhân da thịt trắng bóng, dưới ánh trăng có mấy phần dễ thấy, đáng tiếc trấn nhỏ đến cả người gõ mõ cầm canh cũng không có, ban đêm trên đường trừ chó hoang ra không nhìn thấy nửa bóng người, hoàn toàn không có người có thể giải cứu ông ta.

Tận đến sáng ngày hôm sau mới có người phát hiện ông ta, người nọ lại hô to làm đưa đến càng nhiều người vây xem, mọi người nhìn cơ thể trần truồng của Trịnh đại quan nhân, bình phẩm từ đầu đến chân, chậc chậc có tiếng.

Đáng thương Trịnh đại quan nhân, vất vả lắm mới gắng gượng được đến sáng sớm, lại sống sờ sờ bị tức hôn mê bất tỉnh.

Mà Lệ Đông Quân làm xong việc này thật đúng là đến nhà Liễu Phiêu Nhứ. Có điều khác với Lâm Trạm nói, ông không ngồi trên nóc nhà mà ngồi trên xà nhà.

Loại chuyện này ông rất quen thuộc.

Sáng sớm Liễu Phiêu Nhứ dậy nấu cơm, liếc mắt một cái liền thấy trên xà nhà phòng bếp có một người đang nằm.

Bà bị hoảng sợ, đợi nhìn rõ ràng mới vỗ ngực thở phào.

Lệ Đông Quân nghe được tiếng vang, không xuống dưới mà là ở trên khúc gỗ hẹp đó xoay người lại, nằm nghiêng, khuỷu tay gấp khúc chống đầu, trên cao nhìn xuống đối diện với Liễu Phiêu Nhứ.

Liễu Phiêu Nhứ cười cười, trong lời nói có mấy phần hoài niệm, “Lần trước gặp Lệ tướng quân như vậy là hai mươi năm trước ấy nhỉ?”

Sáng sớm thấy trên xà nhà có người lại chỉ kinh chứ không sợ cũng là do trước đây có kinh nghiệm.

Ngày trước khi Lệ Đông Quân còn ở Kinh thành, ngẫu nhiên cũng sẽ ngồi trên xà nhà như này nhìn tiểu thư nhà bà.

Bà nhớ lại chuyện trước đây, trong lòng không khỏi nhớ thương đến tình hình tiểu thư dạo này, nghĩ mấy ngày nay có rảnh không bằng chút nữa viết thư cho nàng.

Lệ Đông Quân hỏi: “Hôm nay không ra quán à?”

Liễu Phiêu Nhứ lấy lại thần, “Đúng, định nghĩ một thời gian. Trong khoảng thời gian này nhận được tướng quân chiếu cố, Phiêu Nhứ không có gì báo đáp, chỉ có nấu ăn coi như tạm được, ngày sau nếu tướng quân muốn ăn mì có thể tùy thời đến tìm ta.”

Lệ Đông Quân không nhận lời này, ông ẩn trong bóng tối, không thấy rõ thần sắc.

Liễu Phiêu Nhứ trong lòng khó hiểu, thử dò xét: “Tướng quân?”

Lệ Đông Quân lại hỏi: “Cô sắp xuất giá à?”

Liễu Phiêu Nhứ hơi sửng sốt, bật cười nói: “Ngài nghe ai nói vậy?”

Lệ Đông Quân hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Họ Trịnh kia không phải đồ tốt, trong nhà cơ thiếp thành đàn, cũng không phải thật tình đối tốt với cô. Hơn nữa nhìn hắn hình người lại miệng cọp gan thỏ, không chút cốt khí, không xứng với cô.”

Liễu Phiêu Nhứ thấy ông nói nghiêm túc, giống như nghĩ là thật, vội hỏi: “Đợi đã, tướng quân, đây chẳng qua là người ngoài truyền linh tinh, ta với Trịnh đại quan nhân nửa xu quan hệ cũng không có, càng không tính gả cho hắn.”

“Hả?” Lệ Đông Quân ngồi dậy, hỏi: “Thật không?”

“Thật, ngài xem ta nghỉ bày quán chính là để tránh đầu gió này.”

Lệ Đông Quân bay xuống khỏi xà nhà, nói: “Tại sao phải tránh? Họ Trịnh dây dưa cô à?”

Liễu Phiêu Nhứ bất đắc dĩ nói: “Cái này thì không có, Trịnh đại quan nhân vẫn chưa tự mình ra tay, chỉ là hàng xóm láng giềng truyền đi không dễ nghe, người làm mối lại ngày ngày đến cửa thuyết phục ta, ta đã không thể trêu vào, vậy trốn một thời gian.”

Lệ Đông Quân nghe xong lại nhớ cho họ Trịnh một khoản.

Liễu Phiêu Nhứ nói: “Hôm nay sao tướng quân lại ở đây?”

Lệ Đông Quân nói: “Xuống núi làm việc.”

Liễu Phiêu Nhứ gật đầu không hỏi nhiều, vén tay áo lên múc nước vo gạo, hỏi: “Đã ăn sáng chưa? Nếu không ngại đơn giản thì cùng ăn chung?”

Lệ Đông Quân không chút khách sáo gật đầu.

Liễu Phiêu Nhứ nghĩ nghĩ rồi múc thêm một bát gạo.

Lệ Đông Quân như đại gia ngồi ở một bên chờ ăn cơm, nhìn Liễu Phiêu Nhứ qua lại bận việc, đột nhiên ông lại nghĩ đến một việc, hỏi: “Cô định khi nào thì gả chồng?”

Liễu Phiêu Nhứ tay chững lại, vấn đề này trước kia bà chưa từng nghĩ đến, nhưng chuyện trong mấy ngày nay làm bà hơi xúc động, cuộc sống lẻ loi một mình, đặc biệt là một nữ tử, lúc rỗi rảnh thì đúng là nhàn nhã tự do, nhưng khi gặp chuyện phiền phức gì cũng rất dễ không biết nhờ cậy ai.

Hơn nữa thế nhân đối nữ tử lúc nào cũng hà khắc hơn, đến tuổi này của nàng vẫn chưa xuất giá, không biết có bao nhiêu người nói nhảm đâu.

Nhưng nếu muốn qua loa tìm một người gả cho thì nàng lại không cam lòng. Hơn nữa tình huống của nàng như vậy cũng không tìm được gia đình tốt lành gì, cho dù thành thân rồi có khi cuộc sống sau này còn khổ hơn bây giờ nữa.

Hai ngày nay nàng tính không bằng nuôi một hai đứa bé, một là có người làm bạn, hai là cũng coi như làm một việc thiện. Chỉ là việc này cũng không dễ hoàn thành, bây giờ nàng vẫn đang do dự xem chừng.

Giờ bị Lệ Đông Quân hỏi, trong lòng có cả đống suy nghĩ cuối cùng không biết nói cái nào, bà chỉ cười tự giễu nói: “Tùy duyên đi, không chừng ngày mai sẽ gả, cũng có khi cả đời này không gả ra được.”

Lệ Đông Quân không nói thêm gì nữa, ăn xong cơm sáng liền cáo từ.

Thanh Liễu phát hiện, cả ngày hôm nay Ngọc nhi đều tâm thần không yên, có lúc gọi nàng mấy tiếng cũng không thấy đáp lại. Nàng nghĩ nghĩ, tình huống này hình như bắt đầu từ lúc sáng sớm nàng đi giặt quần áo về mới có, hơn nữa Đậu Tầm vốn nên là một ngày đến mấy chuyến hôm nay lại hoàn toàn không xuất hiện, trong lòng nàng liền có đoán.

Thấy Ngọc nhi lại lần nữa xuất thần, Thanh Liễu cất đồ trong tay đi, ngồi xuống đối mặt với nàng, hỏi: “Ngọc nhi, em với tiểu sư đệ sao vậy?”

Ngọc nhi lấy lại tinh thần, hoảng loạn tránh khỏi ánh mắt nàng, “không, không có gì…”

Thanh Liễu nói: “Đừng sợ, ta biết cả rồi, có phải tiểu sư đệ nói tâm ý của đệ ấy cho em biết không?”

Ngọc nhi lập tức ngẩng đầu lên, cả kinh nói: “Thiếu phu nhân, ngài đã biết rồi?”

“Đúng, ta đã sớm biết, tiểu sư đệ đơn thuần nhiệt tình, tâm tư của đệ ấy không khó đoán. Em thì sao? Em nghĩ thế nào?”

Ngọc nhi lắc đầu, mang theo mấy phần mê mang nói: “Em… Em cũng không biết nữa. Thiếu phu nhân, em không biết em có thích hắn không, nhưng hôm nay từ chối hắn trong lòng em lại thấy khó chịu, buồn buồn không thở nổi, ngài nói em là bị sao vậy?”

Thanh Liễu nói: “Em đã khó chịu vậy chính là trong lòng em có vị trí của đệ ấy.”

“Nhưng mà…” Ngọc nhi cau mày, “Em không thể như vậy, cha nương em muốn em ở nhà, em không thể làm bọn họ buồn lòng được.”

Thanh Liễu thấy nàng nói kiên định, nhưng trong mắt lại có bất lực, khẽ thở dài:

Cô nương ngốc, em hiếu thuận như vậy cha nương em mà biết khẳng định sẽ rất vui mừng.”

Ngọc Nhi cười nhẹ, chậm rãi cúi đầu.

Thanh Liễu thấy nàng đối Đậu Tầm cũng có tình, chỉ là vì hiếu thuận mà không thể không làm mình chịu uất ức.

Nàng còn chưa cập kê lại đã hiểu chuyện như vậy, không khỏi làm người thương tiếc.

Đến lúc Lâm Trạm về, Thanh Liễu liền nói chuyện này với Lâm Trạm.

Lâm Trạm hỏi: “Vợ, không phải nàng nói việc này chúng ta mặc kệ à?”

Thanh Liễu nói: “Khi đó ta nói như vậy là bởi vì hai người họ tâm ý chưa định, nếu chúng ta vội vàng can thiệp chỉ sợ không hợp với tâm ý bọn họ. Bây giờ nếu biết hai người họ tâm ý tương thông, hơn nữa Ngọc nhi cũng lưu tâm, ta cũng không đành lòng nhìn nàng buồn lòng.”

Lâm Trạm gật đầu, dù sao mặc kệ thế nào vợ nói đều đúng, hắn chỉ cần gật đầu làm theo là được.

Thanh Liễu tiếp tục nói: “A Trạm, chàng đi để lộ tiếng gió cho tiểu sư đệ nghe đi, hãy nói trong nhà Ngọc nhi chỉ muốn nàng kén rể, xem phản ứng của tiểu sư đệ thế nào. Nếu đệ ấy bằng lòng, lấy nhân phẩm của đệ ấy khẳng định cha nương Ngọc nhi cũng vui vẻ nhận, như vậy là tốt nhất. Nếu đệ ấy không tỏ thái độ thì chỉ có thể nói Ngọc nhi và đệ ấy có duyên không phận. Chàng phải nhớ, trừ những lời ta nói vừa rồi ra chàng không được nói thêm gì đâu đấy, cũng không thể ỷ vào thân phận đại sư huynh bức đệ ấy đồng ý, đã nghe chưa?”

Lâm Trạm vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Thanh Liễu lại nói thêm mấy câu mới thả hắn đi.

Lâm Trạm ở trong rừng phía sau núi tìm được Đậu Tầm, tiểu tử này vẫn giống hồi nhỏ, mỗi khi có chuyện gì buồn là lại trèo lên cây trốn, như con khỉ vậy.

Lâm Trạm tìm được cái cây hắn làm ổ, nhấc chân đá đá.

Đậu Tầm vẫn không nhúc nhích.

Lâm Trạm dùng sức đạp một cái, cả thân cây rung lên.

Nhưng Đậu Tầm vẫn không động.

Lâm Trạm dừng lại, đột nhiên nói: “Ngọc nhi.”

Cơ thể Đậu Tầm cứng đờ, hơi nhấc người dậy nhìn chung quanh, “Ở đâu? Chỗ nào?”

Lâm Trạm dưới tàng cây khoanh tay nhìn hắn.

Đậu Tầm suy sụp tinh thần ngồi về chỗ cũ, không chút hơi sức nói: “Đại sư huynh, huynh lại gạt ta.”

Lâm Trạm nói: “nếu đệ còn muốn cưới vợ thì lập tức xuống nói chuyện, không thì ta đi đây.”

Con ngươi Đậu Tầm sáng lên, tựa vào thân cây nhìn Lâm Trạm, lòng tràn đầy chờ mong: “Đại sư huynh huynh không lừa ta chứ?”

Lâm Trạm nhếch miệng cười, “Đệ có thể đánh cuộc một phen, thắng thì có vợ, thua cũng chẳng sao, dù sao đệ cũng quen rồi mà.”

Đậu Tầm nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, thật đúng là đạo lý đó, vì thế vội nhảy xuống dưới cây, vây quanh Lâm Trạm đại sư huynh dài đại sư huynh ngắn, mặt đầy lấy lòng.

Giải quyết xong chuyện vợ giao phó, Lâm Trạm bước chân nhẹ nhàng đi về, nghĩ lát nữa muốn vợ thưởng gì.

Lệ Đông Quân đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngăn trước mặt hắn.

Lâm Trạm lùi ra sau một bước nhìn sắc mặt ông ừm… Xem ra tối qua thật sự chỉ đi đánh người, không làm gì khác nữa.

Ngoài mặt lại cung kính nói: “Sư phụ, hôm nay người đi đâu về vậy?”

Lệ Đông Quân: “A Trạm, vi sư có việc muốn con đi làm.”

Chân mày Lâm Trạm giật giật, có chút dự cảm không ổn.

Lệ Đông Quân nói: “Con đã từng thành thân, có kinh nghiệm, vậy lại chuẩn bị lần nữa đi, cưới sư nương của các con về.”

Ông nói xong, tự giác hoàn thành nhiệm vụ, gật đầu liền bước đi.

Lâm Trạm ngốc tại chỗ.

Có phải sư phụ đã quên rồi không? Hắn mặc dù có vợ nhưng cũng không phải do hắn cưới, muốn cưới thế nào hắn nào biết, hắn thật đúng là chỉ phụ trách động phòng thôi mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK