Vốn Lâm Trạm ở đây ngày ngày quấn quít lấy nàng làm nàng luyện chữ không được, quyên hoa cũng làm không xong, trong lòng nàng rất buồn rầu. Bây giờ người đi rồi, không có người quấy rầy nàng, một mình trong phòng nàng lại cảm thấy như thiếu gì đó.
Ngày hôm đó nàng lật đi lật lại tủ quần áo, phát hiện cho đến nay trừ một cái túi lưới ra nàng chưa từng làm gì khác nữa cho Lâm Trạm, không khỏi có chút áy náy liền tính thừa dịp này làm cho hắn mấy bộ quần áo.
Quần áo trong nhà đều có thợ làm, tau nghề của Diêu sư phụ tốt hơn nàng nhiều, nàng cũng ngại tự làm mất mặt, suy đi nghĩ lại quyết định làm cho hắn một đôi giày. Dù sao giày đi dưới chân, lúc đó cho dù tay nghề người làm không tốt cũng sẽ không lập tức bị người phát hiện.
Nàng ngay lập tức đi tìm kim chỉ vải vóc, có rảnh là ở trong phòng nạp đế giày làm mặt giày.
Trong thôn sau khi diễn kết thúc Lâm lão gia ở Nã Nguyệt lâu bày mấy bàn rượu, mời mọi người trong gánh hát ăn, trừ tiền thù lao ra lại tặng mỗi người một cái hồng bao rồi mới phát xe ngựa tiễn bước bọn họ.
Qua hồi náo nhiệt này, nhóm thôn dân lại trở về bận rộn như cũ.
Mà chuyện Lâm gia đại công tử còn sống trở về cùng với trong nhà cưới thân cho hắn, thông qua miệng mọi người, một truyền mười mười truyền trăm chậm rãi truyền ra ngoài.
Ngày hôm đó sau giữa trưa Thanh Tùng đưa đến một rổ rau dương xỉ, là Thanh Hà lên núi lấy.
Đợi đến sân của Thanh Liễu Thanh Tùng mới nói: “Đại tỷ, nương bảo ta nói với tỷ, dạo này có mấy nhà muốn cầu hôn Nhị tỷ, nương hỏi tỷ chừng nào thì có rảnh, về nhà một chuyến cùng nhau thương lượng.”
Thanh Liễu nghe xong biết việc này không thể trì hoãn, lập tức cùng Thanh Tùng đi tìm Tiết thị, nói rõ lý do rồi cùng hắn về nhà.
Về đến nhà, Lý Đại Sơn hôm nay không ra đồng, đang ở trong sân bện sọt.
Thanh Liễu chào ông, nói mấy câu về tình hình dạo này rồi đi vào trong nhà tìm Chu thị Thanh Hà.
Chu thị thấy nàng, giữa lông mày hơi hơi giãn ra, nói: “Trong nhà có chuyện gì không? Thật ra không cần về gấp vậy đâu, khi nào rảnh về một chuyến là được.”
Thanh Liễu nói: “Đây chính là chuyện lớn cả đời của Thanh Hà, sao có thể chờ được?”
Thanh Hà ngồi ở một bên, cúi mặt không thấy rõ thần sắc.
Chu thị khe khẽ thở dài, trước kia hai cô con gái ở nhà không có người đến cầu hôn, trong lòng bà sầu, bây giờ bỗng chốc đến hai ba nhà, bà lại sầu hơn.
Thanh Liễu nói: “Nương, mấy nhà đó tình huống thế nào ngài nói cho ta biết đi.”
Chu thị liền đếm ngón tay nói, chỉ hai hôm thôi tổng cộng có ba nhà mời bà mối đến cửa, hơn nữa sau khi nghe ngóng gia cảnh của mấy nhà đó cũng không tệ, trong nhà đều có phòng có đất, thậm chí có một nhà còn có cửa hàng ở trấn trên.
Nhà như vậy nếu chỉ có một nhà Chu thị chỉ có phần vui vẻ, nhưng bỗng chốc có nhiều nhà như vậy bà liền cảm thấy bất an.
Tình huống trong nhà bà rất rõ ràng, con gái thứ hai Thanh Hà cũng không phải tuyệt sắc gì, sao bỗng dưng lại có nhiều nhà khá giả đến cầu hôn như vậy? Chuyện này thật không bình thường.
Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái bà không dám quyết định vội vàng, cho nên mới bảo Thanh Liễu về cùng nhau nhìn xem.
Thanh Liễu nghe xong, trầm tư một lát lại hỏi Thanh Hà: “Tiểu Hà, muội cảm thấy thế nào?”
Theo lý thuyết đại sự cả đời không có chuyện cho tiểu bối nhúng tay, nhưng nhà bọn họ vẫn luôn yêu thương con, Thanh Liễu càng thêm hiểu muội muội xem như trầm tĩnh, trong lòng lại có chủ ý cho nên mới hỏi như vậy.
Chu thị thấy nàng hỏi như vậy cũng chưa nói cái gì, chỉ cùng nàng chờ đáp án của Thanh Hà.
Thanh Hà vẫn cúi thấp đầu, sau một lúc lâu mới ngẩng lên vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nương, a tỷ, những người đó ta đều không thích.”
Chu thị vội hỏi: “Sao vậy?” Mấy nhà lần này điều kiện thật sự không sai, lấy tình trạng nhà bọn họ trước kia căn bản không có người đến cửa, cho nên mặc dù Chu thị cảm thấy có mấy phần không đúng nhưng cũng luyến tiếc buông tha.
Thanh Hà nói: “Nương, người cẩn thận nghĩ xem, những người này là thời điểm nào đến cửa?”
Chu thị sửng sốt, nói: “Không phải là hai hôm nay à?”
Thanh Hà nói: “Đúng là hai hôm nay, hoặc là nói, sau khi kịch diễn xong, tất cả mọi người biết tỷ phu còn sống, tỷ tỷ là đại thiếu nãi nãi. Bây giờ bọn họ đến cửa chỉ sợ không phải vì thật tình muốn cưới ta, mà là muốn đặt lên Lâm gia thì đúng hơn. Bằng không sao trước đây không thấy có ai đến cầu hơn, lần này lại cùng nhau đến đây?”
Chu thị ngẩn ngơ nói: “Có khi nào chỉ là đúng dịp thôi không?”
Thanh Hà lắc đầu, “Nương, làm sao có thể khéo như vậy được. Ngài nghĩ cẩn thận xem, ngài thấy nhà chúng ta thật sự có thể xứng với bọn họ sao? Nhà tốt như vậy dựa vào cái gì muốn đến cửa cưới ta, còn bỗng chốc đến nhiều như vậy? Còn không phải là xem a tỷ ở Lâm gia. Nếu ngài không tin, không bằng hỏi a tỷ xem.”
Chu thị nhìn về phía Thanh Liễu, Thanh Liễu khẽ gật đầu, nói: “Tiểu Hà nói có chút đạo lý.”
Chu thị hơi trầm lại, “Vậy thì đều không đồng ý hả?” Bà có chút luyến tiếc.
Thanh Liễu cũng rõ ràng, từ chối mấy nhà này, về sau đến cửa có lẽ sẽ không bằng bọn họ. Nếu Thanh Hà gả đến một gia đình có gia cảnh tương đương nhà bọn họ thì đời này sẽ phải làm nụng vất vả, mà nếu có thể gả đến mấy nhà này, ít nhất có thể cam đoan cơm áo không lo.
Vừa rồi Chu thị nói đến tình huống của mấy nhà đó nàng liền đoán được có thể bọn họ tồn mấy phần tâm tư đáp lên Lâm Gia. Sau đó thấy Thanh Hà nói rõ ràng trong lòng nàng có vui mừng, lại có chút đau lòng.
Nàng nhịn không được nói: “Không bằng xem lại đi, nói không chừng trong đó có lương phối của Thanh Hà, cho dù sau này bọn họ thật sự đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần hợp tình hợp lý, lại có bản lĩnh tương ứng, khi đó để ta ở Lâm gia nói giúp bọn họ mấy câu cũng không tính cái gì.”
Chu thị còn chưa nói chuyện, Thanh Hà đã nói: “Ta không đồng ý. Người ôm tâm tư như vậy làm sao có thể thật tình đối ta? Huống hồ ta làm sao có thể vì bản thân mà làm a tỷ khó xử được?”
Tình của tỷ tỷ Thanh Hà biết, gả vào Lâm gia lâu như vậy, thà rằng tự mình thức khuya bện dây làm quyên hoa cũng không chịu lấy đồ của Lâm gia về, nàng không làm được chuyện lấy đồ nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ, sao có thể vì nàng mà để a tỷ mở miệng với Lâm gia được?
Chu thị cũng lắc đầu, mặc dù bà muốn cho con gaí thứ hai gả tốt chút, ít chịu khổ chút, cũng không muốn con gái lớn vì vậy mà chịu tội.
Thanh Hà thấy Thanh Liễu còn muốn nói nữa, dứt khoát đứng lên đi ra ngoài, “Nương, hôm nay ngài hãy từ chối hết mấy bà mối đó đi, môn không đăng hộ không đối, ta trèo cao không nổi.”
Chu thị và Thanh Liễu hai mặt nhìn nhau, đều thở dài.
Thanh Liễu bồi nương mình ngồi một lát, lại đi vào phòng tìm Thanh Hà.
Thanh Hà đang làm quyên hoa, từ sau lần trước Thanh Liễu dạy nàng làm, chỉ cần có thời gian rảnh nàng sẽ lấy ra luyện tập.
Thấy Thanh Liễu tiến vào, động tác trên tay nàng cũng không ngừng, chỉ nói: “A tỷ, tỷ không cần khuyên ta nữa đâu.”
Thanh Liễu ngồi xuống, sờ sờ mặt nàng, nói: “Ta biết tâm ý của muội, tỷ tỷ cũng không tính khuyên muội thêm nữa. Tiểu Hà, a tỷ hỏi muội, trong lòng muội có phải có người để ý rồi không?”
Thanh Hà gật đầu lại lắc đầu cắn môi nói: “A tỷ, ta nhìn ra hắn đối ta có mấy phần tâm ý, nhưng hắn đã muốn làm người nhát gan, không dám nhờ người đến cửa vậy thì để hắn nhát đủ đi. Nếu hắn ngay cả đến cầu hôn cũng không dám, vậy ta đây cũng không dám gả cho hắn.”
Thanh Liễu phụ họa nói: “Được, theo ý muội, a tỷ biết xưa nay muội có chủ ý. Chỉ là có một điều, có lẽ không phải hắn không dám đến cửa cầu hôn mà là không biết trong lòng muội cũng có hắn thì sao? Nếu hai người bọn muội đã biểu lộ tâm ý, hắn còn không dám đến, không dám cho muội hứa hẹn, người như vậy a tỷ cũng không vừa mắt. Nhưng nếu hắn không biết tâm ý của muội mới không dám mạo muội đến cửa, mà muội lại không nói cho hắn biết, chẳng phải là không công bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tốt sao?”
Nghe được lời này Thanh Hà dừng tay, đỏ mặt do do dự dự hỏi: “Là như vậy sao?”
Thanh Liễu khẽ cười nói: “Có phải hay không thì cũng phải hỏi rõ rồi mới biết được, đây là chuyện liên quan đến cả đời muội, không thể tùy ý. Nếu muội ngại không dám, a tỷ giúp muội nói.”
Thanh Hà cúi đầu suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Tự ta sẽ hỏi hắn.”
Thanh Liễu cầm tay nàng, nói: “Dẫn theo Thanh Tùng, đừng để người ta có chuyện để nói. Tỷ không biết hắn là người như thế nào, nhưng đã có thể làm muội muội ta coi trọng, nghĩ nhân phẩn nhất định là tốt, cho dù điều kiện gia đình kém chút, chỉ cần hai người bọn muội đồng lòng, sau này cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn.”
Thanh Hà mím môi, “Bây giờ nói chuyện này còn sớm lắm, chữ bát còn chưa hất lên.”
Thanh Liễu biết nàng xấu hổ chỉ mìm cười không nói.
Một lát sau Thanh Hà lại nói: “A tỷ, hai hôm trước đại đường ca đến nhà mình, huynh ấy nói đã biết tâm tư của đại nương, bảo tỷ không cần khó xử, huynh ấy đã thôi việc ở tửu lâu, tính làm chút mua bán nhỏ.”
Thanh Liễu vội hỏi: “Mua bán gì cơ?”
Thanh Hà nói: “Cái này ta lại không rõ kỹ, ta nghe ý huynh ấy hình như là buôn bán nhỏ, cũng không có cửa hàng, đoán chắc là cái gì cũng bán như người bán hàng rong vậy thôi.”
Thanh Liễu cười nói: “Vậy thì khéo rồi, hai chúng ta làm quyên hoa đang không biết nên bán cho ai, đại đường ca liền chuẩn bị làm người bán hàng rong, muội nói ba huynh muội chúng ta, người trong nhà không phải là có thể nhận lấy làm buôn bán sao?”
Thanh Hà cũng vui vẻ nói: “Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ đến cơ chứ!”
Thanh Liễu trêu đùa: “Chỉ sợ hai hôm nay cả trái tim muội đều bị người khác chiếm cứ rồi.”
Thanh Hà cọ cọ chân, “A tỷ —”
“Được được được, a tỷ không nói nữa. Chuyện quyên hoa ta không tiện ra mặt, còn phải nhờ muội đi nói chuyện tỉ mỉ với đại đường ca,”
Thanh Hà gật đầu.
Thanh Liễu liền nói cho nàng nghe phí tổn làm quyên hoa, giá bán, tự ước chừng kiếm được bao nhiêu, để nàng đi thương lượng với Lý Thanh Du.
Chạng vạng Thanh Liễu về đến nhà, Tiết thị mỉm cười đưa một phong thư cho nàng.
Thanh Liễu chần chờ nhận lấy, đợi nhìn đến mấy chữ “thân gửi vợ ta” bên trên, trái tim thịch một cái, viền tai đã đỏ ửng.
Tiết thị chế nhạo nói: “Tính đâu ra đấy cũng mới đi ba ngày, tính lộ trình phong thư này về đến đây, tiểu tử này sợ là chân trước vừa bước ra khỏi nhà, chân sau đã cưỡi trên lưng ngựa viết thư cho con rồi.”