• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đây là ? 

Thượng Quan Ngạch Phi nhíu mày nghi ngờ nhìn bốn người Lăng Triệt. Hắn biết bọn họ là ai, chỉ là tại sao họ lại ở bên cạnh Tuyết Nhi? Xem ra trong lúc hắn không có mặt ở đây đã xảy ra không ít  chuyện nhỉ?

Khi nhìn đến Lăng Triệt và Xích Thiên, ánh mắt hắn tối sầm lại, hắn vẫn chưa quên chuyện hơn một tháng trước đâu. Nói đến đây không phải hắn keo kiệt tính toán mãi một món đồ mà đối với hắn 'mất đồ ngay trong nhà của mình' như một cái tát thẳng vào mặt muốn quên cũng không được.

Chậc... chậc... tặc lưỡi vài tiếng, Lăng Triệt hắn có nên cảm thấy vinh dự không nhỉ? Không mấy người có thể khiến vị quan to này chiếu cố như thế đâu. Nhìn Thượng Quan Ngạch Phi một cái rồi đánh mắt sang bạn thân Xích Thiên," Tôi thật sự không có lỗi gì trong chuyện này cả, là tên mặt đá đó ép nha ~ Đồ cũng đang nằm trong tay hắn. Vậy nên, đừng nhìn như vậy nữa, Tuyết của tôi hiểu lầm thì sao?". Lăng Triệt trong mắt mang ba phần vô tội, ba phần bất đắc dĩ, còn lại là vui vẻ lẫn một tia khiêu khích. Hắn không thích Thượng Quan Ngạch Phi, nói thẳng ra chính là không thích sự thân thiết quá mức của tên này và Diệp Tư Tuyết. Bây giờ nhìn thấy thái độ của tên này cũng cảm thấy khó chịu trong lòng vơi đi phần nào.

Đồng dạng với hắn, Xích Thiên mang ánh mắt lạnh nhạt không cảm xúc đối diện với Thượng Quan Ngạch Phi và trong lòng cũng đẩy mọi tội lỗi lên đầu Lăng Triệt " Đồ đúng là ở chỗ tôi không sai, nhưng là Lăng Triệt 'tặng' cho tôi, tôi cũng không cần phải nhận 'quà' mà để ý đến gốc gác của nó phải không? Còn người lấy đồ của anh là tên Triệt. Vậy nên, tội lỗi này hãy nên tính lên đầu cậu ta nhé! ".

Lăng Triệt và Xích Thiên, một kẻ đưa ra mục tiêu, một kẻ đi trộm mục tiêu. Cả hai không hẹn mà cùng đổ tội cho người còn lại, biến bản thân mình thành người vô tội. Nếu Diệp Tư Tuyết mà biết ý nghĩ này cả hai người bọn họ hẳn sẽ một lần nữa lắc đầu cảm thán " Vô sỉ. Thật vô sỉ. Lại thêm một cặp đôi ' dùng chung đồ lót'. " Còn nếu đổi lại là Thượng Quan Ngạch Phi thì hãy chuẩn bị 'Thế chiến ba' đi nhé.

Nói về Thượng Quan Ngạch Phi, hắn có mái tóc đỏ ngão nghề, xen lẫn một ít trắng bạc ở phần mái dung hòa kỳ lạ thêm một tầng ngạo mạn, thêm một tầng băng lãnh, một đôi mắt xanh lơ tuyệt đẹp, sống mũi anh tuấn lạ thường, môi mỏng hoàn mỹ, làn da rắm nắng thao trường càng tôn lên nét nam tính mạnh mẽ. Không khỏi khiến người ta thốt lên bốn chữ " Tuấn mỹ vô ngần".

Thượng Quan Ngạch Phi - nhân vật xuất chúng nhất trong thế hệ này của Thượng Quan gia và cũng có thể là trong lịch sử lâu đời của gia tộc này. Kế thừa truyền thống Quân nhân nhiều đời của tổ tiên. Hắn hiện tại là Đại tướng cấp cao của quân đội quốc gia, thống lĩnh đội quân được đánh giá tinh nhuệ nhất thế giới, thao túng chính trị đất nước này. Nhưng có lẽ ít người biết đến hắn còn là thủ lĩnh của tổ chức S, tổ chức chế tạo vũ khí bậc nhất. 

Nhìn chung, hắn và Hàn Phong giống nhau, cùng buôn bán vũ khí. Nếu nói Hàn Phong buôn bán các vũ khí tân tiến hạng nặng với số lượng lớn thì hắn nhận chế tạo các vũ khí 'độc nhất'. Nắm trong tay vũ khí của S, bạn sẽ không bao giờ tìm thấy cái thứ hai như thế trên thế giới này. Dĩ nhiên, giá cả không cần phải nói, 'rất đắt đỏ'. Do đó dù kinh doanh chung 'mặt hàng' nhưng giữa họ từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra xung đột, không thù cũng chẳng thân, chính xác mà nói 'Nước sông không phạm nước giếng'.

- Hộ vệ của em. Làm quen đi. - Diệp Tư Tuyết lên tiếng chấm dứt tình cảnh hiện tại. Ờ thì, chuyện Lăng Triệt lấy trộm JN của tổ chức S cô cũng có nghe qua. Lắc đầu ngán ngẩm, thôi kệ đi.

- Xin chào, tôi là Tử Trạch, hộ vệ của Diệp tiểu thư. - Tử Trạch mỉm cười hòa nhã bước lên trước, đưa tay ra chào hỏi lịch sự nhưng vẫn không bị áp đảo bởi khí thế của đối phương dù thân phận hiện tại của hắn là hộ vệ. Sau hắn là ba người còn lại.

- Hàn Phong. - Vẫn một bộ dáng lạnh lùng chớ gần như ngày đầu gặp Diệp Tư Tuyết nhưng trong mắt còn chứa một tia tôn trọng. Không phải tôn trọng cho một tiền bối mà là tôn trọng cho một đối thủ.

- Xích Thiên. Chào.

- Xin chào, tôi là Lăng Triệt. Rất vui được làm quen.

Lăng Triệt và Xích Thiên tỏ ra thản nhiên đến không thể thản nhiên hơn, hoàn toàn không một tia chột dạ của người trộm đồ người khác.

- Tôi là Thượng Quan Ngạch Phi. - Đưa tay ra đáp lại từng người một, đến lượt hai tên cuối cùng dường như có thể thấy được ngọn lửa nhỏ sâu trong đáy mắt hắn chứng tỏ hắn đang cố áp chế cơn giận của mình. Nếu để cho cấp dưới nhìn thấy bộ dạng này của Thượng Quan tướng chắc chắn sẽ đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh, vừa thán phục người có thể chỉ huy của bọn họ ra bộ dáng này, vừa thầm cầu nguyện cho người đó : Chỉ huy của bọn họ á. Ngài ấy là người kiềm chế rất tốt nhưng lại rất rất thù dai. Đắc tội với ngài ấy, đừng vui mừng vì sẽ sống lâu hơn mà hãy khóc đi. Bởi vì... thù hận của ngài ấy sẽ nhân dần theo thời gian, càng để lâu ngươi sẽ chết càng thảm. Nhưng đó là đối với người khác, còn đối với hai tên vô sỉ nọ, thì kết quả ai thắng ai thua cũng chưa biết được...

Nói đoạn, Thượng Quan Ngạch Phi qua ôm lấy eo nhỏ của Diệp Tư Tuyết, kéo cô sát lại gần mình, cùng cô bước về phía chiếc xe sang trọng đang đậu trước cổng, ôn nhu bên tai cô:

- Tiểu Tuyết Nhi, đi thôi. Đã lâu chưa gặp bác trai, anh muốn đi thăm bác ấy.

Nếu Thượng Quan lão gia mà nghe câu này của cháu đích tôn mình yêu thương nhất chắc chắn sẽ tức đến dựng râu mà mắng " Thằng nghịch tử, vừa trở về không đến thăm lão già này mà lại đi thăm bố vợ tương lai là thế nào. Tức chết ta mà. Thật tức chết ta mà."

Nhìn thấy tia khó chịu trong mắt Xích Thiên và cái nghiến răng kèn kẹt của Lăng Triệt, khóe môi Thượng Quan Ngạch Phi vẽ lên một đường cong khó nhận ra, cũng nhìn ra ánh mắt không tốt của hai tên còn lại nhưng hắn không quan tâm. Ánh mắt sủng nịch không che dấu nhìn cô gái nhỏ đi bên mình " Tuyết Nhi bảo bối, em thật có bản lĩnh, em làm cách nào có thể thu phục bốn lão đại hắc đạo vậy." Chợt nhớ tới bộ dạng của cô một năm trước, trái tim hắn không khỏi quặn đau, ánh mắt ngưng đọng che dấu thấp thỏm bất an "Hy vọng lần này thành công, Tuyết Nhi. Có như vậy anh mới cảm thấy một năm xa em là đáng giá."

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ta biết là truyện có xu thế nhàm chán. Nhưng hãy tha lỗi cho ta, sai chính tả thì sửa dễ rồi, những dòng của tg xen giữa làm mất cảm xúc ta cũng bỏ được nhưng lối viết lằng nhằng dài dòng hình như nó ăn sâu vào máu rồi các nàng ạ. Khó sửa lắm. Buồn aaaa....

Dạo này ta có đọc vài truyện rất hay, nhìn lại truyện mình thì...lại ảo não ... Cũng xin lỗi vì để các nàng đợi lâu.

Chương này chán thật. Chương sau sẽ qua tình tiết mới, các nàng thông cảm nhé! 

Khụ, mỹ nam của Diệp Tư Tuyết xuất hiện hết rồi. 11 người, còn có lấy hết không thì còn tùy vào khả năng của ta nữa. Hi hi, mong mọi người tiếp tục ủng hộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK