Quay về với hiện tại.
Lăng Triệt tiến lên cầm bàn tay xinh đẹp của Diệp Tư Tuyết lên, hít một hơi thật sâu, thâm tình nhìn vào mắt cô, cất giọng ôn nhu.
- Tuyết, em có biết vì sao giữa các ngón tay lại có kẽ hở không?
Nói đến đây, hắn cười nhẹ, lấy tay đan những ngón tay của mình vào tay cô:
- Đó là để những khoảng trống trên tay em được lấp đầy bởi những ngón tay của người khác. Hãy để anh...
Còn chưa nói xong, Diệp Tư Tuyết đã bật cười, rút tay của mình ra, quơ quơ ngón trỏ trước mặt hắn, lại lắc lắc đầu, bộ dáng này nhìn sao cũng giống như chế nhạo hắn.
- Không phải nhé. Đó là vì trong quá trình tiến hóa của loài người, chọn lọc tự nhiên đã lấy những đặc điểm cấu tạo có lợi nhất. Kẽ hở giữa những ngón tay giúp tôi cầm nắm thuận tiện và dễ dàng hơn. Hãy thử tưởng tượng giữa những ngón tay của anh không có khoảng trống thử xem, như vậy sẽ bất tiện lắm! Vậy tôi sẽ dại gì mà đi làm cho mình bất tiện đây.
Lăng Triệt co quắp khóe miệng, gân xanh trên trán vui sướng nhảy nhót cho thấy tâm tình của hắn lúc này, bàn tay vẫn để giữa không trung một mình như lúc trước. Diệp Tư Tuyết, sao em không lãng mạn gì vậy? Em có biết anh đã mất ba ngày mới tìm ra được một câu để tỏ tình không quá khô khan cũng không quá sến sẩm này không hả? Anh đã đứng trước gương để tự nói hàng trăm lần để có thể tự tin trôi chảy nói như vậy trước em không hả? Đây là lần đầu anh tỏ tình đấy, có biết không hả? Hả?
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi thấy anh nói cũng có lý. Anh cần lấp đầy những khoảng trống trên bàn tay mình, vậy thì hãy... – Diệp Tư Tuyết một tay xoa cằm, có chút suy ngẫm chăm chiêu nhìn hắn. Sau đó cầm lấy hai tay Lăng Triệt đưa lên trước mặt mình.
Thấy vậy, trong mắt hắn là một mảnh mừng như điên.
- Tuyết, chẳng lẽ em thật sự...
- Lấy tay phải đan vào tay trái, chẳng phải sẽ không còn khoảng trống sao?
Vừa nói cô vừa lấy hai tay hắn đan lại với nhau, sau đó không quan tâm đến sắc mặt của người nọ, vòng qua người hắn đi về phía trước. 'Diệp Tư Tuyết, nếu lời đầu em ném tôi xuống đất thì đoạn sau lại đưa tôi lên trời nhưng sao, tại vì sao cuối cùng em lại nhẫn tâm vứt tôi xuống đáy vực vậy?'Không biết qua bao lâu, người ta giật mình nghe một tiếng hét thảm thiết vang vọng tận trời cao hù dọa không ít chim chóc ở gần đó.
- Diệp! Tư! Tuyết!
Sau đó, người qua đường ánh mắt quái dị nhìn thấy một đại mỹ nam tóc đỏ hung, ăn mặc sang trọng mất hình tượng ngồi chồm hổm bên một gốc cây gặm nhắm nỗi buồn, hai bàn tay biểu tượng LIKE trước mặt, ngón cái thỉnh thoảng động đậy, mắt hết nhìn tay trái rồi lại nhìn sang tay phải, miệng lầm bà lầm bầm những câu trong màn tỏ tình thất bại vừa rồi của hắn. Họ - những nhân vật qua đường chính hiệu không khỏi đưa ánh mắt sùng bái nhìn trời hoan hô 'Thiên a~ Ngài thật công bằng.'
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lăng gia.
Lăng lão gia rung đùi vui vẻ nhìn bộ dạng ủ rũ của con trai không khỏi một trận sảng khoái thật to trong lòng.
- Tiểu tử, thất tình à?
Lăng Triệt lười liếc mắt, một bộ dáng 'biết rõ còn hỏi'.
- Tiểu tử ngươi thật làm ta mất mặt, hoàn toàn không có một bộ dáng phong lưu lãng tử của ta năm xưa, biết bao thiếu nữ đổ rạp dưới chân... (lược bỏ n chữ). Đến mẹ con năm ấy cũng theo đuổi ta rất lâu mới... - Lăng lão gia nói không ngừng nghỉ, hai mắt lấp lánh tựa như thấy ngày ấy huy hoàng của mình.
- Dừng... - Lăng Triệt không chịu được nữa lên tiếng cắt ngang giai thoại ngày càng có yếu tố liên tưởng hoang đường của cha mình. Đối với lão gia hỏa này lòng tin và sự ngưỡng mộ của hắn lúc nhỏ giờ đã rơi xuống âm vô cùng.
- Đừng tưởng con không biết, coi như 'bao thiếu nữ nữ đổ rạp dưới chân' là đúng đi nhưng còn chuyện mẹ theo đuổi ba? Thế ai là người suốt ba năm trời cun cút dính lấy mẹ như keo dính chuột? Ai là người hùng hồn tuyên bố không phải mẹ không lấy? Ai là người đứng trên tầng 65 cao ốc đe dọa mẹ 'Lấy anh anh sống, bỏ anh anh chết'. Đừng tưởng con không biết, ba quên con trai ba là ai à. Chỉ cần con muốn biết, chút chuyện vặt vãnh này có đáng là gì.
- Con... con... con... - Lăng lão gia run run ngón tay chỉ vào con trai mình.
Lăng Triệt chế nhạo cha mình, nhìn bộ mặt thẹn quá hóa giận của lão ba tâm trạng vơi đi không ít, tưởng hắn là quả hồng mềm muốn bóp thế nào cũng được à.
- Nhưng con cũng thắc mắc một điều cha à? - Lăng Triệt xoa xoa cằm suy tư nhìn cha mình.
- Nói.
- Nếu mẹ không đồng ý, ba tính đi chết thật sao?
Lăng lão gia khóe môi giật giật, trợn mắt nhìn hắn quát:
- Con nghĩ ta ngu ngốc vậy à. Mỹ nam anh tuấn tràn trề sức sống, tiền sài mấy đời không hết mà đi chết để mẹ con lấy người đàn ông khác sinh con đẻ cái sống hạnh phúc sao? Năm ấy trên tòa cao ốc đó ta đã chuẩn bị sẵn tầng tầng lớp lớp bảo vệ, cứ cho là ta nhảy xuống thật thì lấy bản lĩnh năm đó ta có thể bám vào bất cứ tầng nào phía dưới rồi chui lại vào tòa nhà. Hơn nữa để phòng trường hợp bất trắc ta còn sắp xếp mệm dày phía dưới, xe cấp cứu túc trực sẵn. Muốn chết cũng không chết được.
- Thì ra cái gen ngu ngốc trong tình yêu của con là thừa hưởng từ ba, cách ngớ ngẩn như vậy mà cũng nghĩ ra được. - Lăng Triệt gật gật đầu, tự cảm thấy bi ai cho chính mình.
- Tiểu tử thúi, con nói cái gì đó, đừng quên cái mặt đẹp của con là thừa hưởng từ ai. - Lăng lão gia cảm thấy lòng tự trọng bị xúc phạm ghê gớm.
Trong khi đó, Lăng Triệt lại không cho là đúng.
- Nếu có bản lĩnh thì sao ba không cho con cái nhan sắc vượt bậc hơn bảy tên kia đi, ngang tầm với họ, con trong mắt Tiểu Tuyết cũng chỉ có hai chữ "Tàm tạm" mà thôi.
Lăng lão gia tức giận đến phộng phồng lồng mực, cúi người lấy chiếc dép lê trong chân ném vào đầu con trai mình.
- Lăng Triệt!!! Lão tử cạn mẹ lời với mi!!!
-------------------------------------------------------------------
Tg: Phần về Lăng Triệt dài quá nên ta cắt bớt đăng trước, bây giờ đang tiếp tục viết cho xong phần của Triệt ca rồi nhảy sang các anh khác. Lát nữa đang tiếp nhé!
Ta đã đọc bình luận của các nàng. Ta cũng đã nói trước là ta rất bận nhưng nếu có thời gian thì cũng cố hết sức để viết. Cảm ơn ủng hộ:)))