• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn lớn nhất của thành phố thuộc quyền sở hữu của Diệp Lạc.

Diệp Tư Tuyết bước ra từ phòng ăn sang trọng, cô vừa kí kết một hợp đồng với đối tác. Bước một mình trên hành lang dài vắng ve bởi đây là tầng cao nhất, là nơi đắt đỏ nhất, muốn bước chân lên đây ở thành phố này, quả thật không có mấy người. Hôm nay bốn cái tên kia hình như bận gì đó, nhưng thôi kệ, hắc đạo bọn họ, cô cũng không rảnh rỗi đi hóng chuyện.

Bước qua một ngã rẽ, cô chợt thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang mệt mỏi được một cô gái nhỏ khó khăn dìu đi đến một căn phòng lướt qua. Bóng dáng này ... có chút quen mắt. 

Oahaha... Nhớ ra rồi. Chẳng phải là tên Ngôn Thần Duật và nữ chính Giâng Đình Đình sao. Lắc đầu tặc lưỡi, hai người này tiến triển cũng quá nhanh đi, mới đó đã đưa vào khách sạn rồi sao, đến đoạn nào của truyện rồi nhỉ? Diệp Tư Tuyết xoa cằm hài hước ngẫm nghĩ. Đùa thôi, cái bộ dáng chảy mồ hôi vật vã khó chịu của anh ta và bộ dạng nôn nóng của bạch liên hoa là cô biết mọi chuyện không phải vậy rồi. Đáng đời tên này, dám dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô. Nhìn theo bóng dáng của hai người kia trong mắt cô hoàn toàn là một bộ dạng 'vui sướng khi kẻ thù gặp họa', nếu được, lúc này cô thật muốn cười to một tiếng. Vẫn là thôi, nên về a~ cô không nên dính dáng tới họ, cũng không muốn xem cảnh nóng đâu.

Chỉ là trước khi quay đi, cô bắt gặp một ánh mắt. Ánh mắt ngão nghề, tàn nhẫn, bộ dáng chật vật nhưng khuôn mặt không một tia cảm xúc dù hắn đang khốn khổ áp chế chính mình. Không hổ danh là gia chủ Ngôn gia, rất có khí phách, cô chắc chắn sẽ cho hắn điểm cộng nếu như không nhìn thấy miệng hắn mấp máy với cô " Cô thử đi xem". Đen mặt, này ý gì thế, tôi mà phải đi sợ anh sao? Tại sao phải giúp anh chứ, tôi vui mừng còn không kịp nữa là. Nghĩ rồi dứt khoát quay đi.

Chỉ là chưa đi được bao xa, Diệp Tư Tuyết văng tục:

- Oh sh*t. Con mẹ nó, mảnh đất của Ngôn gia. Tên khốn, Ngôn Thần Duật.

Nói rồi cô chạy theo hướng hai người vừa khuất bóng cuối hành lang rẽ sang một hành lang dài ngoằn ngoèo khác, thầm mắng " Chết tiệt".

- Ám Nhất, gọi điện cho bộ phận tiếp tân, phòng Ngôn gia chủ ở đâu?

- Thưa chủ nhân, toàn bộ tầng này được Ngôn gia thuê toàn bộ nên họ không xác định được phòng của Ngôn gia chủ. - Ám Nhất vừa gọi vừa thông báo, sắc mặt cũng không được tốt.

- Điên chết mất. Tất cả, chia nhau ra tìm, bảo vệ Ngôn gia chủ. Nhanh lên.

- Vâng. - Cất lời bốn ám vệ chia nhau rẽ ra các hướng.

Diệp Tư Tuyết nóng vội mở từng cánh căn phòng kiểm tra, trong lòng không ngừng mặc niệm "Ngôn Thần Duật, anh phải kiềm chế, nhất định phải kiềm chế. Tôi tới cứu anh, mảnh đất của tôi."

----------------------------------------------------------------------

Trong một căn phòng sang trọng.

- Ngôn thiếu, để em giúp anh. - Giang Đình Đình chậm rãi nhìn người đàn ông tuấn mỹ trên giường, trong mắt là si mê, là tham lam, là dục vọng.- Cút. - Lạnh lùng một tiếng không lớn nhưng vẫn tỏa ra áp bức đáng sợ. Gặt phăng bàn tay bẩn thỉu muốn chạm đến hắn. Thật ghê tởm. Ngôn Thần Duật hắn mà phải bị một con đàn bà ngu ngốc này sắp đặt sao.

Bị hàn khí cường đại của hắn làm cho sợ hãi lui về sau vài bước. Cô ta hoảng loạn, mình sai rồi sao. Lại nhìn đến người đàn ông bất động trên giường, phải, chỉ cần qua đêm với anh cô có thể có thai với anh, có thể làm Ngôn phu nhân người người ngưỡng mộ, cô sẽ có tất cả. Nghĩ đến, cô ta lại kiên định bước tới cởi áo Ngôn Thần Duật. Nếu biết được suy nghĩ của cô ta, Ngôn Thần Duật chắc hẳn sẽ cười to như thể chưa được cười: "Ngôn phu nhân sao, hoang tưởng, người như hắn sẽ bị mấy thứ ngu ngốc này trói buộc sao?"

-----------------------------------------------------------

- Ngôn Thần D...

Cửa bị đẩy mạnh ra, Diệp Tư Tuyết thở phào nhẹ nhõm nhưng lại sững người vài giây trước tình cảnh hiện tại.

Giang Đình Đình bị đánh ngất dưới sàn nhà, Ngôn Thần Duật bị cởi hết cúc áo lộ ra vòm ngực rắn chắc, cơ bụng sáu múi khiến nữ nhân điên cuồng. Đột nhiên ý nghĩ trêu đùa nổi lên, cô bước đến bên cạnh Ngôn Thần Duật, khoát lên mình tấm áo hồ ly lẳng lơ, tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt góc cạnh nam tính, quyến rũ:

- Ngôn tổng không đụng vào cô ta là chờ em sao? Thật nhìn không ra nha~ 

- Đừng diễn kịch nữa. Thuốc giải. - Lạnh nhạt cất tiếng, đừng tưởng hắn không biết cô giả vờ. Hay thật, lừa được hắn cơ đấy. Con nhóc này giỏi thật. Nếu không phải sau bữa tiệc này đó, hắn cho người điều tra lại thì có lẽ đến bây giờ vẫn bị lừa.

- Chậc... chậc... Nghiêm túc thế. - Không vui khi người còn lại không phối hợp, Diệp Tư Tuyết ra vẻ mất hứng bước lại chiếc ghế bành cách gần đó, tự rót cho mình tách trà pha sẵn trên bàn.

- WAV183, thuốc kích dục cấp độ S, chà, kẻ hạ dược cũng tốn không ít công sức nhỉ? - Cất giọng trêu chọc, hoàn toàn không để ý đến bộ dạng thống khổ của ai đó.

- Nhưng mà Ngôn tổng này, dù gì cũng là phụ nữ. Anh nên thương hoa tiếc ngọc chứ, sao nỡ đối xử với con gái nhà người ta như vậy. Thịt dâng tậng miệng rồi còn từ chối, thật không biết thưởng thụ đi.

- Nói đi cũng phải nói lại, tôi thật khâm phục sức chịu đựng của anh nha~ Lâu như vậy mà vẫn chưa chết.

Cũng không nhìn đến gương mặt ngày càng đen của hắn, cô vẫn tiếp tục nói:

- Anh muốn phụ nữ như thế nào tôi tìm giúp anh, trong sáng thiện lương, thanh thuần tinh khiết,  nóng bỏng quyến rũ, lạnh nhạt hờ hững, hay là ...

- Không cần. - Ngôn Thần Duật gân xanh nổi đầy trán, nhìn bộ dạng tiêu sái đến ngứa mắt của cô, nếu có thể hắn thật muốn tới cho cô một trận nhừ xương.

- Hửm? Sao Thế? Sao lại không cần? Thủ thân như ngọc làm cái quái gì? Đừng nói với tôi anh còn là xử nam đấy nhé! - Nói xong nhàn nhã đưa trà lên thưởng thức, tưởng sẽ tiếp tục nói chuyện một mình nhưng nào ngờ ngoài dự đoán, cô nhận được câu trả lời của hắn.

- Phải.

Động tác uống trà của cô hơi dừng lại, nhìn hắn đánh giá một lượt như kiểu "Không có vấn đề gì chứ?" Rồi tiếp tục hành động uống trà của mình.

Đọc ra suy nghĩ từ ánh mắt cô, Ngôn Thần Duật điên tiết. Điên thật rồi, hắn đúng là điên thật rồi mới đi bàn luận vấn đề này với cô nàng trước mắt. Để cứu vãn hình tượng của mình, hắn đưa ra một tin tức rúng động trời xanh :

- Không chỉ có tôi. Bảy tên kia cũng thế, đều chưa đụng vào phụ nữ. - Hắn biết cô cũng biết thân phận của bốn người Lăng Triệt và mối quan hệ thân thiết của bọn họ. Nực cười, Diệp gia mà không điều tra được mấy thứ này cũng không khỏi quá mất mặt đi. Chỉ là thấy bốn người kia không có ý định xấu, hơn nữa còn có lợi cho họ nên mới làm ngơ không hay thôi.

- Phụt ... Khụ ... Khụ...

Cái tên này, hắn có biết sặc nước cũng có thể chết người hay không hả? Ôi mẹ, tin được không, nam chủ truyện sắc mà còn là xử nam á. Không những một tên mà những tám tên. Gần như ngay lập tức cô bật thốt ra ý nghĩ của mình:

- Không phải là các anh không thích phụ nữ chứ. Trời, mỹ nam khó kiếm mà các anh lại dành cho nhau hết rồi thì phụ nữ chúng tôi biết sống thế nào. - Đồng thời còn trao cho hắn ánh mắt thông cảm " Tôi hiểu mà. Tôi ủng hộ các anh".

- Diệp Tư Tuyết ... - Ngôn Thần Duật cơ hồ dùng hết sức bình sinh tức giận hét vào mặt cô. Sai rồi, hắn sai thật rồi. Cô gái này, đầu óc không bình thường.

Khó khăn áp chế tức giận trong người, hắn chậm rãi nhả hai chữ:

- Điều kiện.

- Mảnh đất phía Bắc.

- Được.

- Wow. Không hổ danh là Ngôn gia cường đại nha, mảnh đất mấy nghìn đô - la mà cũng tùy hứng văng cho tôi. - Diệp Tư Tuyết thầm than "Rất quyết đoán cũng rất ... rộng rãi", chỉ là sao cô cứ thấy sai sai ở đâu đó nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK