Đợi cho Tần Hoài Phong ở một bên chậm rãi mà thưởng thức trà, một bên hỏi lão vì sao lại đến vào lúc này, Thi lão cha lập tức thật không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào, dứt khoát lựa lời dẫn dắt đối phương nói ra mọi chuyện.
“Cha đây chỉ là muốn tới hỏi con tình hình gần đây như thế nào.”
Tần Hoài Phong không mặn không nhạt mà trả lời:
“Ăn đến no, ngủ đến tỉnh, công việc cũng vô cùng thoải mái vui vẻ.”
Thi lão cha thấy giống như đấm vào bịch bông, lập tức cảm thấy có chút nóng lòng đứng lên.
“Ngoại trừ chuyện này, cũng không còn chuyện gì khác đặc biệt sao?”
Tần Hoài Phong nghiêng đầu, chậm rãi tự hỏi.
“Chuyện đặc biệt á…”
Thi lão cha vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy, là chuyện đặc biệt.”
Nếu đối phương đã chờ mong như thế, Tần Hoài Phong luôn luôn vô cùng thẳng thắng ở phương diện này đằng hắng một chút, bắt đầu lần lượt đếm kỹ những chuyện đặc biệt gặp được mấy ngày qua. Khi hắn cuối cùng nói những việc lớn như đám phản đồ đã bị bắt gọn hết rồi, đến việc nhỏ như gà mái nuôi ở sau núi đẻ trứng thì có đốm đen giống như quả mơ thì, Thi lão cha cuối cùng cũng đầu hàng.
“Lương Ngọc, Lương Ngọc.”
Ngay cả người nghe cũng cảm thấy não chướng đầu váng mắt hoa, ngã ngồi trên ghế, người nói vẫn còn thần thái sáng láng quay đầu nhe răng cười.
“Sao vậy ạ?”
Thi lão cha cười gượng khoát tay.
“Nói nhiều như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Tần Hoài Phong gật đầu đồng ý, sau đó cầm lấy chén sứ trên bàn rót nước uống cạn một hơi, lại chấn chỉnh *** thần chuẩn bị nói tiếp.
Thi lão cha thấy thế vội vàng chặn ngang.
“A, Lương Ngọc, sau khi con quay về hình như cũng chưa đi tìm Tích Nhược đâu.”
Nói một hồi vẫn là chuyển lên chủ đề này.
Tần Hoài Phong thở dài một hơi.
“Còn không phải bởi vì Giáo chủ sao?”
Vốn tưởng rằng sẽ bị đùa giỡn Thái Cực mà đẩy tới đẩy lui, không ngờ lại đột nhiên tiến thẳng vào chủ đề. Thi lão cha kinh ngạc đến mức ngay cả giọng nói cũng trở nên the thé:
“Việc này sao lại có liên quan đến Giáo chủ chứ?”
“Giáo chủ xếp cho con vào một chức vị như vậy, hại con không có thời gian đi tìm Tích Nhược mà.”
“…”
Không ngờ được là vẫn bị gạt. Thêm việc này rơi xuống khiến Thi lão cha rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, dứt khoát tự mình nói thẳng ra.
“Chẳng lẽ gần đây con không nghe được một vài lời đồn đãi về con với Giáo chủ sao?”
Tần Hoài Phong bỡn cợt mà a một tiếng, trên mặt hoàn toàn không thấy vẻ kích động.
Thi lão cha vội vàng nhấn mạnh thêm.
“Nói con và Giáo chủ trước đây có tình cảm đoạn tụ.”
Tần Hoài Phong cầm chén sứ trên bàn lên uống một ngụm nhỏ.
“Cha, con cảm thấy lời như thế ít nhất vẫn tuyệt vời.”
Thi lão cha biến sắc.
“Chẳng lẽ là sự thật?”
“Không, con chỉ là nghĩ Giáo chủ hẳn là sẽ càng không vui khi nghe mấy lời nhàn thoại như thế này.”
Khi Tần Hoài Phong nói xong, ánh mắt mang theo mỉm cười nhìn về phía cửa.
Trong lòng Thi lão cha lập tức thịch một cái, cũng vội vàng nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào trong, một thanh niên tuấn mỹ bạch y thắng tuyết đang khoanh tay đứng quay lưng ra cửa. Hai tròng mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng tắp về phía hai người trong phòng.
Cái này khiến sắc mặt lão tái đi, vội vàng đứng lên cúi đầu hành lễ.
“Thi mỗ bái kiến Giáo chủ.”
Hạ Thiển Ly cũng không để ý đến Thi lão cha hành lễ, chỉ cười như không cười nhìn Tần Hoài Phong vẫn còn ỳ ra trên ghế.
“Bản Giáo chủ quả thực sẽ mất hứng.”
Thi lão cha đang xoay người cúi đầu sắc mặt lập tức trở nên trắng hơn cả giấy.
“Nếu bản Giáo chủ bị người khác chê cười là không có mắt nhìn thì thật không biết phải làm sao.”
Hạ Thiển Ly thản nhiên nói cho hết lời.
Vẻ mặt của Thi lão cha lúc này trở nên vô cùng phức tạp.
Tần Hoài Phong vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên.
“Giáo chủ uy danh truyền xa. Người ngoài cho dù chê cười, cũng chỉ dám nói lét lút cho miệng đỡ ngứa. Giáo chủ thật sự không cần quá bận tâm.”
Ánh sáng trong mắt Hạ Thiển Ly chợt tắt, cũng không trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía Thi lão cha còn đang khom người.
“Bản Giáo chủ có lời muốn nói với lệnh công tử.”
Thi lão cha là một người khôn khéo, vội vàng bỏ lại một câu ‘Thi mỗ cáo lui’, rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Hạ Thiển Ly ngay cả đầu cũng không quay lại, ống tay áo trắng noãn nhẹ nhàng vung lên, cửa lập tức đóng lại.
“Thi Lương Ngọc.”
Hạ Thiển Ly chậm rãi đi đến trước mặt Tần Hoài Phong.
Tần Hoài Phong lúc này nào còn dám dính cứng mông trên ghế đành phải đứng lên, lộ ra một nụ cười lấy lòng.
“Không biết Giáo chủ có lời gì muốn nói với ta đâu?”
Trên mặt Hạ Thiển Ly vẫn là biểu tình cười như không cười, nhưng lời nói ra lại khiến lòng người căng thẳng.
“Bản Giáo chủ cảm thấy thực sự phiền phức với những lời đồn đãi gần đây trong giáo.”
Có thể một nửa là do ngươi giúp đỡ truyền ra đi.
Tần Hoài Phong thầm kín nén giận ở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn thật trung tâm mà làm việc chính là phân ưu nói:
“Không bằng bắt lấy mấy kẻ truyền những lời nói xấu này ra đi đánh mông?”
“…”
Hạ Thiển Ly nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho giọng nói của mình được vững vàng.
“Không cần, bản Giáo chủ có phương pháp giải quyết dễ dàng hơn.”
Trong lòng Tần Hoài Phong có loại dự cảm không tốt, vội vàng cười bồi nói:
“Giáo chủ, phương pháp kia của ngài cất ở trong lòng là tốt rồi, không cần phải nói ra.”
Hạ Thiển Ly nhướng mày cười lạnh:
“Nhưng việc này có liên quan đến người, sao có thể không nói cho ngươi biết chứ?”
“Thực ra ta trước giờ vẫn luôn không ngại bị thua thiệt.”
Chỉ thấy Hạ Thiển Ly ngồi xuống ghế ở cạnh bàn, ngón tay thon dài như ngọc gõ mặt bày, nói ra từng chữ một:
“Thành thân.”
Sắc mặt Tần Hoài Phong cứng đờ, vội vàng ôm quyền cúi đầu nói:
“Chúc mừng Giáo chủ.”
Hạ Thiển Ly tức giận mà trừng mắt liếc nhìn Tần Hoài Phong cố ý giả ngu một cái.
“Ta là nói việc hôn sự của ngươi cùng vị hôn thê kia.”
“Việc này thì… Có thể bàn bạc sau đi.”
Tần Hoài Phong khi nói mấy lời này thì ánh mắt không tự chủ được chuyển sang chỗ khác, nhưng lập tức lại bị một tiếng gõ bàn thanh thúy mà dùng sức kéo lại. Quay đầu liền thấy Hạ Thiển Ly đang dùng ánh mắt hàm chứa sự tức giận trừng hắn.
Đáy lòng đột nhiên căng thẳng.
“Thi Lương Ngọc.”
Hạ Thiển Ly mặt như băng tuyết mà lạnh lùng nói:
“Bản Giáo chủ đã phái người điều tra chuyện vị hôn thê của ngươi. Nàng ta đang mang trong bụng chính là cốt nhục của ngươi. Hiện tại vị hôn thê của người đã dần dần lộ bụng, nếu không nắm chặt thời gian tổ chức hôn sự, còn đợi đến khi nào?”
Tần Hoài Phong rất muốn nói rằng bụng của người kia cũng không phải là hắn làm to, nhưng hiện tại hắn là ‘Thi Lương Ngọc’, là phụ thân thật sự của hài tử kia. Tuy rằng nói người giang hồ phóng khoáng, nhưng dù phóng khoáng đến đâu vẫn bị trói buộc mạnh mẽ bởi lễ giáo của người Trung Nguyên. Hiện tại tình hình này, bất kể là vì tình, hay vì lễ, hắn đều nên tạm thay mặt Thi Lương Ngọc thực sự nghênh đón Cố Tích Nhược về làm thê tử.
Chính là, ở trước mặt người này, hắn bất kể như thế nào cũng không muốn nhắc đến chuyện này.
Muôn vàn suy nghĩ trong lòng quấn lấy Tần Hoài Phong không biết phải trả lời như thế nào.
Hạ Thiển Ly thấy hắn không đáp lại được một câu, càng cảm thấy phẫn hận khó nhịn.
Không chân chính nghênh đón nữ tử về làm thê tử liền giống như loại chuyện tằng tịu, còn làm cho nữ tử kia to bụng. Loại chuyện này bình thường Hạ Thiển Ly chỉ sợ ngay cả nghe cũng không có hứng thú nghe, nhưng hiện tại lại bởi vì vậy mà cảm thấy lo lắng không thôi, đặc biệt là khi nghe nói thai nhi trong bụng nữ tử kia quả thực chính là cốt nhục của người này, một tia hy vọng cuối cùng cũng bị bóp chết.
Nghĩ đến người này từng nảy sinh tình cảm với một nữ tử bình thường, cũng có thân thiết da thịt, y liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Nếu như người này thích nữ tử, vậy y cũng không cần phải hy vọng xa vời làm gì.
Nghĩ đến đây, Hạ Thiển Ly càng cảm thấy buồn bực khó áp chế, phất tay áo một cái, đứng dậy lạnh lùng nói:
“Niệm tình ngươi từng ngày đêm chăm sóc bản Giáo chủ. Hôn sự này liền để bản Giáo chủ chuẩn bị thay cho ngươi đi. Bảy ngày sau tổ chức hôn lễ. Sau đó ngươi liền mang theo thê tử cùng phụ thân của ngươi đến chỗ phân đà đi, cuộc đời này không được xuất hiện trước mặt bản Giáo chủ lần nữa.”
Tần Hoài Phong ngạc nhiên, nhưng không đợi hắn hồi phục *** thần, chỉ thấy bạch y tung bay, Hạ Thiển Ly đã thi triển khinh công biến mất ngoài tầm mắt của hắn.