Hạ Thiển Ly mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói:
“Đánh chó.”
Hai chữ này thật sự ngắn gọn.
Tần Hoài Phong bất đắc dĩ mà nhìn về phía ba người bên cạnh hắn.
“Giáo chủ, muốn nói cho hắn không?”
Cơ Trưởng lão cẩn thận trưng cầu ý kiến của Hạ Thiển Ly.
Hạ Thiển Ly không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu.
Cơ Trưởng lão xem như được ngầm đồng ý xoay đầu lại.
“Trước đó đám người Vu trưởng lão dẫn đầu phản loạn trong giáo tụ tập ở Khai Phong, dự định khi chính phái đang đối phó với bản giáo thì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại khơi lên mọi chuyện. Trước khi chúng ta đến đây, đệ tử của phân đà đã có không ít người bị tập kích.
“Thì ra là thế.”
Tần Hoài Phong nghe xong bừng tỉnh mà vỗ tay.
Hạ Thiển Ly nhướng mày, nâng mắt nhìn về phía hắn.
Tần Hoài Phong lúc này mới cười tủm tỉm mà trả lời câu hỏi vừa rồi của Hạ Thiển Ly.
“Thực sự châm ngòi thổi gió ở sau lưng chính là Tề Nhạc sơn trang ở Khai Phong.”
Lúc ở Vũ Đương, mỗi khi hắn nói chuyện vì Ma giáo, trang chủ của Tề Nhạc sơn trang lại nhảy ra phun nước miếng, sau đó mấy môn phái được Tề Nhạc sơn trang mượn sức cũng gia nhập vào hàng ngũ phun nước miếng.
Mọi người nói đến mức cảm xúc kích động, tự nhiên không nghe vào lời của hắn. Lúc này sư đệ cũng rất không nghĩa khí mà dùng quạt chắn mặt, kéo sư phụ rời đi, một người khó địch miệng quần chúng, cuối cùng hắn chỉ có thể phẫn nộ đi về.
Tề Nhạc sơn trang cực lực chủ trương thảo phạt Ma giáo, mà phản đồ của Ma giáo lại ở ngay Khai Phong là địa bàn của Tề Nhạc sơn trang. Nói đến đây, ngụ ý của Tần Hoài Phong đã được mô tả rõ ràng.
“Bọn chúng cấu kết với nhau?”
Cơ Trưởng lão ngạc nhiên với kết luận này.
Tần Hoài Phong gật đầu:
“Như vậy có thể được chia một bát canh lớn hơn nữa.”
Chính phái nếu thật sự tiêu diệt được Ma giáo, sau đó tự nhiên chỉ có thể để bọn họ giống như ong vỡ tổ mà chia chiếc bánh mỳ cỡ lớn này. Tề Nhạc sơn trang thân chỉ là một môn phái nhỏ sao lại có thể cướp qua mặt được các môn phái lớn? Có điều nếu nó giúp đỡ phản đồ của Ma giáo đoạt được ngôi vị Giáo chủ, tình huống sẽ khác biệt rất lớn. Cấu kết với các môn phải nhỏ của chính phái, loại chuyện này phản đồ của Ma giáo có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Theo việc trang chủ của Tề Nhạc sơn trang chạy khắp nơi thuyết phục thì, xem ra lại là giá họa hãm hại, lợi lộc đối phương đồng ý cho gã khẳng định là không ít.
“Cực kỳ dơ bẩn.”
Hạ Thiển Ly lạnh lùng cười.
Trong lòng Tần Hoài Phong có chút bi ai mà thở dài.
“Chính phái so với Ma giáo còn không thể chịu nổi hơn.”
“Đều là đánh chó. Nhiều lắm chỉ là san bằng một sơn trang thì có làm sao?”
Ngữ khí của Hạ Thiển Ly lạnh đến mức có thể bắn ra một tầng bột băng.
Nghe ra ý đồ trong lời nói của Hạ Thiển Ly, Tần Hoài Phong vội vàng khuyên nhủ:
“Giáo chủ, chính phái không thể làm, Ma giáo lại càng không thể.”
Hắn không muốn chính phái lại có thêm một lý do để cừu hận Ma giáo.
Hạ Thiển Ly nheo mắt, trong mắt lóe ra thần sắc phức tạp khó dò.
“Chẳng lẽ Tần Chưởng môn đi làm?”
Tần Hoài Phong lập tức ôm quyền.
“Chính là có ý đó.”
Trên mặt đám người Cơ Trưởng lão đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chưởng môn Thí Kiếm Môn muốn đi đối phó với môn phái bạch đạo. Tuy rằng đã miễn cưỡng tiếp nhận chuyện người nọ đứng ở bên mình, nhưng nghe thấy đối phương lại tự nguyện giúp đỡ nhiều đến mức như vậy, bọn họ vẫn là không khỏi cảm thấy giật mình, đồng thời trộm liếc mắt về phía Hạ Thiển Ly.
Giữa hai người này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? Ơn? Hay là… Tình?
Cảm thấy kinh ngạc không chỉ là bọn họ.
Hạ Thiển Ly hạ mắt che giấu thần sắc kích động bên trong.
“Nếu mọi chuyện bại lộ, chỉ sợ sẽ khiến Tần Chưởng môn rơi vào tình cảnh khó khăn bị ngàn người chỉ trích.”
Chính tà không chung lối. Bọn họ vốn đã bị vây ở trong giằng co về lập trường.
Tần Hoài Phong vẫn đang cười, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Thiển Ly vô cùng dịu dàng.
“Có vài thứ so với bản thân còn quan trọng hơn.”
Quan trọng đến mức không tiếc bỏ qua tất cả.
Bởi vì không muốn bại lộ hành tung, cho nên đoàn người Hạ Thiển Ly không đến ở phân đà, mà là ở trong khách *** tầm thường này. Hạ Thiển Ly ở lại nơi này, Tần Hoài Phong đương nhiên cũng sẽ mặt dày mà ở lại đây. Sau khi dùng xong bữa tối, Tần Hoài Phong gặp được Cơ Trưởng lão trong lối đi nhỏ. Trên tay nàng có bưng đồ ăn.
Hạ Thiển Ly không dùng cơm cùng với họ, mà là kêu Cơ Trưởng lão bưng cơm lên sau cho y.
“Một tháng nay Giáo chủ đều không muốn ăn gì, luôn để đến khi khá muộn mới dùng bữa.”
Đối với nghi hoặc của Tần Hoài Phong, Cơ Trưởng lão chỉ trả lời như vậy. Tần Hoài Phong nghe được một câu như thế mới nhớ tới Hạ Thiển Ly không chút bận tâm mà gặm lương khô kia. Một người như vậy lại không muốn ăn.
Trước kia là đau lòng, bây giờ là phiền lòng. Rõ ràng đó chính là người mà mình muốn quý trọng nhất, hắn lại một lần rồi một lần khiến người kia bị tổn thương, cho nên lúc cùng mọi người ăn cơm, tâm tình hắn cũng buồn bực khó có thể nuốt xuống. Hiện tại vô tình bắt gặp, thực ra là kết quả hắn cố ý tạo ra.
“Là đưa cơm cho Giáo chủ sao?”
Tần Hoài Phong cười tủm tỉm hỏi.
Cơ Trưởng lão do dự mà gật đầu, ẩn ẩn cảm thấy được tươi cười của Tần Hoài Phong rất đáng nghi.
“Bằng không để ta đưa đi giúp ngươi nhé?”
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng ngữ khí cũng không cho phép thương lượng, Tần Hoài Phong nói xong liền lập tức lấy đi cái khay trong tay Cơ Trưởng lão.
Cơ Trưởng lão kinh ngạc, đưa tay muốn cầm lại khay.
“Không cần phiền đến Tần Chưởng môn.”
Tần Hoài Phong linh hoạt tránh đi được cánh tay Cơ Trưởng lão vươn đến.
“Không phiền, không phiền.”
Ngược lại là cực kỳ vui mừng.
“Nhưng Giáo chủ đang tắm.”
Cơ Trưởng lão khó xử mà nhíu mày.
Tần Hoài Phong a một tiếng.
Cơ Trưởng lão lại vươn tay.
“Thôi để ta lát nữa đưa đi đi.”
“Không cần, hiện tại ta đi luôn.”
Vừa dứt lời, Tần Hoài Phong đã thi triển khinh công, lao lên trên lầu.
Cơ Trưởng lão đứng im tại chỗ mở to hai mắt, một lúc lâu sau mới mạnh phục hồi *** thần.
Nàng không phải vừa mới nói… Giáo chủ đang tắm sao?
Tiếng nước rất nhỏ truyền đến từ phía sau cửa. Chỉ cần nghe được tiếng động, đã khiến Tần Hoài Phong cảm thấy khô nóng không thôi.
Sau khi chia ly rồi gặp lại, tình ý sâu đậm trong lòng liền giống như nước vỡ đê tràn ra. Ban ngày bởi vì lo lắng chuyện chính phái thảo phạt Ma giáo mà thoáng phân tán lực chú ý, nhưng hiện tại vì không đánh rắn động cỏ, muốn một lưới bắt hết phản đồ của Ma giáo và người của Tề Nhạc sơn trang, bọn họ chỉ có thể tĩnh tâm chờ đợi thời cơ.
Tạm thời không cần lo lắng đến chuyện khác, tâm tình vốn gợn sóng vạn trượng lại càng thêm kích động khó bình tĩnh.
Đứng ở ngoài cửa, Tần Hoài Phong hít sâu một hơi, gõ cửa.
“Giáo chủ, ta mang cơm vào nhé.”
Tiếng nước rất nhỏ bất chợt biến mất, thay vào đó là giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
“Bản Giáo chủ đang tắm.”
Tần Hoài Phong lên tiếng, nhưng động tác tiếp theo là mở cửa đi vào, sau đó xoay tay đóng cửa lại.
Hắn cũng không muốn để những kẻ khác nhìn thấy Hạ Thiển Ly lõa thể.
Ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Hạ Thiển Ly đang ngâm mình trong thùng gỗ dùng ánh mắt gần như có thể giết người nhìn mình chằm chằm.
“Sao ngươi lại vào được?”
Tần Hoài Phong trả lời cực kỳ thành thật:
“Đi vào thôi.”
“… Bản Giáo chủ đang tắm.”
Hạ Thiển Ly lạnh lùng mà nhắc lại một lần.
Tần Hoài Phong nhìn bả vai trắng nõn lộ ra bên ngoài, không khỏi nuốt nước miếng, vội vàng cúi đầu dọn đồ ăn ra.
“Giáo chủ không cần băn khoăn, từ từ tắm. Ta chờ là được.”
“Đặt xuống rồi ra đi.”
Năm chữ này gần như là nghiến qua kẽ răng.
Chân Tần Hoài Phong lại vẫn dính chặt tại chỗ.
“Ta muốn hầu hạ Giáo chủ ăn cơm.”
Một tiếng hừ lạnh truyền đến.
“Là ta ăn, hay là ngươi ăn?”
Ăn ở trước chính là cơm, ăn ở phía sau lại là…
Tần Hoài Phong lập tức cảm thấy bụng dưới nóng lên, tim đập như nổi trống.
“Nếu như Giáo chủ dứt khoát ban cho.”
“… Thật không biết ngượng.”
Trong giọng nói của Hạ Thiển Ly có sự hỗn loạn hắn chưa từng nghe thấy.
Đột nhiên thật muốn nhìn vẻ mặt của Hạ Thiển Ly lúc này một cái, nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu lên, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng.
“Xoay người sang chỗ khác.”
Tần Hoài Phong lập tức nghe lời mà xoay đi một vòng. Bọt nước lập tức như đạn bạc bắn tới. Hắn nghiêng người tránh thoát.
“Tần, Hoài, Phong, ngươi, còn, giả, ngốc, cho, bản, Giáo, chủ, xem, xem?”
Từng chữ từng chữ, tựa như những mũi tên.
Lúc này Tần Hoài Phong thành thành thật thật mà xoay người đi chỗ khác.
Có thể nghe thấy tiếng Hạ Thiển Ly ở phía sau đi ra khỏi thùng gỗ, thay đổi y phục.
Trước kia khi ở bên trong u cốc thì, hắn đã từng nhìn qua vô số lần Hạ Thiển Ly lõa thể. Lúc ấy cảm thấy mọi người đều là nam tử, quả thực cũng không có gì cần kiêng kỵ, nhưng hiện tại lại khác. Người hắn ái mộ như thế, tự nhiên khó tránh khỏi sinh ra dục vọng. Hiện tại chỉ cần nhớ lại thân thể đồng tử trắng nõn như ngọc kia, hắn lại cảm thấy toàn thân khô nóng khó nhịn.
Một lát sau, Hạ Thiển Ly đã thay xong quần áo. Tuy rằng làn da trắng nõn rất mê người đã bị quần áo che đi, nhưng mái tóc đen còn chưa khô, dính bọt nước vô cùng xinh đẹp, toàn thân Hạ Thiển Ly lúc này đều tản ra hơi thở quyến rũ.
Tần Hoài Phong không khỏi nhìn đến ngây người. Hạ Thiển Ly không vui mà mím môi lại, mặc dù muốn giận dữ trách cứ, nhưng lại không hiểu sao cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, đành phải rũ mắt xuống.
Mắt không nhìn sẽ sạch sẽ.
Hạ Thiển Ly ăn, Tần Hoài Phong nhìn, vì thế bữa cơm muộn này, Hạ Thiển Ly ăn rất không được tự nhiên, cơm trong bát còn chưa ăn xong một nửa, đã đặt đũa xuống.
Tần Hoài Phong vội vàng lo lắng nói:
“Giáo chủ, sao lại không ăn nhiều hơn một chút?”
Hạ Thiển Ly hung tợn trừng mắt liếc nhìn một cái tên đầu sỏ hại y không thể nuốt trôi cơm.
“Tần Hoài Phong, rốt cuộc ngươi vào đây là muốn làm gì?”
Tần Hoài Phong cười vô cùng thật thà phúc hậu.
“Tự nhiên là đến đưa cơm.”
Hạ Thiển Ly không nói gì, nhưng không hề chớp mắt liếc nhìn hắn. Trong mắt là thần sắc phức tạp khó hiểu.
Tần Hoài Phong bị nhìn đến mức cổ họng căng thẳng.
“Giáo chủ?”
Hạ Thiển Ly lúc này mới không thể không nghe mà hừ một tiếng.
“Bản Giáo chủ từng nói, nếu không thể vượt qua, vậy cả đời đừng mong gặp lại bản Giáo chủ, cũng không nói vượt qua rồi sẽ có thể có ích lợi gì.”
Lúc tiến vào khi người trong lòng đang tắm rửa, mặc cho ai có hiểu sai hay không. Tần Hoài Phong không dám nói mình thực sự không có tà niệm trong lòng, nhưng là nếu Hạ Thiển Ly vẫn có tâm kết, không muốn hắn đến gần thì, hắn tuyệt đối sẽ không làm bậy.
Hắn không nỡ khiến người này tổn thương.
“Có thể nhìn thấy Giáo chủ đã là được ban ơn rất lớn.”
“Chỉ sợ ngươi muốn càng nhiều hơn đi.”
Giọng nói của Hạ Thiển Ly vẫn giữ nguyên vẻ trong trẻo lạnh lùng trấn tính, nhưng vành tai lại hơi hồng lên.
Tần Hoài Phong cũng thấy cảm xúc mênh mông.
“Nhưng ta sẽ chờ, quyết không tùy ý xằng bậy.”
“Nếu bản Giáo chủ chậm chạp không chịu thì sao?”
“Ta đây liền tiếp tục chờ.”
Ngữ khí Tần Hoài Phong rất kiên định, hai mắt nhìn về phía Hạ Thiển Ly là vạn vạn nhu tình.
“Không sợ chờ cả đời.”
Hạ Thiển Ly bị nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, chuyển tầm mắt đi.
“Ngươi cho rằng trong mấy ngày này, bản Giáo chủ là muốn những thứ gì?”
Tần Hoài Phong ngây ngẩn cả người.
Linh hồn dịch thể, chết rồi sống lại, còn có đủ loại lừa gạt và giấu diếm.
Hắn thật sự không đoán ra trong lòng Hạ Thiển Ly đã trải qua những thay đổi phức tạp như thế nào.
Tần Hoài Phong đành phải cười khổ.
“Giáo chủ anh minh thần võ, những suy nghĩ trong lòng phàm nhân như ta sao có thể đoán được chứ?”
Đối với lời nịnh hót như đã học thuộc lòng mà lanh lảnh đọc ra của Tần Hoài Phong, Hạ Thiển Ly lại không giống như lúc thường ném cho hắn một ánh mắt xem thường, mà lại yên lặng nhìn hắn.
“Tần Hoài Phong.”
Đó là đang gọi hắn, nhưng lại giống như không gọi hắn.
Tần Hoài Phong nghi hoặc mà lên tiếng đáp lại.
“Bản Giáo chủ vẫn luôn rất kính nể ngươi.”
Tần Hoài Phong chỉ kém không ngã lăn ra đất.
“Vì, vì sao?”
Châm chọc khiêu khích, nói móc gây khó dễ, đây là thái độ đối xử với người mà mình kính nể? Hay là nói lời kính nể này còn mang theo ý châm chọc?
Có điều Hạ Thiển Ly dường như rất thật lòng mà nói ra lời này.
“Võ công tuyệt đỉnh, lại thân là Chưởng môn của một phái lớn, mặc dù tuổi trẻ đắc chí, lại vẫn tiêu sái tiêu dao, không hề nhúng tay vào những việc dơ bẩn của chính phái. Bản Giáo chủ vẫn cảm thấy ngươi… rất quang minh lỗi lạc.”
Tần Hoài Phong nghĩ thầm, đây là người khen ngợi khiến người ta kinh ngạc sợ hãi nhất mà đời này hắn được nghe.
Tai hắn không khỏi hồng lên mà gãi gãi đầu.
“Thực ra, có rất nhiều chuyện chỉ là biểu tượng thôi.”
Hạ Thiển Ly gật đầu.
“Quả thực. Bên ngoài dát vàng nạm ngọc, bên trong lại mục rữa.”
Vừa được đưa lên trời, lại lập tức bị đạp xuống đất.
Tần Hoài Phong u oán mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.
“Rõ ràng là Giáo chủ tự mình hiểu lầm.”
Hạ Thiển Ly nheo mắt lại.
Tần Hoài Phong vội vàng sửa miệng.
“Là lỗi của ta, khiến cho Giáo chủ hiểu lầm.”
“… Thật không ngờ ngươi lại chỉ là một tên nói nhiều khiến người khác chán ghét.”
Hạ Thiển Ly tiếp tục không khách sáo mà nói.
Tần Hoài Phong đành phải liên tục đồng ý.
“Không biết suy xét.”
“Đúng vậy.”
“Đê tiện vô sỉ.”
“Đúng vậy.”
“Vong ân phụ nghĩa.”
“Đúng vậy.”
“… Nhưng vì sao bản Giáo chủ lại thích ngươi như thế chứ?”