• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đi qua mật đạo chật hẹp uốn lượn, hai người đến phía trước một đoạn thang đá. Hạ Thiển Ly lạnh lùng nhếch môi, bạch y nhẹ phất, nhẹ nhàng tung người rơi xuống dưới thang đá.

Tần Hoài Phong nghĩ thầm, nếu nơi này không tối tăm như vậy, nếu Hạ Thiển Ly không mặc bạch y, động tác này quả thực là tiêu sái tuyệt đẹp.

Lắc lắc đầu, Tần Hoài Phong cũng phi thân rơi xuống dước bậc đá.

Bên dưới bậc thang đá, là một mật thất chập hẹp. Vừa nhìn thấy hai người xông vào, ba nam tử trung niên ở đây liền vụt đứng lên, sợ hãi mà trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến trước mắt.

“Ai!?”

“Đến đòi nợ.”

Tần Hoài Phong tự nhận lời mình nói không có gì cả, nhưng vẫn bị trừng mắt hìn.

Có điều cũng không cần hắn giới thiệu, đợi sau khi thấy rõ tướng mạo của bọn họ, hai trong ba người liền tập tức kêu to ra tiếng.

“Hạ Thiển Ly!”

“Tần Hoài Phong!”

Nhiệt tình mà tự giới thiệu thay bọn họ, một người là Trang chủ của Tề Nhạc sơn trang có đôi mắt lồi đến mức ngay cả ếch cũng mặc cảm, một người là Vu Trưởng lão râu xám tóc xám, trán bóng loáng nhẵn thín.

Người còn lại không lên tiếng ra vẻ thâm trầm chính là người bịt mặt, mà người nọ chính là nguyên nhân thực sự khiến bọn họ không muốn đánh rắn động cỏ. Chỉ dựa vào phản đồ Ma giáo bị đánh thành chó rơi xuống nước, còn có một môn phái nhỏ trong chính phái không có danh tiếng gì trong võ lâm cũng không thể khơi lên sóng to gió lớn như vậy. Đằng sau nhất định là có đồng lõa thực lực mạnh mẽ.

Hạ Thiển Ly ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn chằm chằm vào người bịt mặt.

“Không biết các hạ có để ý việc lộ mặt thật ra không?”

Tần Hoài Phong thở dài.

“Giáo chủ, xin thứ cho ta nói thẳng. Lời này của ngươi thật sự là quá dư thừa, nhìn đại hiệp Vũ Đương người ta bịt mặt thế kia, đã biết là hắn rất để ý.”

Người bịt mặt vẫn từ đầu đến cuối vẫn luôn thâm trầm bất chợt trấn động toàn thân.

“Làm sao ngươi biết ta là Vũ Đương?!”

Tần Hoài Phong cùng Hạ Thiển Ly không hẹn mà cùng a một tiếng thật dài.

“Thì ra là Vũ Đương.”

“…”

Người bịt mặt yên lặng thầm nguyền rủa mình trong lòng một ngàn lần.

Lần này Vũ Đương tích cực chủ trì việc thảo phạt Ma giáo như vậy, cho nên ngay từ đầu Tần Hoài Phong đã hoài nghi hậu phương vững chắc này chính là Vũ Đương.

Hắn vuốt bàn tay, đoán càng hăng say.

“Như vậy là ở Vũ Đương đun nước, nấu ăn, vẫn là đã chán ngấy rồi?”

“…”

Người bịt mặt rất muốn nói địa vị của gã rất cao, nhưng vẫn cắn răng nuốt xuống, tiếp tục giả bộ thâm trầm.

Cuối cùng cũng không ép nói ra được, Tần Hoài Phong tiếc nuối mà nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, nếu không chúng ta cưỡng ép bức cung đi.”

“… Có thể đổi từ khác không?”

“Giáo chủ, nếu không chúng ta tiến lên lột hết hắn ra đi.”

“… Chúng ta cưỡng ép bức cung đi.”

Vừa dứt lời, một tia sáng lạnh lập tức lóe lên trong mật thất tối tăm.

Hai bên đều rút kiếm ra xông lên. Đối đầu hết sức căng thẳng, nhưng còn nhanh hơn kiếm phong chính là phi tiêu bắn ra từ một góc tối.

Tần Hoài Phong cướp được phi tiêu phóng thẳng đến trước mặt Hạ Thiển Ly, một tay đón lấy.

“Chậc chậc, thế nhưng lại dùng ám khí, đúng là đê tiện vô…”

Chữ ‘sỉ’ cuối cùng vào lúc Hạ Thiển Ly đoạt phi tiêu qua, vèo một tiếng mạnh mẽ ném lại. Phi tiêu cắm vào bả vai Trang chủ của Tề Nhạc sơn trang. Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

Tần Hoài Phong lặng lẽ nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, ngươi làm gì không ném ngay trước khi ta nói vậy?”

Hại hắn tự lấy gạch đập vào chân mình.

Bên này u oán, bên kia lại chỉ lạnh lùng mà trừng mắt.

“Bởi vì tốc độ những lời nói vô nghĩa của ngươi quá nhanh.”

Tên trên cung đã bắn ra rồi. Tiếng đấu kiếm vang lên.

Mặc dù là ba đấu hai, nhưng Tần Hoài Phong và Hạ Thiển Ly đều là cao thủ bậc trên. Hơn mười chiêu qua đi, đám người Vu Trưởng lão đã bị vây xuống thế hạ phong.

Có điều thua người không thể thua thế, cứ việc là vị đuổi đánh, Vu Trưởng lão vẫn chật vật cắn răng nói:

“Hạ Thiển Ly! Ngươi cái đồ cẩu tạp chủng không biết từ đâu đến này! Vốn không phải là nhi tử của lão Giáo chủ! Có tư cách gì mà làm Giáo chủ của Ma giáo!”

Kiếm quang nhoáng lên lướt qua chợt lóe trước mắt. Trên gương mặt bên trái của Vu Trưởng lão lại có thêm một vết máu.

Hạ Thiển Ly mặt không chút thay đổi mà thản nhiên nói:

“Bản Giáo chủ thật không biết từ nào Giáo chủ Ma giáo lại phải kể đến huyết thống.”

Tần Hoài Phong lo lắng mà nhíu mày.

“Giáo chủ, nếu như lão đập đầu xuống thì phải làm gì bây giờ?”

“…”

Vu Trưởng lão lại bị Tần Hoài Phong rạch thêm một vết máu nữa lên gò má bên phải thiếu chút nữa đau đến ngất.

Hạ Thiển Ly cũng là vẻ mặt lo lắng gật đầu.

“Quả thực là khó xử. Nếu không ngươi dùng da mặt của người cắt xuống bù lại đi.”

“… Giáo chủ quả nhiên anh minh, Tần mỗ bội phục sát đất.”

Hạ Thiển Ly phất phất tay.

“Đợi đánh xong quay về thì lễ bái.”

“…”

Tần Hoài Phong đành phải trút bực dọc lên người kẻ bịt mặt. Kiếm ra như gió. Sau khi một trận hàn quang hỗn loạn lóe lên, y phục của kẻ bịt mặt đều bị hư tổn chút ít, chỉ là khối vải che mặt kia vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ.

Tần Hoài Phong lại một bên đâm chọc lên người, vừa rất tỏ vẻ rất khó xử mà giận dữ nói:

“Các hạ vì sao lại kiên trì che mặt vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì sau khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn tựa thiên nhân của Giáo chủ, xấu hổ đến mức không dám lộ ra mặt thật của bản thân sao?”



Kẻ bịt mặt quả thực có loại xúc động muốn chủ động xé miếng vải đen trên mặt xuống.

Tần Hoài Phong tiếp tục dẫn đường từng bước.

“Các hạ thực sự không cần tự ti. Nên biết rằng bộ dáng tuấn mỹ, cũng có chỗ hỏng của bộ dáng tuấn mỹ. Giống Giáo chủ nhà ta đấy, bên ngoài bạch y thắng tuyết, bên trong lại đen như mực nước… A, Giáo chủ, kiếm của ngươi chỉ chệch.”

“Tần Chưởng môn nghĩ nhiều rồi.”

Hạ Thiển Ly cười lạnh vung thanh kiếm trong tay về phía người bịt mặt.

Kiếm vung lên. Miếng vải đen trên mặt người bịt mặt cũng rơi xuống.

Nhìn thấy mặt thật của người bịt mặt, Tần Hoài Phong ngẩn ra.

“Ngươi là…”

Thừa dịp Tần Hoài Phong phân tâm, Vu Trưởng lão giống như cá chạch mà lẻn đến phía sau, vung kiếm chém lên lưng hắn.

Tần Hoài Phong vẫn không hề có chút sứt mẻ, cũng không quay đầu lại, vào đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc đâm ngược lại một kiếm. Máu tươi bắn ra, Vu Trưởng lão bị thương ngã xuống đất.

Tiếp đó, bọn họ cùng không chơi tiếp trò mèo vờn chuột nữa, dứt khoát tốc chiến tốc thắng. Tiếng người ngã xuống đất liên tiếp vang lên.

Hạ Thiển Ly từ trên cao nhìn xuống kẻ bịt mặt đã lộ ra gương mặt thật, cười lạnh nói:

“Thật không ngờ đâu.”

Tần Hoài Phong cũng là vẻ mặt cảm khái mà ôm ngực lắc đầu.

“Người cấu kết với phản đồ của Ma giáo không ngờ lại là ngươi. Vốn nên an an phận phận mà sống tiếp, ngươi còn có thể tiến lên cao mà? Tội gì chứ?”

Người bịt mặt hừ lạnh.

“Tiến lên trên? Ta cũng không có vận khí tốt giống như Tần Chưởng môn, tuy rằng thân là đại đệ tử của Chưởng môn Vũ Đương, nhưng người mà sư phụ thực sự nhắm đến lại là…”

“Thì ra là đại đệ tử của Vũ Đương.”

Tần Hoài Phong cùng Hạ Thiển Ly lại không hẹn mà cùng a một tiếng thật dài.

Sắc mặt đại đệ tử Vũ Đương cứng đờ ngây ra.

“… Các ngươi không biết?”

Tần Hoài Phong thản nhiên gật đầu.

“Ta ngay cả Chưởng môn Vũ Đương có dáng vẻ như thế nào cũng mới biết được cách đây không lâu.”

Hắn ngây người ở Thí Kiếm Môn đến mức sắp mốc meo. Hạ Thiển Ly lại là Giáo chủ Ma giáo lạnh lùng cao ngạo, tự nhiên cũng không biết đến một nhân vật nhỏ như vậy.

Đại đệ tử Vũ Đương hận đến cắn răng, không cam lòng chịu nhục mà mắng lại:

“Tần Hoài Phong, uổng ngươi là Chưởng môn của Thí Kiếm Môn, lại cấu kết với Giáo chủ Ma giáo, có tư cách gì để dạy dỗ ta?”

Tần Hoài Phong rất buồn bực, hắn hình như chưa từng nói qua bất kỳ câu dạy dỗ nào đi.

Hắn ho khan hai tiếng.

“Loại thời điểm này, ngươi không phải hẳn là nên cầu xin tha thứ sao?”

Đại đệ tử Vũ Đương hừ lạnh.

“Kẻ sĩ có thể giết, không thể chịu nhục.”

Trang chủ của Tề Nhạc sơn trang cũng hừ lạnh.

“Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời.”

Vu Trưởng lão bị thương quá nặng, chỉ có thể hừ lạnh, không phun ra được một câu.

Tần Hoài Phong cảm thán mà vỗ tay hai cái, nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, bọn họ đều rất có cốt khí.”

Hạ Thiển Ly thản nhiên nói:

“Vậy ngươi cho rằng nên làm gì bây giờ?”

“Bằng không ném bọn họ vào trong hầm cầu đi?”

Tần Hoài Phong nóng lòng muốn thử mà xoa xoa tay.

Ba người rất có cốt khí sắc mặt lập tức trắng xanh.

Hạ Thiển Ly ra vẻ quan tâm mà nói:

“Hiện tại rất lạnh.”

“Người có cốt khí chắc hẳn là không bị lạnh chết đâu.”

Tần Hoài Phong nắm tay, bộ dáng tràn đầy tin tưởng.

Hạ Thiển Ly thở dài, phất phất tay nói:

“Hay là đốt hai bó đuốc ở trên nhà xí đi.”

Tần Hoài Phong cảm động đến mức dùng tay áo xoa xoa khóe mắt.

“Giáo chủ quả nhiên là nhân từ. Có điều nếu nhà xí cháy thì phải làm gì bây giờ?”

“Bọn họ có thể trốn xuống nước.”

Đại đệ tử của Vũ Đương vẫn đang nghiêm mặt tái nhợt nghe một họ một đáp một phụ họa nhịn không được lên tiếng.

“Tần Chưởng môn, ta và ngươi cùng là người trong chính phái, làm gì phải tự chém giết lẫn nhau chứ?”

Trang chủ của Tề Nhạc sơn trang vốn đang định trách cứ, nhưng vừa nghĩ tới bản thân cũng là chính phái, trái lại liền phụ họa nói:

“Tần Chưởng môn, chúng ta chỉ là nhất thời vàng đỏ nhọ lòng son, mới có thể làm ra chuyện cấu kết với Ma giáo. Ngươi tạm tha cho chúng ta đi.”

Cốt khí đã chết ở trong nhà xí rồi.

Tần Hoài Phong bị trái một câu ‘Tần Chưởng môn’, phải một câu ‘Tần Chưởng môn’ gọi đến áp lực như núi, mặt nhăn nghiêm nghị nhìn về phía Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, bọn họ đang hối lộ ta.”

Hạ Thiển Ly vẻ mặt bất động thản nhiên nói:

“Ra bao nhiêu ngân lượng?”

Tần Hoài Phong nhún vai.

“Còn chưa có hỏi.”

Hai người muốn nói bọn họ chưa nhắc đến chuyện hối lộ, có điều có thể dùng tiền để đổi lại một cái mạng, vẫn là đáng giá, tức thì cắn răng nói:

“Tần Chưởng môn muốn bao nhiêu?”

Tần Hoài Phong đưa mắt nhìn Hạ Thiển Ly ý hỏi.

Hạ Thiển Ly cười lạnh.

“Liền đưa ra một số lượng mà bọn họ không muốn đưa đi.”

Sắc mặt hai người càng trở nên khó xem.

Tần Hoài Phong ngạc nhiên.

“Vậy đàm phán kia không phải là phải bỏ rồi sao?”

Hạ Thiển Ly lạnh lùng nhìn lướt qua Tần Hoài Phong.

“Bản Giáo chủ cho phép ngươi nhận hối lộ?”

Tần Hoài Phong lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ mà xoa xoa tay nhìn hai người.



Hai người nghĩ thầm, bọn họ hẳn là không phải đang nhìn một màn hài kịch thê tử nói gì trượng phu nghe nấy đi.

Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiển Ly bước về phía trước từng bước một. Ngoại trừ Vu Trưởng lão bị thương nặng, không thể hành động dễ dàng, bọn họ đều cảnh giác dịch về phía sau.

“Phản đồ của bản giáo, bản Giáo chủ tự nhiên sẽ mang về xử trí. Về phần hai người các ngươi, bản Giáo chủ không muốn lãng phí cơm, đành phải giết.”

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Hạ Thiển Ly hiện lên sát ý.

Đến lúc này, hai người rất có cốt khí liền chân chân thật thật mà cảm nhận được hơi thở của tử vong, liên thanh cầu xin tha thứ.

Tần Hoài Phong cười từ trên cao nhìn về phía hai người.

“Muốn mạng sống cũng không phải là không có cách. Chỉ cần các ngươi thẳng thắn giúp đỡ thuyết phục những môn phái khác bỏ đi ý niệm thảo phạt Ma giáo trong đầu là được rồi.”

Hai người mừng rỡ.

“Thật sự?”

Tần Hoài Phong cười gật gật đầu.

“Đương nhiên.”

Có điều Hạ Thiển Ly có thù tất báo, hắn không đảm bảo người nọ có thể tính sổ sau hay không. Hắn chỉ bảo vệ được an nguy hiện tại của hai người này.

Tần Hoài Phong cảm thấy bản thân mình ở cùng với Hạ Thiển Ly, cũng trở nên đê tiện đến đương nhiên, quang minh chính đại.

Có điều chỉ hứa hẹn trên miệng quả nhiên không thể khiến Hạ Thiển Ly yên tâm.

Hạ Thiển Ly rất nhanh lấy ra hai viên thuốc.

“Nuốt xuống. Chờ sau khi chuyện được giải quyết, bản Giáo chủ tự sẽ cho các ngươi thuốc giải.”

Thấy thế, sắc mặt hai người vừa bình tĩnh được một chút lại đen, hai đôi mắt tràn đầy trông mong mà nhìn về phía Tần Hoài Phong.

Tần Hoài Phong đành phải làm bộ làm tịch một chút.

“Giáo chủ, nhất định phải dùng dược sao?”

“Người của chính phái rất bỉ ổi.”

“Giáo chủ, ta cũng là người trong chính phái mà.”

“Cho nên bản Giáo chủ một chút lòng tin với người của Chính phái cũng không có.”

“… Giáo chủ mời.”

Vì thế hai người cầu xin tha thứ cõi lòng đầy chờ mong ở một bên liền vừa tràn đầy oán niệm mà nhìn Tần Hoài Phong chằm chằm, vừa nuốt xuống hai viên độc dược mà Hạ Thiển Ly đưa.

Đợi sau khi bọn họ ra khỏi mật thất tối tăm thì, Tần Hoài Phong đột nhiên cảm thấy mùi son phấn xông vào mũi cũng rất thanh mát.

Vu Trưởng lão vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bị ném cho nội ứng của Ma giáo trong thanh lâu. Đám người Trang chủ của Tề Nhạc sơn trang cuối cùng cũng đạt được hiệp nghị với Hạ Thiển Ly cũng yên lặng rút lui. Hai người quay về sương phòng ở khách ***.

Dưới ánh nến, sự yên lặng ngọt ngào.

Hạ Thiển Ly từng nói, sau khi xử lý xong phản đồ sẽ giải quyết chuyện giữa bọn họ.

“Tần Hoài Phong.”

Nhìn bóng dáng bạch y của Hạ Thiển Ly dẫn đầu đi vào phòng, Tần Hoài Phong dịu dàng nheo hai mắt lại, cười lên tiếng đáp lại.

“Đến gần đây.”

Hạ Thiển Ly đi đến bên mép giường ngồi xuống.

Tần Hoài Phong cũng đi qua ngồi xuống. Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của hắn. Đó chính là dấu hiệu ***.

“Giáo chủ dự định thế nào?”

Hắn hỏi chính là vấn đề trên dưới mà trước đó hai người vẫn đang tranh luận.

Thanh âm của Hạ Thiển Ly rất mềm nhẹ, khiến lòng người say đắm.

“Tùy ngươi đi.”

Tần Hoài Phương ngạc nhiên mà a một tiếng, tim đập như nổi trống.

“Thật sao?”

Hạ Thiển Ly cười nhạt.

“Thật.”

Tần Hoài Phong vẫn là cảm thấy loại thỏa hiệp này quá đơn giản.

“Giáo chủ sẽ không lại dùng ám chiêu chứ?”

Ý cười dịu dàng bên môi thoáng nhạt đi.

“Ngươi cho rằng bản Giáo chủ là người như thế?”

“Có thể nói thật sao?”

“… Nói không bằng làm đi.”

Hạ Thiển Ly nhẹ thở dài, đưa tay lôi kéo. Màn che rũ xuống, giấu đi cảnh xuân đầy giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK