Lễ thượng vãng lai.
Lục Hành Trì không chê phiền toái chút nào, một đường gϊếŧ thây ma, đi vào thư viện chỉ để thực hiện mộng tưởng nụ hôn đầu tiên của cô, bây giờ nếu không giúp trở lại, có điểm không được hợp lý.
Mặt Bối Noãn như phát sốt, "Vậy anh muốn như thế nào?"
Lục Hành Trì đáp rất lưu loát, "Mộng tưởng về nụ hôn đầu của anh là về sau mỗi ngày đều có thể hôn một lần."
"Nói hươu nói vượn, không được." Bối Noãn lập tức phủ quyết, "Hôn nhiều như vậy còn gọi cái gì là nụ hôn đầu tiên nữa, giấc mơ này là kiểu gì vậy?"
Đây rõ ràng là mộng tưởng chiếm tiện nghi người khác.
Lục Hành Trì liếm môi một chút, nghiêng đầu híp mắt nhìn Bối Noãn, "Vậy anh muốn em đút anh một cục kẹo."
Ăn kẹo? Cái này có cái gì mà khó?
Bối Noãn tìm một chút trong không gian, "Anh muốn kẹo gì? Trái cây? Bơ cứng? Kẹo sữa?"
Ánh mắt Lục Hành Trì dừng lại trên đôi môi bị hôn đến đỏ hồng, giọng nói có chút ách, "Muốn hồng nhạt, ngọt."
Hồng nhạt, còn muốn ngọt, Bối Noãn trong không gian tìm nửa ngày, cuối cùng tìm ra được một bao kẹo cứng vị quả đào có nhân nước trái cây, mở gói, lấy ra một viên để vào lòng bàn tay.
Tròn tròn một viên, phấn phấn nộn nộn, ẩn ẩn lộ ra nước trái cây màu đậm bên trong, nhìn khá xinh đẹp.
Bối Noãn giơ tay lên, đưa đến bên môi anh.
Lục Hành Trì hoàn toàn bất động, dùng ánh mắt vô ngữ nhìn Bối Noãn, "Dùng thông minh ở đầu gối của em suy nghĩ một chút đi, cái này và nụ hôn đầu tiên có quan hệ gì?"
Đúng nha.
Bối Noãn nghiêm túc mà dùng đầu gối suy nghĩ một chút, mặt chợt đỏ lên.
"Không phải đâu......"
"Không sai." Lục Hành Trì trả lời, cúi đầu, dựa đến rất gần Bối Noãn, thấp giọng nói, "Đút anh."
Mặt Bối Noãn còn nóng hơn so với khi thực hiện mộng tưởng của mình.
Thấy cô bất động, Lục Hành Trì cong môi, tự mình động thủ, anh cầm lấy kẹo trong lòng bàn tay cô, đưa vào trong miệng Bối Noãn, sau đó cúi xuống hôn.
Anh vừa dán lên, Bối Noãn hoang mang rối loạn, muốn trực tiếp đẩy cục kẹo kia cho anh.
Lục Hành Trì căn bản không tiếp nhận, đẩy cục kẹo trở về, chính mình cũng tiến theo, ở bốn phía cục kẹo mà nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ.
Cục kẹo triền triền miên miên, dần dần hòa tan, vị quả đào ngọt thanh tỏa khắp ở đầu lưỡi.
Bối Noãn mơ mơ màng màng, đến cuối cùng cũng không biết rõ ràng rốt cuộc là khi nào anh ăn hết viên kẹo.
"Thực ngọt," Khi hai người tách ra, Lục Hành Trì nói, hầu kết lăn lộn một chút, "Lần sau anh muốn thử xem vị dâu tây."
Một lần cũng đã trời tối đen còn chưa xong, anh ấy còn nghĩ đến lần sau?
"Không có lần sau." Bối Noãn chui từ dưới cánh tay anh ra, nhảy xuống bàn, "Mộng tưởng của anh cũng làm xong, mộng tưởng của em cũng thực hiện, chúng ta có thể trở về."
"Bối Noãn." Lục Hành Trì nắm lấy cánh tay Bối Noãn, kéo cô lại.
Anh ôm cô vào trong người, cúi đầu hỏi, "Anh không phải sẽ tùy tiện mà hôn người, làm bạn gái anh được không?"
Bối Noãn hoàn toàn không dự đoán được anh sẽ hỏi ra một câu như vậy, ngây ngẩn cả người.
Bối Noãn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn, tìm không ra nguyên cớ.
Trên mặt anh không có biểu tình gì cả, ngữ điệu cũng thực tùy ý tự nhiên, hoàn toàn không giống như đang thổ lộ.
Lại giống như đang hỏi: "Buổi tối ăn gì?" "Muốn đổ thêm xăng hay không?"
Bối Noãn nghĩ nghĩ, cảm thấy Lục Hành Trì đại khái là bởi vì hôn cũng hôn rồi, cho nên muốn phụ trách, nếu không hỏi như vậy có lẽ cảm thấy không đúng.
"Vẫn không cần đi." Bối Noãn trả lời.
Lục Hành Trì giật mình.
Hai người còn thân mật khăng khít mà ôm như vậy, trong nháy mắt đều có điểm xấu hổ.
Vừa mới hôn đến như thế.
Vì sao sẽ kiên quyết cự tuyệt anh? Chính Bối Noãn cũng không nghĩ đến rõ ràng.
Có lẽ là bởi vì hai người vốn dĩ không phải người cùng thế giới, chẳng qua bị buộc, nhất định phải cùng nhau đi chung một đoạn đường.
Sau khi đoạn này kết thúc, vô luận là trở về bị xe vận tải đè dẹp lép, hay là thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ về nhà, hai người đều không còn liên quan.
Tựa như hai chiếc thuyền giữa dòng xoáy, ngẫu nhiên bị dòng nước mang theo, đụng tới nhau, sau đó lại tản ra hướng khác.
Vẫn là không nên có quá nhiều gút mắt.
Không tụ thì không tán, dây dưa nhiều sẽ khó tránh khỏi thương tâm.
Lục Hành Trì nhìn cô chăm chú, muốn phân biệt xem chân ý bên trong những lời này "Vẫn không cần đi", anh phát hiện cô xác thật là có ý tứ này.
Lục Hành Trì bất động thanh sắc nói: "Chính là em đã hôn anh."
"Hôm nay là anh đột nhiên đè em ra mà hôn." Bối Noãn sửa lại cho đúng.
Cô nói không sai, hôm nay ở tiệm thuốc là anh đánh bất ngờ trước.
Lục Hành Trì bình tĩnh gật gật đầu, buông cánh tay Bối Noãn ra.
"Đã trễ thế này, chúng ta trở về đi?" Bối Noãn xoay người đi ra ngoài.
"Được." Lục Hành Trì xách nỏ lên, đi theo phía sau.
Bối Noãn bỗng nhiên nghe thấy người ở sau thấp giọng nói: "Lần sau anh muốn vị dâu tây."
Bối Noãn quay đầu lại, "Không có lần sau."
Lục Hành Trì nhướng mày, bỗng nhiên ra tay nắm lấy bả vai Bối Noãn, chuyển cô tới, nặng nề mà ba một chút trên môi cô.
"Xem đi, như thế nào sẽ không có lần sau?"
Anh bất động thanh sắc mà nói.
Quá vô lại. Bối Noãn căm tức nhìn anh.
Lục Hành Trì giống hoàn toàn không nhìn thấy, lướt qua Bối Noãn, đi lên phía trước, tùy tay diệt trừ thây ma mới xuất hiện.
Trên đường trở về, Lục Hành Trì tâm tình giống như rất vui sướng, hoàn toàn không phải bộ dáng phó đại ma vương lúc mới đi ra tìm thuốc.
Xem vẻ mặt của anh, thật sâu trong lòng Bối Noãn hoài nghi có phải anh một bên xách nỏ bắn thây ma, một bên hừ hừ ca hát hay không.
Bối Noãn đột nhiên ý thức được cái người đại Boss mặt lạnh tâm lạnh đao thương bất nhập này, trên người cư nhiên cũng có nhược điểm ——
Giống như hôn một cái, anh liền hết giận.
Bối Noãn yên lặng mà ghi nhớ vào trong lòng.
Khi trở lại nhà ăn còn không ít người còn tỉnh, đang chờ hai người bọn họ.
Không chỉ là mấy người Tống Hi Vọng giữ cửa không ngủ, vẫn luôn đi ra ngoài nhìn xung quanh, Đỗ Nhược Giang Phỉ và Đường Đường cũng quần áo chỉnh tề, hoàn toàn không có bộ dáng muốn nghỉ ngơi.
Bối Noãn và Lục Hành Trì nói đi là đi, Đỗ Nhược bọn họ tìm không thấy người xuống lầu hỏi thăm, mới biết được hai người đi ra ngoài tìm thuốc.
Lúc này đi tìm thuốc, đêm đã khuya còn chưa trở về, mọi người đều lo lắng.
Lấy năng lực của Lục Hành Trì, tìm ra một tiệm thuốc lấy thuốc mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hoàn toàn không có lý do gì trì hoãn lâu như vậy.
Quá không bình thường, có thể là đã ra chuyện gì.
Đỗ Nhược ỷ vào thây ma nhìn không thấy mình, đi ra ngoài xoay hai vòng, bởi vì thật sự không biết hai người bọn họ đi đâu nên không thu hoạch được gì.
Hiện tại hai người họ cuối cùng là đã trở lại.
Đỗ Nhược quan sát biểu tình của hai người, sau đó cho Lục Hành Trì một cái cười nghiến răng nghiến lợi.
"Lục Hành Trì, hai người lần sau lại đi ra ngoài hẹn hò, có thể báo trước một tiếng hay không? Nói một tiếng rất khó sao?"
"Cái gì hẹn hò? Chúng tôi đi tìm thuốc mà!" Bối Noãn phản bác.
Nhưng nghĩ đến chuyện hai người vừa mới làm, lời phản bác hơi có chút yếu ớt.
Giang Phỉ cũng nhìn Bối Noãn chăm chú, ôn nhu nói: "Lần sau vẫn nói một tiếng đi, chúng tôi sẽ thật lo lắng."
"Được." Lục Hành Trì cư nhiên ở bên cạnh đáp, "Lần sau nói cho các người trước."
Bối Noãn: ???
Bối Noãn bỏ họ qua một bên, đem mấy cái túi thuốc to từ trong không gian ra, giao cho Tống Hi Vọng, "Tất cả đều tìm xong, anh kiểm tra một chút đi."
Tống Hi Vọng và bạn học trong đội bảo vệ nhanh tới tiếp nhận, liên tục nói cảm ơn.
Bối Noãn lặng lẽ liếc nhìn thanh tiến độ thánh mẫu.
Quả nhiên lại tăng.
Nhưng tăng không thì không đủ, mấu chốt là họ phải nói ra cái lời kịch "lương thiện" kia mới không bị phạt.
Chuyện này khó như lên trời.
Chỉ có thể lại tìm mọi cách mà thổi phồng chính mình.
Bối Noãn lần này thay đổi góc độ, trực tiếp hỏi Tống Hi Vọng, "Đội trưởng, anh không khen ngợi tôi một chút sao?"
Chỉ có thể nói "tôi", không thể nói "Chúng tôi", bởi vì yêu cầu cậu ta nói "cô" thực lương thiện. Bối Noãn trực tiếp vứt bỏ Lục Hành Trì, giống như kỹ nữ tâm cơ vội vã đoạt công lao.
Dù sao chỉ cần da mặt đủ dày, nếu không thì không hoàn thành nhiệm vụ, cô không suy nghĩ được nhiều như vậy.
Tống Hi Vọng có điểm ngượng ngùng, "Tôi đâu phải đội trưởng gì. Lần này thật cám ơn các người giải quyết một vấn đề lớn cho chúng tôi!"
Bối Noãn: "......"
Bối Noãn đành phải tiếp tục căng da đầu dẫn đường: "Cho nên anh có phải hay không cảm thấy tôi......?"
Cái này Lục Hành Trì, Giang Phỉ, mỗi người, tất cả đều động tác nhất trí mà cùng nhau nhìn về phía Bối Noãn.
"Tôi cảm thấy cô thật hết xẩy!" Tống Hi Vọng lưu loát thành khẩn trả lời.
Trong lòng Bối Noãn thở dài một hơi.
Thôi đành vậy, để không gian bị đóng bảy ngày đi.
Đành nói với mấy người Lục Hành Trì không gian tạm thời bị hỏng, mọi người cùng chịu với nhau, cũng không phải không được.
Nhiệm vụ này cũng quá mẹ nó khó làm đi!
Nam sinh mắt kính vẫn ở bên Tống Hi Vọng đã kiểm kê thuốc xong, cao hứng phấn chấn nhếch môi, "Các người thật hết xẩy, sao mà lợi hại như vậy?"
Cậu ta hứng chí quá cho nên vung vẩy tay, mắt kính bị gãy gọng chút nữa rơi từ trên mặt xuống.
Trong lòng Bối Noãn chợt dâng lên một tia hy vọng mới, cô hỏi nhanh, "Mắt kính anh hỏng rồi à?"
"Phải, chỗ nối bị gãy, dù sao lúc này cũng không có chỗ sửa, đành chắp vá cũng được." Nam sinh nói.
Mắt kính và gọng kính chia tay nhau, giờ được miễn cưỡng chắp nối bằng băng keo trong.
Bối Noãn vươn tay, "Đưa tôi. Nói không chừng chúng tôi có biện pháp."
Nam sinh hôm nay thấy bọn Bối Noãn vận chuyển vật tư, tìm thuốc, xuất sắc đến không giống như nhân loại, cậu ta không nói hai lời, lập tức nghe lời gỡ mắt kính xuống, giao cho Bối Noãn.
Bối Noãn giật nhẹ ống tay áo Lục Hành Trì, mãn nhãn đều là khẩn cầu.
Lục Hành Trì cúi đầu nhìn Bối Noãn, "Vị dâu tây."
Bối Noãn: "......"
Không có người nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy.
Lục Hành Trì nghiên cứu biểu tình Bối Noãn một chút, sửa miệng, "Thôi, khẩu vị tùy em chọn lựa." Tiếp nhận mắt kính trong tay Bối Noãn.
Bối Noãn hoảng sợ, "Em không đáp ứng anh đâu."
Lục Hành Trì không hề làm khó, cười cười, xoay người đi.
Không tốn bao nhiêu công phu đã quay trở lại, giao mắt kính cho nam sinh kia.
Gọng kính đã được chặt chẽ gắn lại với mắt kính, điểm hàn được san bằng hầu như nhìn không ra.
Bối Noãn theo bản năng mà quét mắt thanh tiến độ, nhưng thật ra lại tăng một chút.
Nhưng mà có ích lợi gì? Bọn họ không chịu nói câu nói kia.
Nam sinh mang mắt kính lên, vui vẻ đến cười không khép miệng lại được, liên tục nói lời cảm tạ: "Cảm ơn, cảm ơn, cô thật đúng là người tốt!"
A? Hấp dẫn!
Tống Hi Vọng ở bên cạnh thọc thọc mắt kính nam, sửa đúng, "Nào có ai nói phụ nữ "thật là người tốt", phải nói..."
Bối Noãn vui mừng khôn xiết mà chờ.
"...... Nói cô ấy là một cô gái tốt."
Bối Noãn hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong lòng tính toán, đêm nay thừa dịp tính giờ giai đoạn hai chưa kết thúc phải nhanh nhanh xem lại không gian, nghĩ lại mấy ngày nay ăn gì dùng gì, toàn bộ lấy ra để trong xe, chuẩn bị cho tốt chuyện không gian bị đóng bảy ngày.
Giang Phỉ bỗng nhiên mở miệng, giống như muốn nói gì.
Đáng tiếc anh không mau bằng Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì đoạt trước, nói với mắt kính nam: "Kỳ thật các người phải nói cô ấy thật lương thiện. Hôm nay cô ấy đặc biệt hy vọng người khác khen mình thật lương thiện."
Xem ra chiều nay anh tuy rằng ngồi hơi xa, nhưng lại nghe được toàn bộ đối thoại của Bối Noãn và Giang Phỉ, biết cô tâm tâm niệm niệm muốn được khích lệ cái gì.
Mắt kính nam thật nhanh nói với Bối Noãn: "Tôi cảm thấy cô đặc biệt đặc biệt lương thiện!"
Tống Hi Vọng cũng lập tức thành tâm thành ý biểu lộ: "Tôi cũng cảm thấy vậy. Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy qua cô gái nào lương thiện giống như cô vậy."
Bối Noãn hoả tốc nhìn tới thanh nhiệm vụ.
Thánh mẫu ánh sáng nhiệm vụ giai đoạn hai (1/1).
Thế mà tính toán???
Bối Noãn bản nhân không thể trực tiếp làm cho bọn họ nói ra câu nói kia, nhưng mà người khác làm cho bọn họ nói ra lại không có vấn đề gì cả.
Khắp chốn mừng vui, không cần lại chuẩn bị chiến tranh, đề phòng mất mùa!
Nhiệm vụ thánh mẫu ánh sáng thành công, Bối Noãn cảm động đến muốn khóc.
Thiện giải nhân ý Lục Hành Trì và thiện giải nhân ý Giang Phỉ, hai người này, quả thực chính là nhân gian của quý.
Lúc đi lên lầu, Bối Noãn đi ở phía trước, nghe thấy Đỗ Nhược dừng ở phía sau dùng giọng điệu rõ ràng tự trách nói khẽ với Lục Hành Trì.
"Đứa nhỏ này chính là thiếu khen ngợi, cô ấy tuổi còn nhỏ, tâm lý không thành thục, vẫn là nên thường xuyên nói lời hay với cô ấy, không thể chờ người ta tự mình muốn được khen."
Anh nói được thì làm được, đem những lời này thực hiện đến từng chỗ một.
Kế tiếp, cứ mỗi mười phút, Đỗ Nhược liền khen ngợi Bối Noãn một câu.
Bối Noãn rửa mặt xong đi ra, một thân thoải mái thanh tân, đang xoa kem dưỡng lên mặt, Đỗ Nhược đi ngang qua, nghiêm túc nhìn cô một cái.
"Bối Noãn, cô thật là một người am hiểu cuộc sống! Trong hoàn cảnh này còn chú ý bảo dưỡng làn da, thật giỏi quá!"
Bối Noãn: ?
Thời gian đã khuya, mọi người đem túi ngủ trải ra trên mặt đất, chuẩn bị ngủ.
Bối Noãn theo thường lệ lấy chăn từ trong không gian ra chia cho mọi người.
Đỗ Nhược tiếp nhận chăn, thành khẩn nói: "Bối Noãn, cô thật là quá săn sóc, quá tinh tế, may mắn có cô ở đây, chúng tôi mới có thể được tốt đến tốt vậy, cảm ơn cô!"
Bối Noãn xấu hổ, "Cũng không cần khách khí như vậy đi? Thật sự không cần lại khen ngợi tôi."
Lăn lộn đến bây giờ, cuối cùng đã có thể ngủ.
Bối Noãn gần chỗ công tắc nhất, lạch cạch lạch cạch chạy tới, tắt đèn.
Đỗ Nhược lập tức lại tìm được rồi điểm khen ngợi, bám riết không tha: "Bối Noãn, cô thật cần mẫn nha! Cũng không cần chúng tôi đi tới tắt đèn, cô thật tốt!"
Anh ta thật không thể cứu.
"Không cần khách khí." Bối Noãn hàm hồ ứng phó, chui vào túi ngủ.
Đỗ Nhược lặng lẽ duỗi tay kéo kéo túi ngủ Giang Phỉ, "Mau, thừa dịp cô ấy còn chưa ngủ, nói một câu gì hay đi."
Giang Phỉ nhắm mắt lại, "Bối Noãn, cô thật kiên nhẫn, cư nhiên không cảm thấy anh ta thật phiền."
Cảm thấy phiền cũng vô dụng, Đỗ Nhược đã nhận định chuyện gì thì trong chốc lát đừng hy vọng anh từ bỏ, chờ đến khi anh tìm được chuyện hứng thú gì mới thì lúc đó mới có thể quên chuyện này đi.
Bối Noãn cũng nhắm mắt lại.
Túi ngủ mấy người đàn ông cách chỗ cô một khoảng, Đỗ Nhược chống đầu, nương theo ánh trăng nhìn qua bên này, thành khẩn cảm khái, "Bối Noãn, cô... À... Cô ngủ nhìn ra thật an tường."
Bối Noãn: ???
An tường?
Lúc này tới Đường Đường cũng chịu không nổi, "Đỗ Nhược ca nha, em cảm thấy anh thật là không biết khen người. Khen con gái ai lại khen như vậy? Cái gì mà 'cô thật lương thiện', 'tính cách cô thật tốt', chừng nào không có ưu điểm gì khác để khen, bất đắc dĩ mới nói như vậy."
Đỗ Nhược khịt mũi coi thường, "Vậy cậu nói một câu đi?"
"Em nói cho các anh nghe một câu khen con gái mà tuyệt đối sẽ không sai." Đường Đường không chút do dự giương giọng nói, "Noãn Noãn tỷ nha, chị thật xinh đẹp!"
Bối Noãn: "......"
Đỗ Nhược thập phần không phục, "Nếu nói hay như vậy, cô gái cậu thích sao lại biến thành bạn gái người khác?"
Cái hay không nói, nói cái dở, Đường Đường lập tức héo.
Lục Hành Trì ở bên cạnh thấp thấp mà cười ra tiếng.
Đỗ Nhược bất mãn, thấp giọng nói: "Cười cái gì cười, cậu sẽ khen người sao? Cậu cũng nói một câu đi."
Lục Hành Trì nhẹ nhàng hắng giọng, "Bối Noãn, kẹo em đưa ăn rất ngon."
Mặt Bối Noãn đỏ bừng, còn may đèn đã tắt tối hù, cô nhanh nhanh chuyển người qua, đưa lưng về phía bọn họ, nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người mang theo Đường Đường, cáo biệt đại học Thủy Thành, khởi hành đi về phía trước.
Người ở đại học Thủy Thành có nói, trước khi tin tức hoàn toàn gián đoạn có truyền tới phía đông hoàn toàn luân hãm, phía tây có xây lên tuyến phong tỏa, chỉ cần lướt qua tuyến phong tỏa sẽ tới khu an toàn không có cảm nhiễm.
Bối Noãn nghĩ thầm, chuyện này giống như viết trong sách.
Lục Hành Trì thương lượng với mọi người, quyết định tiếp tục đi hướng tây, tìm kiếm khu an toàn.
Đỗ Nhược hiện tại thoạt nhìn hoàn toàn bình thường, đôi mắt không khác thường chút nào, không biết thuốc ức chế virus có hiệu lực bao lâu, cũng chỉ có thể trước như vậy, đi một bước tính một bước.
Xe việt dã rời đi Thủy thành, ngày đi đêm nghỉ, tận lực vòng qua khu dân cư dày đặc.
Đi tiếp hướng tây, rời khỏi bình nguyên, hai bên dần dần xuất hiện nhiều dãy núi xanh um, đường núi cũng càng ngày càng nhiều, thực vật rậm rạp lên, cây cỏ đều toát ra hơi ẩm.
Hôm nay đi ngang qua một thành phố nhỏ, gọi là Hồi thành.
Ở trong sách, tiểu đội đi ngang qua Hồi thành mà không vào, ngược lại qua khỏi Hồi thành đi thêm mấy giờ đến một địa phương nhỏ, Nghiêu trấn.
Nghiêu trấn là một cổ trấn ngàn năm nằm ở vị trí hẻo lánh, tọa lạc ở trên núi.
Nghiêu trấn thực đặc thù, trong sách đối với Bối Noãn là một địa phương tuyệt đối không hề tốt.
Đó là chỗ Bối Noãn chịu khổ.
Ở nơi đó, Bối Noãn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì cứu người mà trên eo ăn một thiết trượng, bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Bị thương thật sự quá nặng, rất nhiều ngày đều phải nằm ở phía sau xe, hoàn toàn không thể động, cần có Giang Phỉ chiếu cố, cô dưỡng thật lâu, mãi cho đến khi hết truyện, hành động của cô còn chưa trở lại lưu loát bình thường.
Xe chạy đến phụ cận Hồi thành, Bối Noãn trong lòng yên lặng cầu nguyện, ngàn vạn ngàn vạn không cần đi cái địa phương tên Nghiêu trấn kia nha.
Tuy rằng trong sách Bối Noãn bị thương là bởi vì tính tình thánh mẫu, thấy thế nào cũng đều là tự tìm, Bối Noãn tuyệt đối sẽ không làm giống như cô ấy.
Nhưng mà loại chuyện này, trời xui đất khiến, không nói trước được.
Tuy rằng Bối Noãn không phải Bối Noãn kia, cốt truyện cũng đi vặn vẹo một chút, vạn nhất vặn vặn, méo mó một hồi, lại chính là đi trở về thì sao?
Cho nên vẫn là cách cái Nghiêu trấn này rất xa thì tốt hơn.
Đi ngang qua Hồi thành, Lục Hành Trì phá lệ quẹo đi vào, định đổ thêm xăng.
Tuy rằng trong không gian Bối Noãn có cả một cái trạm xăng dầu, Lục Hành Trì vẫn như cũ nếu có thể tìm được trạm xăng thì sẽ đi đến đó.
Trừ phi vạn bất đắc dĩ, không cần đem cái vật nguy hiểm dễ châm dễ bạo to lớn kia ra.
Đường Đường ngồi ở cuối, chán đến chết, vẫn luôn giống như bị ADHD nhàn không chịu nổi, không ngừng nhìn đông nhìn tây.
ADHD: Rối loạn tăng động, giảm chú ý ở người lớn (ADHD) là một rối loạn bao gồm sự kết hợp của các vấn đề khó chú ý, hiếu động quá mức và hành vi bốc đồng.
"A?" Cậu bỗng nhiên ra tiếng, "Đó là thứ gì?"
Bối Noãn cũng thấy.
Cách trạm xăng không xa, trên lối đi bộ ven đường, có một đồ vật kỳ quái đang di động.
Hình như là một cái hộp sắt bẹp bẹp quỳ rạp trên mặt đất.
Phía dưới một vòng thiết hoa hoa lệ lệ, trên mông còn vẽ bảng số xe, giống như món đồ chơi xe điện của con nít, nhưng mặt trên lại có một cái lồng sắt.
Phía dưới có lẽ có bánh xe, nhưng mà cũng được bao một vòng sắt lá, che khuất, nhìn không thấy.
Cái đồ vật giống xe con này chậm rãi tiến về phía trước, đằng sau có hai ba con thây ma tò mò đi theo, thỉnh thoảng cào nó một cái, cào nó một chút, nhưng lại không làm gì được.