Bối Noãn gật gật đầu, chủ động rời sân.
Lục Hành Trì đi theo cô, trước khi ra cửa lại quay đầu nhìn lại một lần khoảng sân đổ nát.
Lục Hành Trì đến nơi đây với mục đích là tìm người được giấu ở trong hầm, đáng tiếc không tìm được.
Theo yêu cầu của hệ thống, Lục Hành Trì cần thiết phải đi theo con đường của kiếp trước một lần nữa.
Phương pháp đi, cũng không phải nghiêm khắc từng bước đi đúng dấu chân lần trước, mà chỉ cần đi qua những địa điểm trọng yếu được hệ thống đánh dấu.
Hơn nữa ở mỗi địa phương phải dừng lại vừa đủ thời gian, không thể ngắn hơn so với đời trước.
Cho nên lần này, ngay cả không cần đưa Tiểu Quý về nhà, Lục Hành Trì chắc chắn cũng sẽ tới Nghiêu trấn đánh dấu, hơn nữa nhất định phải ở lại trên núi mấy ngày.
Đời trước ở Nghiêu trấn, khi đó Bối Noãn bổ nhào vào trên người La lão nhị, bị thương nặng ở thắt lưng, phải ở lại chăm sóc hai ngày mới đi.
Lúc này đây, Lục Hành Trì cẩn thận suy tính một chút, phát hiện thời gian lên núi thế nhưng cùng đời trước giống nhau.
La lão đại bị cảm nhiễm đã vào thị trấn, lập tức sẽ xảy ra chuyện.
Chuyện thứ nhất khi Lục Hành Trì lên núi, chính là đi đến ngôi nhà cũ bị bỏ hoang tìm hầm ngầm giấu La lão đại.
Kết quả là căn hầm giấu người lại trống rỗng, không có ai.
Thời gian là đúng, người trong hầm lại kỳ tích mà biến mất.
Lục Hành Trì không cam lòng, lục soát tất cả các căn nhà cũ không ai ở xung quanh, ngay cả bóng người cũng không phát hiện.
Chờ Lục Hành Trì dạo qua một vòng, một lần nữa trở lại ngôi nhà cũ này, trong ngoài tìm thêm một lần, Bối Noãn tình cờ cũng tới.
Một cái Nghiêu trấn to như vậy, cũng không thể nói là tình cờ được.
Bối Noãn đối với những suy nghĩ lung tung trong đầu của Lục Hành Trì hoàn toàn không biết gì cả, cô báo với Lục Hành Trì về cuộc họp vừa mở trên núi.
"Hiện tại chúng ta sẽ rút quân sao?" Bối Noãn hỏi Lục Hành Trì.
Không tìm thấy người bị nhiễm là nguy hiểm quá lớn.
Trong Nghiêu trấn, người ở dày đặc, mấu chốt là chỉ có một con đường lên trên núi, không những thế còn rất khó đi, lại hẹp và dốc, một khi xảy ra chuyện, cho dù có Lục Hành Trì ở đó, muốn thoát ra vòng vây thì cũng phải tốn không ít sức lực.
Nếu không lưu ý, nói không chừng lại sẽ có người bị thương.
Bối Noãn ngửa đầu nhìn Lục Hành Trì, nghiêm túc kiến nghị: " Bây giờ chúng ta trở lại đỉnh núi, kêu Đỗ Nhược, sau đó cùng đi tìm Giang Phỉ cùng Đường Đường."
Bối Noãn dừng một chút, suy nghĩ và bổ sung, "Lại đem cả nhà Tiểu Quý theo, chúng ta trước xuống núi rồi hẵng nói tiếp."
Những người khác trong trấn, để cho bọn họ tự cầu phước lành đi.
Cách nói này thật sự không giống thánh mẫu.
Bối Noãn hiện tại không có tâm tình gì tìm điểm tăng giá trị thánh mẫu trước mặt Lục Hành Trì, cô chỉ một lòng muốn mang người nhà cùng xuống núi.
Lục Hành Trì cúi đầu nhìn Bối Noãn một cái rồi bỗng nhiên cười.
Anh duỗi tay xoa xoa đầu cô, "Chuyện này không đáng sợ đến mức như vậy. Chúng ta trước tiên nên lên đỉnh núi nhìn xem tình huống rồi nói."
Anh nói như vậy, Bối Noãn chỉ phải đi theo, trong lòng lại đầy lo lắng sốt ruột.
Bối Noãn nghĩ thầm, theo như tình tiết trong sách, ngay khi họ tra tấn La lão nhị, người trong trấn vẫn luôn tìm khắp nơi, có một nhóm người đã phát hiện ra căn hầm của La lão đại.
Nhưng hiện tại không thấy La lão đại, bọn họ không còn chỗ tìm.
Bất quá có lẽ cốt truyện chính mình tự thân vận động, cũng có thể quay trở lại quỹ đạo, người trong trấn vẫn có thể tìm được La lão đại, chẳng qua là ở địa phương khác.
Mong là như vậy.
Còn tốt, trên đỉnh núi mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, đám người vẫn còn đang họp, không có bất luận cái gì khác thường.
Đỗ Nhược dự họp thật suиɠ sướиɠ, giống như hận không thể ngồi đó mà cắn hạt dưa.
May mắn chính là, Giang Phỉ cùng Đường Đường cũng lên đây.
Tiểu đội một lần nữa tụ ở bên nhau, lại có Lục đại Boss tọa trấn, Bối Noãn an tâm hơn nhiều.
Bối Noãn từ trong không gian lấy nỏ và đinh dài ra, lặng lẽ giao cho Lục Hành Trì, " Anh cầm trước để tránh họa."
Tuy rằng biết anh không cần nỏ cũng có thể bắn đinh, nhưng Lục Hành Trì có thói quen cầm nỏ để che mắt người khác.
Lục Hành Trì mỉm cười, nhận lấy.
Con dao găm của Giang Phỉ vẫn luôn được giấu ở trong người, cho nên không cần Bối Noãn nhọc lòng.
Đỗ Nhược há miệng thở dốc, Bối Noãn liền cướp lời, nói: "Tôi sẽ không đưa cho anh thanh đao kia, anh không muốn mọi người ngừng lại cuộc họp, chỉ để xem anh đi?"
Hình dạng cây đao kia quá mức khoa trương.
Người dân trong trấn vẫn còn tiếp tục mở họp, chốc lát sau lại có bước tiến triển mới.
Đám quần chúng trở nên xúc động phẫn nộ, bởi vì đầu sỏ gây tội vừa được dẫn tới – La lão nhị mới được đưa vào.
La lão nhị tối hôm qua cùng hai người khác trực cổng, vừa vặn gặp được đại ca của anh ta quay trở về.
Như thường lệ khi kiểm tra, đại ca của anh có che dấu cái gì đó, kết quả khi bị tra thì phát hiện ra trên cổ tay có vết bị cắn.
Theo quy củ, mọi người lại khách khí mời anh ta đi ra ngoài.
Lúc ấy đã nói rõ ràng với La lão đại, khi bị thương, chỉ cần ở bên ngoài dưỡng thương, quá hai ngày thật sự không có việc gì thì lại trở về.
Nhưng hai anh em La gia có tiếng là thân thiết.
Hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đều đi nơi khác làm công, anh cả như cha, La lão nhị là được anh cả nuôi lớn, hai anh em có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo, sống nương tựa lẫn nhau.
Sau này La lão đại ra ngoài làm việc còn không ngừng gửi tiền về, giúp em trai xây lại nhà mới và cưới vợ.
Lần này La lão đại về nhà, trên đường không cẩn thận bị thương.
La lão nhị không đành lòng, cảm thấy bên ngoài đều là thây ma quá nguy hiểm, thừa dịp hai người khác không để ý, nên đã lén dẫn La lão đại vào.
Động tác mở cửa không quá lưu loát, bị hai người kia phát hiện.
Sau khi hai người làm xong nhiệm vụ, họ lặng lẽ đi theo La lão nhị về nhà, quả nhiên ở nhà anh ta thấy được La lão đại đang ăn ngấu nghiến ăn gì đó.
Khi hai người họ tiến vào, La lão nhị nhảy ra đánh nhau với họ, La lão đại thừa lúc đó đã chạy thoát mất.
La lão nhị hiện giờ đang bị trói, đứng ở đằng trước chỗ đất trống, đang bị La tộc trưởng mắng.
Tộc trưởng tận tình khuyên bảo, khuyên cả nửa ngày, bảo đảm rằng ngay cả tìm được anh trai anh ta, ngay cả anh trai bị biến thành thây ma cũng sẽ không gϊếŧ, chỉ đuổi ra khỏi trấn là xong.
Đáng tiếc chính là vô dụng.
La lão nhị tâm cứng như cây gân, cũng không nói mình có biết hay không, chỉ là kiên quyết không chịu nói tiếng nào.
Anh không nói lời nào, ngược lại làm mọi người nhận định, kỳ thật anh biết anh mình trốn ở đâu.
Chuyện này thật sự quá mức nghiêm trọng, không ai có thể bao che được.
Tạ Nguyên Thanh vẫn luôn đứng ở bên cạnh, hiện tại bỗng nhiên nói chuyện.
Giọng anh trước sau như một, ôn hòa bình tĩnh.
"Theo lý, các tộc trưởng đều ở đây, không tới phiên tôi xen vào, nhưng mà nếu không tìm ra La lão đại, mọi người đều phải cùng chết, hiện tại ngoại trừ dụng hình, cũng không có biện pháp nào khác."
Mấy tộc trưởng đều đồng ý, thương lượng với nhau một chút, lấy ra một cây gậy cao hơn nửa người.
Cây gậy đen tuyền, đằng trước có hình nửa bàn tay.
La gia tộc trưởng lời nói thấm thía với La lão nhị: "Cậu nói ra anh cậu trốn ở chỗ nào thì không bị đánh đau."
La nhị lắc lắc đầu, vẫn không chịu lên tiếng.
Không có cách nào khác, tộc trưởng giơ tay lên.
Người cầm gậy sắt giơ lên, đột nhiên đánh vào lưng La nhị một cái.
La lão nhị kêu thảm thiết một tiếng, quỳ rạp xuống.
Tiếng kêu quá thảm, trong lòng Bối Noãn cũng run theo.
La nhị chết sống không mở miệng, gậy sắt tiếp tục đánh xuống.
Trên đỉnh núi hiện tại an tĩnh đến dị thường.
Bối Noãn có thể nghe thấy tiếng gậy sắt đánh vào da thịt, trầm đục. Tiếng kêu thảm của La nhị dần dần thấp xuống, máu từ trên người anh chảy một tảng lớn, thấm qua quần áo.
Trong sách Bối Noãn chỉ chịu có một đòn mà cả ngày không dậy nổi, La nhị bị đánh nhiều như vậy, không biết sẽ thành dạng gì.
Theo sách, lúc này Bối Noãn sẽ xông lên.
Lúc ấy cô kêu gọi đám người, xin họ dừng tay, đáng tiếc không ai nghe.
Vì thế cô liền che phủ lên người La nhị.
Người đánh không kịp thu tay lại, eo Bối Noãn bị ăn một gậy sắt.
Người cô vừa nhỏ, lại yếu ớt, một gậy này thiếu chút nữa làm gãy eo cô.
Kết quả là, Giang Phỉ đi lên cho người đánh một dao, tiểu đội liền đối đầu với đội Tạ Nguyên Thanh, hai bên liền xảy ra tranh chấp.
Nếu tính theo góc độ giá trị thánh mẫu, làm một thánh mẫu tiêu chuẩn, Bối Noãn cũng nên giống như trong sách, xông lên bảo vệ La nhị.
Nhưng Bối Noãn đương nhiên sẽ không ngớ ngẩn, làm chuyện vô duyên vô cớ.
Nhưng mà, phải xuất hiện sao?
Bối Noãn do dự.
Vốn dĩ, ý tưởng là tìm được La đại, giao ra đây, làm chuyện này bình an, thông thuận đi qua.
Đáng tiếc tình tiết bị biến đổi, La đại không có trong hầm, tìm không ra người.
Chuyện này rất quan trọng, nếu không tìm ra anh ta, không chừng toàn bộ trấn đều phải bị tao ương.
Tận đáy lòng Bối Noãn hoàn toàn hiểu được cách làm của Tạ Nguyên Thanh.
Còn nữa, Bối Noãn cũng cảm thấy La nhị bị trừng phạt đúng tội.
Vì tình cảm của hai anh em mình mà không màng đến an nguy của toàn trấn, thật sự hẳn là nên bị đánh một trận.
Nhưng mà gậy sắt đánh người cũng quá tàn nhẫn.
Ngay cả trong lòng Bối Noãn sớm chuẩn bị tư tưởng biết anh ta sẽ bị đánh, thực tế hiện trường thật thảm thiết hơn nhiều.
Ai đúng ai sai, Bối Noãn trong lúc nhất thời không nhận ra được rõ ràng, trong đầu cô loạn thành một đoàn.
Còn đang do dự, cô bỗng nhiên nhận ra Lục Hành Trì đang cúi đầu nhìn mình.
Ngay sau đó, Bối Noãn phát hiện, không biết từ khi nào, tay Lục Hành Trì đã nắm chặt lấy tay cô.
Tay anh giống như kìm sắt, chặt chẽ khống chế, giống như rất sợ cô sẽ nhất thời xúc động chạy về phía trước.
Bên kia La nhị quỳ rạp trên mặt đất, vẫn chết sống cắn không mở miệng.
Tạ Nguyên Thanh kêu người đánh tạm thời dừng tay, ngồi xổm xuống hỏi La nhị, thanh âm vẫn là thực ôn hòa, giống như người lớn đang nói chuyện với trẻ nhỏ phạm sai lầm.
"Anh cậu rốt cuộc trốn ở đâu? Chỉ cần cậu nói cho chúng tôi biết thì sẽ không ai đánh cậu nữa."
La nhị tiếp tục lắc đầu.
Đỗ Nhược bỗng nhiên ở bên cạnh mở miệng: "Đây là một tình huống tâm lý học, gọi là tình huống bom hẹn giờ."
Gì?
Bối Noãn không hiểu được, ngẩng đầu nhìn Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược giải thích: "Tình huống này chính là, một quả bom hẹn giờ sắp nổ mạnh, một khi nổ mạnh sẽ làm vô số thương vong, nhưng tội phạm chết sống cũng không chịu nói bom ở đâu, dưới tình huống như vậy, có nên nghiêm hình bức cung hay không?"
Bối Noãn không nói gì.
Lục Hành Trì tiếp lời: "Theo chủ nghĩa công sẽ cảm thấy, vì cứu nhiều người, làm như vậy sẽ không thành vấn đề, người phản đối sẽ cho rằng, bản thân dùng khổ hình chính là vấn đề."
Đỗ Nhược nói: "Hơn nữa loại lời nói quan trọng này, là do ai quyết định dưới tình huống nào có thể dùng khổ hình? Sẽ thật dễ dàng bị người lợi dùng quyền lực lạm dụng."
Bối Noãn nghĩ thầm, hai ngươi này thật nhàn hạ thoải mái, giờ này còn tham khảo cái này.
Mặc kệ khốn cảnh gì, giải quyết phiền toái trước mắt cái đã rồi nói tiếp.
Theo trong sách, lúc này hẳn là đã có người phát hiện ra La đại, dẫn La đại sắp biến dị tới đây.
Cốt truyện thật sự thay đổi đến chết sống cũng không quay trở lại như cũ sao?
Bên kia Tạ Nguyên Thanh thấy La nhị kiên quyết không bị chiêu hàng, nâng tay lên ra hiệu cho thủ hạ.
Thủ hạ của hắn không mang đến La đại mà dẫn đến hai người khác.
Là một người phụ nữ trẻ, cùng một bé gái ba bốn tuổi.
La nhị vốn dĩ bất động, thấy hai người bị dẫn tới, bỗng nhiên giãy giụa lên.
Tạ Nguyên Thanh vẫn giữ ngữ khí ôn hòa như vừa rồi, hiện tại thêm chút điểm chỉ trích, "Cậu không chịu nói, chúng tôi cũng chỉ có thể xuống tay chỗ vợ và con cậu, cậu ngay cả tới họ cũng không để bụng sao?"
Tạ Nguyên Thanh lại ra hiệu, người cầm gậy sắt lại giơ gậy lên.
Người phụ nữ sợ tới mức thét chói tai, ôm chặt đứa bé gái, đứa nhỏ ban đầu khóc nức nở, hiện tại khóc một tiếng thật lớn.
Gậy tiếp theo sắp rơi xuống người hai mẹ con.
Bối Noãn hoảng sợ.
Gậy sắt đánh người nặng bao nhiêu, Bối Noãn rất rõ ràng, bé gái kia một cái cũng sẽ chịu không được.
Đỗ Nhược bên cạnh đã mở miệng cản người: "Các người chờ một chút!"
Đỗ Nhược đẩy ra đám người, tiến đến phía trước.
Tạ Nguyên Thanh không đợi Đỗ Nhược tiến lên đã giơ tay trước, kêu người đánh người dừng tay.
Kêu dừng quá nhanh, làm Bối Noãn thật hoài nghi kỳ thật anh ta vốn dĩ không tính toán thật xuống tay.
"Chờ cái gì? Cậu có biện pháp gì hay sao?" Tạ Nguyên Thanh nhìn Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược vô lại, "Tôi đây không phải là đang suy nghĩ hay sao."
Tạ Nguyên Thanh có điểm vô ngữ, bình tĩnh hỏi, "Không có?" Anh ta lại nâng tay một chút, người cầm gậy sắt lại giơ gậy lên.
Lục Hành Trì đã dẫn theo Bối Noãn tiến lên phía trước.
"Cho tôi chút thời gian," Lục Hành Trì nói, "Các người toàn bộ ở tại đỉnh núi, tôi sẽ đi vào trong trấn tìm người."
Đỗ Nhược cũng nói: "Tôi cũng đi."
Anh không sợ thây ma, cho nên sẽ thích hợp đi tìm người.
Tạ Nguyên Thanh thong thả ung dung nói: "Các người đi tìm? Các người đi nơi nào tìm? Thị trấn lớn như vậy, các người chỉ vài người muốn tìm tới khi nào?"
Tộc trưởng đứng bên cạnh anh ta cũng nói, "Nếu nghe lời các người, vạn nhất xảy ra chuyện, ngay cả các người cũng biến thành thây ma thì sao? Toàn trấn nhiều người như vậy, các cậu phụ trách được sao?"
Bối Noãn cùng chen lên với đám người Lục Hành Trì, đầu óc vẫn luôn xoay mòng mòng, lúc này bỗng nhiên chợt sáng bừng lên.
"Tạ Nguyên Thanh, tôi biết anh ta có thể trốn ở đâu, cho chúng tôi mười phút!"
Giọng cô ngọt ngào êm tai, Tạ Nguyên Thanh bất động thanh sắc liếc cô một cái, nhìn đồng hồ trên cổ tay.
"Mười phút." Tạ Nguyên Thanh nói.
Anh ta đáp ứng quá thống khoái, Bối Noãn lập tức hối hận vừa rồi nói thời gian quá ngắn, bèn cò kè mặc cả, "Hai mươi phút. Hai mươi phút được không?"
Tạ Nguyên Thanh đáp: "Mười lăm phút, sự tình khẩn cấp, nhiều hơn một phút cũng không được."
Bối Noãn nắm lấy cánh tay Lục Hành Trì, xoay người kéo anh chạy ngay.
"Đi đâu?" Lục Hành Trì đi theo cô.
"Tôi nghĩ ra anh ta có thể đang trốn ở đâu." Bối Noãn vừa chạy vừa nói, "Chúng ta đi tìm xem. Không sao, vạn nhất tìm không thấy, chúng ta lại nghĩ ra biện pháp khác."
Bối Noãn lôi kéo Lục Hành Trì, một hơi vọt tới nhà Tạ Nguyên Thanh.
Còn may nhà anh ta ở đỉnh núi, không cách xa lắm.
Bối Noãn vừa đi đến gần, nhìn thấy cửa nhà khóa lại, ở cửa còn có người bảo vệ, là mấy thủ hạ của Tạ Nguyên Thanh.
Bối Noãn nhìn thật xinh đẹp, hôm nay lại có ghé qua, mấy người vừa thấy là đã nhận ra ngay.
"Tạ ca đang đi họp trên quảng trường." Bọn họ cho rằng Bối Noãn tới tìm Tạ Nguyên Thanh.
"Tôi biết, Tạ ca nhờ chúng tôi đến đây làm chút chuyện." Bối Noãn giả truyền thánh chỉ, sau đó nói thêm một câu, "Chỉ vào sân một chút, không đi vào trong nhà."
Mấy người biết Tạ Nguyên Thanh đối với Bối Noãn không bình thường, họ chỉ bàn bạc vài câu là chịu mở cửa khóa, để cô và Lục Hành Trì vào trong.
Bối Noãn không chút do dự dẫn theo Lục Hành Trì đi vào bên trong, ngừng lại trước một bụi hoa thược dược.
Bên cạnh bụi hoa là một bản gỗ giống như nắp giếng.
Trấn này mỗi nhà đều có hầm trữ khoai lang đỏ, hầm nhà tộc trưởng là ở ngay chỗ này.
Lần trước tiểu công chúa đi ngang qua bụi hoa này đột nhiên lông dựng đứng lên, lúc đó Bối Noãn đã thấy từ xa, bên cạnh chỗ sườn dốc có cái nắp.
Nhưng mà khi đó Bối Noãn còn không biết đó là cái gì.
Hiện tại rõ ràng, đó là cái hầm, so với cái hầm trong tòa nhà hoang phế kia thì mới hơn nhiều, nhưng kiểu dáng lại giống nhau như đúc.
Đại Hoa phản ứng không bình thường như vậy, nói không chừng là bởi vì bên trong có giấu người lạ.
Nghiêu trấn lớn như vậy, nếu muốn tìm một chỗ núp, nhà tộc trưởng có thể xem là một nơi ẩn thân tốt nhất.
Dù sao hiện tại cũng không ai dùng hầm, người khác có muốn lục soát, cũng nghĩ không ra đi lục soát nhà tộc trưởng, nơi không có khả năng giấu người.
Hơn nữa La lão đại nói không chừng đã biết, trong nhà tộc trưởng hiện tại là Tạ Nguyên Thanh có tiền có thế, càng là không ai dám động.
Cái này kêu ngay dưới đèn lại bị bóng đen.
Tiến vào không khó, tường nhà thấp như vậy, nhảy một cái là qua, anh em họ La là người địa phương, quen cửa quen nẻo.
Nhưng dù sao Bối Noãn cũng chỉ là suy đoán, không thập phần nắm chắc.
Lục Hành Trì thấy hầm, anh xách theo nỏ, kéo Bối Noãn về phía sau.
Đề chân đá văng ra cửa gỗ.
Trong hầm, quả nhiên cuộn tròn một người, thình lình hầm bị mở ra, người bên trong hoảng sợ nhìn bên ngoài.
Đây vẫn còn là người, không phải thây ma.
"Tôi đếm tới ba, ra đây!" Lục Hành Trì chĩa nỏ vào đầu anh ta.
Người ra tới, dưới ánh mặt trời mới có thể thấy rõ, là người đàn ông trên dưới 30, bởi vì trốn đông trốn tây, quần áo đã dơ dáy xơ xác đến không còn hình thù gì, trên tóc cũng đầy là đất.
Nhất thấy được rõ ràng, trên cổ tay phải là vết thương có máu, rõ ràng là bị cắn.
Người này nhất định đã bị cảm nhiễm, bởi vì Bối Noãn thấy, tròng trắng mắt anh ta giống như Đỗ Nhược lúc trước, dày đặc tơ máu.
Lục Hành Trì kêu Bối Noãn lui ra phía sau vài bước, tự mình áp người đó đi ra ngoài.
Người đàn ông có lẽ trốn quá lâu, chân mềm đi, động tác vô cùng chập chạp, đi vài bước lại muốn sụp xuống, dưới sự bức bách của nỏ mới chậm rãi đi tiếp được.
Ba người cứ như vậy chậm chạp đi về bờ suối.
Người này quả nhiên chính là La lão đại.
Bởi vì bọn họ vừa xuất hiện, toàn trường đã bao phủ đầy tiếng mắng.
Tộc trưởng La gia vô cùng tức giận, đoạt lấy gậy sắt, định ra tay đánh La lão đại thân thể đã mềm sụp xuống.
Lục Hành Trì đoạt đi gậy sắt, "Đừng đánh, anh ta giống như bị cảm nhiễm, máu có virus."
Ý anh thật rõ ràng, vạn nhất trên người có vết thương, nếu bị dính máu của La đại sẽ có nguy hiểm bị cảm nhiễm.
Lời kia vừa thốt ra, chung quanh La lão đại nháy mắt hình thành cả tảng đất trống.
La nhị nằm trên mặt đất lại mở mắt ra, nhìn thấy anh mình tới, giãy giụa bò dậy, đi ôm chân anh.
"Các người đừng đánh anh tôi......"
Biến hóa phát sinh trong nháy mắt.
Nguyên bản sợ bị đánh, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, La đại đột nhiên run rẩy vài cái, ngẩng đầu.
Một đôi mắt đã nhuộm đầy tơ máu đỏ.
Người khác đều cách khá xa, với không tới, gần anh ta nhất chính là em trai anh ta, người đó liền há miệng một ngụm cắn xuống cổ La nhị.
Tạ Nguyên Thanh giơ súng, Giang Phỉ xuất đao, Đỗ Nhược tay không đi bắt người.
Nhưng không ai mau bằng Lục Hành Trì.
Một cây đinh dài trong nháy mắt đi đến chỗ nó nên đi.
Hình ảnh giống như dừng lại, La đại chựng lại, vài giây trôi qua, mới chậm rãi ngã về phía sau.
La nhị đối với biến hóa của anh mình nhìn thật rõ ràng, trong lúc nhất thời vừa kinh vừa sợ.
Như là hoàn toàn không nghĩ tới, anh mình thật sự sẽ biến thành thây ma, hơn nữa sau khi biến dị, người thứ nhất tập kích chính là mình.
Hiện trường một mảnh yên tĩnh.
Rất nhiều người Nghiêu trấn vừa nghe đến tiếng gió không đúng liền lên núi, cho nên đối với không ít người, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người bị biến dị, cũng là lần đầu tiên thấy thây ma công kích người.
Hơn nửa ngày, Tạ Nguyên Thanh nói chuyện, thanh âm vẫn trầm ổn ôn hòa.
Anh ta chỉ chỉ vào La đại nằm bất động, chỉ huy thủ hạ, "Đem ra ngoài trấn chôn, lúc xử lý phải cẩn thận."
Bọn họ tìm được một khối vải nhựa bọc La lão đại lại, nâng lên đi xuyên qua đám người.
Đám người yên lặng nhường đường.
"Tộc trưởng," Tạ Nguyên Thanh khách khí nói, "Thây ma đáng sợ như thế nào mọi người đều thấy được, tôi cảm thấy bảo vệ cho trấn như hiện tại không được tốt lắm."
Anh ta nói đúng, loại sự tình hôm nay mà phát sinh một lần nữa, Nghiêu trấn nói không chừng không được may mắn như vậy.
Một tộc trưởng nói: "Chúng ta mỗi ngày lại tăng vài người, dò xét lẫn nhau......"
Tạ Nguyên Thanh ngắt lời, "Người thân ở Nghiêu trấn sẽ không đành lòng bỏ người đi, về lý không thể thứ, về tình cảm có thể tha thứ."
Anh ta nhìn một vòng, "Thủ hạ, các anh em của tôi đều không phải người Nghiêu trấn, ở chỗ này không thân không thích, ai cũng không quen biết, nếu cũng giúp đỡ bảo vệ ở trấn này, có lẽ sẽ càng tốt."
Lời anh ta rất có đạo lý, người phía dưới đều sôi nổi tán đồng.
Mấy tộc trưởng thương lượng với nhau một chút, đều cảm đây xác thật là một biện pháp.
Bối Noãn và Lục Hành Trì nhìn nhau.
Hai người trong lòng đều hiểu rõ: Tạ Nguyên Thanh đây là mượn cơ hội này, bất tri bất giác mà đem quyền khống chế Nghiêu trấn vào trong tay.