• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Hành Trì không nhìn Bối Noãn nữa, chỉ đạm mạc mà nhìn Tạ Nguyên Thanh.

"Nếu anh không đem người sắp biến thành thây ma giấu ở hầm, tôi sẽ không có gì lo lắng."

Tạ Nguyên Thanh cười, cầm bình lên, rót nước đã sôi vào ba cái ly.

Anh cười hỏi: "Anh đã nhìn ra? Không sai, tôi kêu thủ hạ làm bộ đi cứu La lão đại, giấu anh ta ở hầm nhà tôi. Cứ mặc kệ để anh ta chạy loạn bên ngoài thật không an toàn. Còn không bằng đặt dưới mí mắt của tôi."

Anh dùng kẹp kẹp cái ly, lắc lắc rửa rửa ly.

Lại nói tiếp: "Tôi cũng không có biện pháp nào khác. Những người Nghiêu trấn này quá ngoan cố, không cho họ chính mắt nhìn thấy thây ma kinh khủng như thế nào, bọn họ còn không chịu cho người của tôi làm bảo vệ."

Tạ Nguyên Thanh nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

"Lúc ban đầu, tới kiểm nghiệm vết thương họ còn không làm, mà dám trực tiếp thả người vào, vẫn là do tôi bắt hai con thây ma cho họ nhìn, bọn họ mới bằng lòng thực hiện."

"Tôi biết, cho đến bây giờ những người bảo vệ đó vẫn còn nhân cơ hội gom tiền, chỉ cần giao ra tiền là họ sẽ nói bậy là người trong trấn, tùy tiện cho vào."

Tạ Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn Lục Hành Trì, "Các người chính là nhờ vậy mà tiến vào, đúng không? Chỉ dựa vào những người bảo vệ đó, Nghiêu trấn căn bản không kiên trì được mấy ngày."

Lục Hành Trì trong lòng hiểu rõ.

Tạ Nguyên Thanh biết rõ La lão đại giấu ở nào, khi mở họp còn phải diễn như vậy, một là để bắt được quyền khống chế Nghiêu trấn, hai là để kinh sợ lập uy.

Anh ta muốn cảnh cáo những người bảo vệ cửa làm bừa, nếu thật xảy ra chuyện, chẳng những không ai cứu được họ, ngay cả vợ con họ cũng sẽ bị đánh theo.

Tạ Nguyên Thanh tiếp tục nói: "Tôi vốn dĩ tính toán đã đến lúc cho thủ hạ của tôi mang người lại, không nghĩ tới bị Bối Noãn đoạt trước."

Tạ Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn Bối Noãn, hơi hơi mỉm cười.

Người này nhìn bên ngoài thật ôn hòa, kỳ thật tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cường ngạnh.

Tạ Nguyên Thanh lại pha một lần trà, rót nước nóng vào trong bình.

Lục Hành Trì hỏi anh ta, khẩu khí giống như đang nói chuyện thời tiết, "Đặt La lão đại trong hầm nhà, không nguy hiểm sao?"

"À, tôi đã kêu người cho anh ta dùng thuốc."

Tạ Nguyên Thanh ngữ khí nhẹ nhàng.

"Trước kia tôi có thử qua, dùng thuốc xong, cả người sẽ bủn rủn vô lực, ngay cả biến thành thây ma cũng giống vậy, chạy không nhanh, thật dễ giải quyết. Lại nói thêm, chỗ này ngày đêm đều có người canh gác."

Lục Hành Trì nhớ tới ngày đó dẫn La lão đại đi, động tác anh ta xác thật rất chậm chạp, giống như chân mềm không có chút sức lực nào.

"Cô ấy thì sao?" Lục Hành Trì hỏi, "Cô ấy như bây giờ, cũng là kết quả của thuốc?"

Tạ Nguyên Thanh đã chế xong nước lần thứ ba, cười một cái, "Không sai."

Anh giơ tay ý bảo Bối Noãn tới bắt chén trà.

"Cô ấy thích nhất uống trà tôi pha."

Ly sứ mỏng đến trong suốt, nước trà lăn tăn bên trong, trà màu hoàng kim, hương khí lượn lờ.

Bối Noãn ngoan ngoãn mà duỗi tay cầm chén trà, chu chu cái miệng nhỏ nhấp trà.

Tạ Nguyên Thanh cũng đưa cho Lục Hành Trì.

Thần sắc anh ta đầy hài hước, chờ xem Lục Hành Trì sẽ tìm cớ gì để cự tuyệt.

Lục Hành Trì đạm mạc mà hỏi trực tiếp: "Trong trà có thuốc?"

"Đúng, Có thể làm người uống xong thì vô cùng nghe lời," Tạ Nguyên Thanh thản nhiên đáp, đôi mắt sáng rỡ, "Nghe tôi nói."

Lục Hành Trì vẫn luôn nhìn vẻ mặt anh ta, lúc này khẽ hừ một tiếng, nâng chung trà lên, nhấp mấy ngụm.

Tạ Nguyên Thanh hoàn toàn không dự đoán được Lục Hành Trì thế nhưng thật sự dám uống.

Ý cười vẫn treo trên mặt đã không còn.

Lục Hành Trì thong dong mà uống trà, "Một người có phải nói dối hay không thật dễ dàng nhìn ra được, ngay cả là tay nói dối già đời cũng không khác."

"Anh vẫn luôn dẫn đường cho tôi, muốn cho tôi tin rằng cô ấy như bây giờ đều là tác dụng của thuốc, nhưng mà biểu tình và ngữ khí của anh đã sớm bán đứng anh."

Lục Hành Trì buông ly.

Lục Hành Trì tiếp tục nói: "Nếu không phải thuốc, như vậy sẽ là cái gì? Tôi nghe nói có một loại vu thuật, người thi triển vu thuật có thể mê hoặc nhân tâm, làm đối phương nói gì nghe nấy. Phương pháp giải trừ vu thuật cũng rất đơn giản......"

Trong nháy mắt, Tạ Nguyên Thanh hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.

Chờ đến giây tiếp theo, lúc anh ta phục hồi lại tinh thần, người đã rời xa khỏi giàn trồng hoa.

Anh ta bị đinh dính trên tường.

Nguyên bản giá sắt phơi đồ đã bị cắt thành một cây móc, cong thành hình móng ngựa, chặn lại tứ chi và cổ Tạ Nguyên Thanh.

Nhốt anh ta lại, cố định trên tường, khóa lên.

Cây móc cong đến thật hoàn mỹ, tự nhiên, giống như trên đời sinh ra sẵn có một bộ khóa người như vậy.

Trong tay Lục Hành Trì cũng có một cây sắt dài hơn nửa thước, anh đang chậm rãi nhịp nhịp lên.

Cây sắt trong tay anh giống như cao su dẻo, chậm chạp dài ra, trở thành một đầu nhọn vô cùng sắc bén.

Lục Hành Trì nói tiếp câu vừa rồi: "... Giải trừ vu thuật cũng rất đơn giản, chính là gϊếŧ chết vu sư. Tôi cũng rất muốn thử một lần."

Thủ hạ Tạ Nguyên Thanh đã tới, nhưng không dám tiến gần.

Bởi vì Lục Hành Trì đã buông lỏng tay ra, mũi nhọn kia lại tự động tiến lên không trung, đầu nhọn ngừng cách cổ Tạ Nguyên Thanh chỉ vài mm.

Lục Hành Trì mỉm cười một chút, "Tới, dùng biện pháp mê hoặc nhân tâm kia mê hoặc tôi, để xem là anh mau, hay là tôi mau."

Tạ Nguyên Thanh bị năng lực của Lục Hành Trì làm khiếp sợ đến nói không ra lời.

Anh dự đoán được có người sẽ tìm đến Bối Noãn, nguyên tưởng rằng người tới hẳn là đời trước khi Bối Noãn bị thương, có một người đàn ông thanh tú vẫn luôn chăm sóc cho cô, hình như tên Giang Phỉ, không nghĩ tới người đến lại là Lục Hành Trì.

Nhưng là Lục Hành Trì cũng không sao.

Tạ Nguyên Thanh đã sớm an bài không ít người, mũi tên Lục Hành Trì nhanh, cũng không nhanh bằng súng đạn.

Không nghĩ tới phải đối phó không phải một Lục Hành Trì dùng nỏ, mà là một Lục Hành Trì có dị năng.

Hơn nữa là dị năng hung hãn bá đạo như vậy.

Hơn nửa ngày, Tạ Nguyên Thanh mới bảo thủ hạ: "Các người thối lui, nơi này không có việc gì."

Sau đó nhìn ở xa xa dưới giàn hoa Bối Noãn không hề phản ứng gì, hạ giọng hỏi Lục Hành Trì một vấn đề.

"Anh cũng có dị năng, anh là trọng sinh?"

Đây là một vấn đề, cũng là một lời cung khai.

Tương đương gián tiếp thừa nhận chính mình cũng là trọng sinh.

Lục Hành Trì lập tức minh bạch.

Tạ Nguyên Thanh trọng sinh lại, hơn nữa hẳn là khi trọng sinh, đạt được năng lực mê hoặc nhân tâm này.

Anh ta đã sống quá một lần, cho nên mới biết La lão đại núp ở hầm nhà cũ, có thể trước tiên tìm ra người, giấu ở trong nhà mình.

Tạ Nguyên Thanh nhìn Lục Hành Trì, lần này không định dùng bất luận dị năng gì.

Năng lực mê hoặc nhân tâm của anh là một công phu chậm chạp, dùng khi đối phương ở tình huống thả lỏng, lặp đi lặp lại, giống như thôi miên.

Hoàn toàn không có khả năng là đối thủ Lục Hành Trì.

Thần sắc anh ngưng trọng hẳn lên, "Lục Hành Trì, anh để tôi giữ cô ấy lại."

Lục Hành Trì bất động thanh sắc, giống như muốn nghe Tạ Nguyên Thanh muốn nói gì.

"Tôi mặc kệ anh có tin hay không, tôi muốn lưu cô ấy lại là có nguyên nhân."

Tạ Nguyên Thanh nói: "Tôi chết ở mạt thế năm thứ bảy, khi đó, toàn bộ thế giới nhân loại đã toàn diện bị luân hãm."

"Thây ma virus có biến dị mới, con người ở trong căn cứ không còn mấy người, cứ một người lại một người bị công phá."

"Tôi từ một người bạn nghe được một sự kiện. Người bạn đó địa vị rất cao, hoàn toàn đáng tin cậy, anh ta nói có một cô gái tên Bối Noãn, nhìn giống như thiên sứ, năm đó lại hủy diệt hy vọng duy nhất của nhân loại."

"Tôi xem qua tư liệu, người kia chính là cô ấy."

Tạ Nguyên Thanh thản nhiên mà nhìn thẳng đôi mắt Lục Hành Trì.

"Lần trước khi tôi gặp các người, đã để cho các người đi, cho nên lần này khi nhìn thấy cô ấy, ý niệm đầu tiên của tôi chính là tìm cơ hội gϊếŧ cô ấy."

"Tôi năm lần bảy lượt mà dụ cô ấy đến nhà, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng thiên chân thuần khiết của cô ấy, căn bản không hạ thủ được."

"Sau đó tôi nghĩ, thôi, giữ cô ấy lại, để cô ấy dưới sự khống chế của tôi, nói không chừng lần này kết quả sẽ không giống trước."

"Tôi là cứu chính mình, cũng là cứu mọi người."

Tạ Nguyên Thanh nhìn thoáng qua Bối Noãn xa xa, ngữ khí thành khẩn.

"Anh yên tâm, nếu giữ cô ấy lại, tôi sẽ giống như đối với Đại Hoa, chăm sóc cô ấy thật tốt."

Lục Hành Trì nhìn chằm chằm Tạ Nguyên Thanh, trong lòng biết rõ ràng, anh ta không nói sai.

Hai người đàn ông thấp giọng nói chuyện với nhau, Bối Noãn đằng xa cuối cùng cũng nhìn tới hướng này.

Cô nhìn bọn họ, cười sáng lạn, phất phất tay, "Chào!"

Sau đó tò mò mà méo mó đầu, đầy mặt hoang mang, "Hai ngươi chơi cái gì vậy? Tạ Nguyên Thanh vì sao lại treo trên tường?"

Lục Hành Trì: "......"

Tạ Nguyên Thanh: "......"

Lúc Bối Noãn tỉnh lại, đã ở trong sân nhà Tiểu Quý.

Chính mình ngồi khom lưng ở băng ghế, cúi đầu, trước mặt là một chậu nước, trên đầu có một dòng nước ấm chậm rãi tưới xuống.

Bối Noãn hoảng sợ, "Lục Hành Trì, vì sao anh lại gội đầu cho tôi?"

"Đừng lộn xộn."

Lục Hành Trì đè cô lại, tưới xong nước còn lại trong gáo mới bọc tóc cô vào trong khăn lông, đỡ cô ngồi dậy.

"Bởi vì tóc của em bị quăn, anh muốn thử xem có thể làm nó thẳng lại hay không."

Lục Hành Trì cẩn thận giúp cô lau tóc: "Vì sao tóc lại quăn? Là có người giúp em cuộn lại?"

Giọng anh trước sau như một thật bình tĩnh, Bối Noãn lại cảm thấy bên trong ngữ khí chua lòm.

Đầu óc cô có điểm hồ nhão.

Chuyện phát sinh hai ngày qua, tất cả giống như nằm mơ, lờ mờ.

"Tôi làm sao vậy? Bị bịnh sao?" Bối Noãn hỏi.

Lục Hành Trì nhàn nhạt nói: "Em bị cái người nuôi mèo Tạ Nguyên Thanh kia dùng dị năng mê hoặc, trở nên choáng váng, chết sống đều phải ở lại Nghiêu trấn với anh ta."

Thế nhưng có loại sự tình này?

Lục Hành Trì đơn giản rõ ràng nói tóm tắt cho Bối Noãn biết, nói những chuyện đã trải qua, nhưng không nói tới chuyện mật đàm của anh và Tạ Nguyên Thanh.

Bối Noãn hoảng sợ, cẩn thận nghĩ lại, ký ức tuy rằng mơ hồ, nhưng vẫn còn có thể nhớ tới, tựa hồ là có chuyện như vậy.

Bối Noãn nhanh nhanh hỏi: "Vậy Tạ Nguyên Thanh đâu?"

"Như vậy quan tâm anh ta sao? Yên tâm, anh ta không chết, còn sống tốt trên đỉnh núi."

Đây thật kỳ quái, xảy ra đến chuyện như vậy, thỏ con của đại Boss thiếu chút nữa bị người bắt chạy đi, anh ta thế mà lại thủ hạ khoan dung.

Bối Noãn cân nhắc một chút, bừng tỉnh đại ngộ, Tạ Nguyên Thanh có năng lực có thủ đoạn, Nghiêu trấn thực cần một người như vậy.

Chỉ dựa vào mấy tộc trưởng trong trấn kia, nơi này kiên trì không được mấy ngày.

Đại khái anh ấy là suy nghĩ vì đại cục.

"Em còn không nói cho anh biết, là Tạ Nguyên Thanh làm tóc em quăn lên?" Lục Hành Trì giúp Bối Noãn tiếp tục lau tóc, lại hỏi.

Giống như anh đối với tạo hình mới của lông thỏ cảm thấy thật khó chịu.

Bối Noãn nỗ lực mà suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra.

"Không phải. Là mẹ Tiểu Quý. Ngày hôm qua tôi gội đầu xong, tóc ướt, bà ấy giúp tôi bính hai bím tóc, sau đó kết quả là tóc quăn tít!"

Tay Lục Hành Trì đang xoa đầu cô chợt dừng lại, giống như có chút xấu hổ.

"Vậy cái áo choàng in kia thì sao? Là Tạ Nguyên Thanh tặng?"

"Áo choàng? Đương nhiên không phải, là quà của mẹ Tiểu Quý. Đúng rồi, áo choàng tôi đâu?" Bối Noãn buồn bực.

Lục Hành Trì biểu tình càng xấu hổ, hàm hàm hồ hồ, "À...... Chắc là rớt ở trên đường...... Chút nữa anh đi tìm cho em..."

Mẹ Tiểu Quý lúc này từ trong phòng đi ra, đi ngang qua hai người họ, cười nói: "Tóc quăn không tốt sao? Thật đẹp nha."

Đang nói chuyện, một người phụ nữ tới trước cửa nhà, vẫy tay với mẹ Tiểu Quý.

"Lý Đại Hoa, nhà của chúng tôi có làm mì mới, bà có muốn lại lấy một ít không?"

Ha?

Bà ấy vừa rồi nói cái gì?

Lý Đại Hoa?

Lý Đại Hoa??

Bối Noãn hô đứng lên, phanh một tiếng đâm vào cái giá để chậu nước, chậu nước rơi xuống đất, nước bắn tung tóe, dọa Lục Hành Trì bên cạnh nhảy dựng lên.

Bối Noãn không rảnh lo cái này, không thể tin tưởng hỏi mẹ Tiểu Quý: "Bà ấy kêu bác là gì?"

Mẹ Tiểu Quý ngượng ngùng cười cười, "Lý Đại Hoa, là tên thật của tôi. Tôi không thích chút nào, cảm thấy không dễ nghe. Là khi còn nhỏ ông nội tôi đặt cho, nói tên không cần đẹp, như vậy dễ nuôi lớn."

Bối Noãn nghĩ tới, ngày đó đứng ở bậc thang chọn tên, mẹ Tiểu Quý cũng ở hiện trường.

Cho nên hệ thống rút ra Lý Đại Hoa, nói không chừng căn bản là không phải là con mèo kia, mà là người sống đứng trước mặt cô đây.

Bối Noãn cực kỳ bi thương.

Cho nên mấy ngày nay rốt cuộc là bận rộn cái gì nha?

Lý Đại Hoa xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.

Bối Noãn nhìn thanh thời gian đếm ngược không còn nhiều lắm, còn có sau tên Lý Đại Hoa (0/3).

"Bác ơi," Bối Noãn nói, "Chúng ta làm nhanh thôi, gần đây cháu ra ước nguyện, muốn chọn ra vài người rồi thực hiện cho họ 3 nguyện vọng. Bác có nguyện vọng gì không?"

"Nguyện vọng à?" Mẹ Tiểu Quý lắc đầu, "Loại thế đạo này, người một nhà có thể ở tốt bên nhau, còn có ăn có chỗ ở, tôi đã không còn muốn gì khác."

Bối Noãn cổ vũ, "Bác cứ nói ra ba cái đi, cháu có thể làm được thì sẽ cố gắng làm."

Mẹ Tiểu Quý cười, "Vậy cô giúp tôi tìm xem Hoàng béo hôm nay lại đem giấu trứng ở đâu, tôi tìm khắp sân cả nửa ngày cũng chưa tìm ra."

Hoàng béo là con gà mái nuôi trong nhà.

Bối Noãn: "......"

Bối Noãn ý đồ thuyết phục, "Nguyện vọng này quá lãng phí, bác đổi cái khác đi."

Mẹ Tiểu Quý kiên trì, "Tìm trứng gà là đại sự!"

Kết quả Bối Noãn tìm khắp sân nhà, thật đúng là bị cô tìm ra được cái trứng bị Hoàng béo giấu ở một góc xó xỉnh nào đó.

Bối Noãn đem trứng gà quý giá giao cho mẹ Tiểu Quý, nhanh nhanh nhìn đến Thanh Nhiệm Vụ.

Phía sau tên Lý Đại Hoa, thật sự biến thành (1/3).

Bối Noãn rất muốn khóc.

Mẹ Tiểu Quý tuyên bố nguyện vọng thứ hai là khi xắt rau Bối Noãn chịu nói chuyện phiếm với bà, cũng không hề khó khăn mà thực hiện xong.

"Vậy cuối cùng nguyện vọng là gì?" Ăn xong cơm chiều, Bối Noãn hỏi bà.

Mẹ Tiểu Quý nói: "Không gì khác, ngày mai các người phải đi, nguyện vọng của tôi chính là các người có thể bình bình an an."

Mũi Bối Noãn lên men.

Nguyện vọng này không biết nên thực hiện như thế nào, Bối Noãn cố vấn Tiểu Tam.

Tiểu Tam đáp thật ra rất nhanh, "Chỉ cần khi thời gian đếm ngược kết thúc, các người vẫn bình bình an an, như vậy là tính nhiệm vụ thành công."

Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu đội khởi hành lên đường.

Bối Noãn để lại đồ ăn đồ dùng cho nhà Tiểu Quý, trộm lấy chăn che lên trên.

Lúc này, Bối Noãn không nói cho Lục Hành Trì, cũng không tính toán chụp ảnh cho anh xem.

Bối Noãn không biết vì cái gì, cô cũng không quá muốn dùng chuyện này làm tăng giá trị thánh mẫu, chỉ nghĩ đơn thuần để lại đồ vật cho gia đình Tiểu Quý.

Đến cửa trấn, Tạ Nguyên Thanh thế mà cũng tới, trong lòng ngực còn ôm tiểu công chúa nhà mình.

Ánh mắt anh đối diện với Lục Hành Trì, hai người đều tạm dừng một giây, nhưng không nói chuyện.

Tạ Nguyên Thanh lấy ra một chuỗi vòng tay lục sắc phỉ thúy.

Trên mặt mỗi viên đều có khắc văn tự kỳ quái, mỗi viên màu sắc rực rỡ, xanh ngắt như nước, vừa nhìn là biết cực phẩm.

Anh đưa chuỗi hạt châu cho Bối Noãn, "Các người định đi hướng tây sao? Phía trước là Diêm Hà chưa chắc không có trở ngại, các người nếu là nghĩ đi đường vòng qua bên kia biên cảnh, mang theo đồ vật của tôi, nói không chừng có thể giúp gì đó."

Chuỗi hạt châu này vừa nhìn là biết giá trị ít nhất mấy trăm hay cả ngàn vạn, Bối Noãn không lấy.

Tạ Nguyên Thanh mang lên cổ tay Bối Noãn, "Không phải đồ vật đáng giá gì, loại thời điểm này, trang sức còn không có hữu dụng bằng đồ ăn, chẳng qua bên kia biên cảnh có không ít người biết tới nó, xem như tín vật đi."

Sau đó cũng đưa mèo cho Bối Noãn, "Đại Hoa cũng muốn được ôm một cái."

Tiểu công chúa cũng không tưởng "được ôm một cái", đầy mặt không tình nguyện, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng để Bối Noãn ôm ôm sờ sờ, sau đó không chậm trễ trở về trong vòng tay Tạ Nguyên Thanh.

"Thuận buồm xuôi gió." Tạ Nguyên Thanh nói.

Anh lại nhìn thoáng qua Lục Hành Trì, há miệng muốn nói gì đó.

Lục Hành Trì đã mở miệng trước, "Tôi đã hiểu rõ."

Tạ Nguyên Thanh gật gật đầu, không nói thêm gì.

Cửa trấn mở ra, bọn Bối Noãn đeo ba lô lên, đi ra khỏi Nghiêu trấn cổ xưa.

Trước khi cửa trấn khép lại, Bối Noãn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nhanh lại.

"Tạ Nguyên Thanh, tôi đã quên nói cho anh, tiểu công chúa nhà anh không phải một hai phải ăn thịt bò mềm gan ngỗng trứng cá muối, chơi công viên trò chơi ba tầng, nó đặc biệt thích khoai lang đỏ khô ngâm nước ấm, dùng cỏ đuôi chó chơi với nó là được, nó rất thích!"

Tạ Nguyên Thanh:???

Tiểu công chúa bị bắt đi xuống khỏi ngôi cao: "Meo?"

Trở lại dưới chân núi, lên xe việt dã, Lục Hành Trì nghiêng đầu nhìn vòng tay phỉ thúy trong tay Bối Noãn.

"Không bỏ xuống được? Em không nghĩ tích một giọt máu lên? Nói không chừng còn có thể lại mở ra một cái không gian."

Anh nói như thế nào nghe ra đều có điểm chua.

Bối Noãn nhanh chóng gỡ vòng hạt châu ra, cất kỹ vào trong không gian.

Xe chạy không bao lâu, thời gian đếm ngược thánh mẫu chi nguyện kết thúc.

Như Tiểu Tam nói, bởi vì bọn họ đến bây giờ đều "bình bình an an", sau tên Lý Đại Hoa nhảy thành (3/3).

Thánh mẫu giá trị lại tăng nhiều, Bối Noãn vui rạo rực.

Tiểu Tam nói qua, trước khi cốt truyện kết thúc, chỉ cần giá trị thánh mẫu đạt đầy, cô sẽ được xuyên trở lại, vận mệnh tai nạn xe cô sẽ tự động sửa đổi, Bối Noãn sẽ không lại bị xe vận tải đè dẹp lép.

Tiến độ tăng trưởng giá trị thánh mẫu hiện tại xanh mượt, thoạt nhìn rất có hy vọng.

Bối Noãn còn chưa xem đủ giá trị thánh mẫu tăng vượt bậc, vòng chọn tên lại tự động nhảy ra.

Lần này tên rất ít, vòng quay không chuyển tới hai vòng đã chậm lại.

Bối Noãn thấy nó lượt qua tên Đường Đường, lại lướt qua tên Giang Phỉ, sau đó chậm rãi ngừng ở hai chữ "Đỗ Nhược".

Bối Noãn quả thực muốn giơ tay lên hoan hô.

Thực hiện nguyện vọng của Đỗ Nhược thật sự quá đơn giản.

Không cần hỏi, nguyện vọng của anh khẳng định là muốn ăn các loại ăn ngon.

Nhưng mà vòng xoay còn một biên độ rất nhỏ đến khó phát hiện được, chậm rãi, chậm rãi hướng về phía trước, đột nhiên giật lên một cái, nhảy tới tên tiếp theo.

Lần này là thật sự ngừng, ngừng đến rất vững chắc.

Trên là ba chữ: Lục Hành Trì.

Bối Noãn: "......"

Bối Noãn quay đầu đi nhìn Lục đại Boss đang lái xe.

Anh có nguyện vọng gì, Bối Noãn dùng đầu gối nghĩ cũng biết.

Đây là thỏa thỏa đưa đồ ăn tới cửa.

Bối Noãn lại nhìn đồng hồ đếm ngược.

Lại là ba ngày, thật ra cũng đủ dài.

Vì xuất phát sớm nên phải thức dậy sớm, Đỗ Nhược Giang Phỉ mấy người đều ở ghế sau ngủ bù, Đường Đường đơn giản nằm xuống thẳng sàn xe, ngủ thẳng cẳng.

Bối Noãn quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, lặng lẽ kéo kéo áo Lục Hành Trì.

"Làm sao vậy?" Lục Hành Trì hỏi.

"Lục Hành Trì nha," Bối Noãn nhẹ giọng nói chuyện, cẩn thận mà lựa chọn tìm từ, "Ngày hôm qua anh lại cứu tôi một lần, để biểu đạt lòng biết ơn, tôi quyết định cũng thực hiện cho anh 3 nguyện vọng."

Cô còn chưa nói xong, Lục Hành Trì đã mỉm cười một chút.

Cười đến thật không giống người tốt.

"Anh không phải là muốn cho tôi hôn anh ba lần đi?" Bối Noãn nhỏ giọng nói thầm.

Lục Hành Trì nghiêng đầu nhìn cô một cái, hơi nhướng mày, không nói gì.

Xem vẻ mặt của anh, Bối Noãn hẳn là đã đoán sai.

"Anh suy nghĩ chuyện không đứng đắn gì đó?" Bối Noãn cảnh giác lên, "Không được đề ra yêu cầu quá phận, bạn gái gì đó, đều không được."

"Ok. Không được."

Lục Hành Trì qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua đám Đỗ Nhược, tay còn ở trên tay lái, nghiêng người tới gần Bối Noãn bên này, cũng hạ giọng.

"Chưa nói tới yêu cầu "không đứng đắn", như em nói, định kêu em hôn gì đó, em đoán không đúng lắm."

Bối Noãn không hiểu.

Lục Hành Trì tiếp tục, "Hai nguyện vọng đầu là hôn em, nguyện vọng thứ ba là lại cho anh ba nguyện vọng."

Bối Noãn chân thành nói, "Vậy còn không bằng anh dừng xe lại ngủ bù đi, trong mộng cái gì cũng có. Nói cho anh biết, hôn cũng không được, anh muốn ba nguyện vọng bình thường thôi, ví dụ như giúp anh giặt ủi quần áo linh tinh gì đó."

Lục Hành Trì cười ra tới, "Em như thế nào lại thích giúp anh ủi quần áo như vậy? Mỗi lần đều phải giúp anh giặt ủi quần áo."

Bối Noãn da mặt dày, "Tôi đặc biệt sẽ ủi quần áo, khi còn nhỏ giáo phục đều là chính mình tôi ủi, anh không muốn thử xem xem?"

Lục Hành Trì liếc cô một cái, bình tĩnh nói: "Nếu cả hôn cũng không được, vậy ba nguyện vọng này anh từ bỏ."

Bối Noãn:?!

Anh ấy không thể không cần nha!

Không cần, Bối Noãn như thế nào làm nhiệm vụ đây?

Nhiệm vụ đã làm hai phần ba, giờ chỉ còn dư một người này, lúc này mà từ bỏ, không gian bị đi tong một nửa, thật đáng tiếc.

Bối Noãn rối rắm nửa ngày, dùng thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn lẩm bẩm: "Được rồi, cho anh hôn. Cho anh hôn còn không được sao?"

Lục Hành Trì không quay đầu, nhìn đường phía trước, cong cong khóe miệng.

Giữa trưa, tiểu đội dừng ở một rừng cây bên đường ăn trưa, Lục Hành Trì đã nghĩ kỹ xong nguyện vọng thứ nhất.

Không ngoài Bối Noãn suy đoán, cái thứ nhất chính là "vị dâu tây".

Lục Hành Trì lấy cớ lái xe mệt mỏi, phải đi thư giãn, mang theo Bối Noãn rời khỏi xe việt dã.

Hai người đi về phía trước một đoạn, cảm thấy mấy người Đỗ Nhược không nhìn thấy nữa mới dừng lại.

Bối Noãn hỏi: "Vị dâu tây?" Vừa nói vừa lục trong không gian kẹo vị dâu tây.

Lục Hành Trì duỗi tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực, cúi đầu nhìn, ánh mắt giống như nhìn con mồi đã tới tay.

Thợ săn nói với con mồi, "Không nhất định phải là vị dâu tây. Khẩu vị tùy em chọn, anh sao cũng được."

Đây chính là anh nói nha.

Bối Noãn bất động thanh sắc mà lục tung không gian, tìm ra được một hộp kẹo, mở bao bì lấy ra một cái.

Bối Noãn giơ tay lên, một cục kẹo thoạt nhìn dáng vẻ thật bình thường.

"Anh lại đây, gần một chút." Bối Noãn mặt hơi đỏ.

Lục Hành Trì nhìn cô chăm chú, thanh âm có điểm khàn khàn, "Được."

Anh cúi xuống, thật sự rất gần, đôi môi mỏng cơ hồ sắp dán tới môi cô.

Bối Noãn nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, dứt khoát bỏ kẹo vào trong miệng, hoả tốc hôn lấy Lục Hành Trì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK