- Toàn Phong ngươi nhất định phải bảo vệ Thiên Nhi an toàn, hứa với ta.
Toàn Phong bất ngờ rồi nhìn sang A Tề nhẹ nhàng mỉm cười rồi nhìn hoàng hậu bằng ánh mắt nghiêm nghị đáp:
- Hoàng hậu xin người yên tâm, với Toàn Phong bảo vệ điện hạ không chỉ là trách nhiệm mà còn là điều Toàn Phong… nhất định phải làm… tuyệt không để điện hạ phải chịu chút thương tổn nào.
Hoàng hậu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Toàn Phong liền gật đầu nói:
- Nhờ ngươi để mắt đến Thiên Nhi, mọi người vạn sự nhất định phải cẩn trọng, nhất định phải an toàn trở về.
Vừa dứt lời, Triều Tống bước lại gần nói:
- A Tề đại nhân, chúng ta đến giờ rồi, phải xuất binh thôi.
A Tề nghe vậy liền gật đầu rồi lại xoay người lại nhìn hoàng hậu, ánh mắt đầy triều mến rồi nhẹ nhàng ôm hoàng hậu khẽ nói:
- Mẫu hậu… chờ con… con sẽ quay về sớm thôi.
Hoàng hậu vuốt vuốt vai A Tề rồi xúc động nói:
- Được… được… mẫu hậu ở đây… chờ ngày con khải hoàn quay về… được không?
A Tề rưng rưng nước mắt khi nghe hoàng hậu nói như vậy liền siết chặt người hoàng hậu hơn rồi nói:
- Ùm… ùm… con nhất định sẽ quay về sớm nhất có thể.
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, Toàn Phong nhìn thấy mẫu tử họ như vậy cũng không đành lòng thúc giục thêm, Triều Tống cũng vậy chỉ đành đứng chờ, hoàng hậu tinh ý nhìn thấy vậy liền vỗ vai buông A Tề ra rồi nói:
- Thiên Nhi… mọi người vẫn đang chờ con đấy… đừng để trễ giờ lành xuất binh, mau… mau khởi hành đi.
A Tề nghe vậy liền quay đầu lại nhìn thì thấy Toàn Phong và Triều Tống vẫn đang chờ mình, A Tề quay đầu nhìn hoàng hậu rồi gật đầu nói:
- Con biết rồi… con xuất phát đây… mẫu hậu bảo trọng.
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu, dứt lời A Tề quay đầu bước đi đến ngựa của mình, tay cầm lấy cương ngựa rồi đạp bàn đạp phóng thẳng lên lưng ngựa một cách đầy hiên ngang, nhìn thấy dáng vẻ đầy ngạo nghễ của A Tề, hoàng hậu thầm mỉm cười lòng nghĩ:
- Nữ nhi của ta trưởng thành rồi… không biết từ khi nào mà nữ nhi của ta đã trưởng thành đến như vậy rồi.
Toàn Phong bước đến cúi chào rồi nói:
- Hoàng hậu hãy ở đây mà xin người hãy chờ tin vui của điện hạ.
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu nói:
- Nhớ phải cẩn trọng.
Toàn Phong mỉm cười gật đầu rồi quay đầu bước đi, Triều Tống bước đến nhìn hoàng hậu cúi đầu chào rồi rời đi, đi được hai bước Triều Tống quay đầu lại nói với hoàng hậu:
- Hoàng hậu xin người an tâm, Triều Tống thần xin lấy tính mạng mình ra để đảm bảo nhất định sẽ bảo vệ điện hạ chu toàn.
Câu nói của Triều Tống khiến hoàng hậu ấm lòng, khoé mắt rưng rưng nhìn Triều Tống, Triều Tống thấy vậy chỉ gật đầu mỉm cười rồi rời đi, Toàn Phong và Triều Tống đồng loạt nhìn sang hoàng hậu rồi chắp tay cúi đầu hành lễ rồi cùng phóng lên lưng ngựa, hoàng hậu hai mắt ngấn lệ nhìn A Tề kéo cương ngựa quay lưng rời đi, ngựa của hai người kia cũng rời đi theo sau A Tề, hoàng hậu lặng lẽ đứng quan sát đoàn quân rời đi, lòng thầm cầu nguyện nói:
- Nhất định phải bình bình an an mà quay về… mẫu hậu chờ con… Ý Nhi à.
A Tề mới chợt nhận ra không thấy Tuệ Nghi đến đưa quân, lòng đầy thắc mắc, A Tề kéo cương ngựa quay đầu chờ ngựa của Toàn Phong lên rồi hỏi:
- Phong ca… sao hôm nay không thấy Hà nương tử vậy, muội ấy không ra tiễn huynh sao?
Toàn Phong ú ớ lắc đầu đáp:
- À thì tại vì… hôm qua muội ấy bảo với ta rằng… chắc sẽ không đưa tiễn… bởi vì… bởi vì… muội ấy sợ bản thân sẽ không nở rời xa mọi người rồi lại khóc lóc… điện hạ biết đấy… ngày đầu xuất binh mà… nếu… như vậy thì không cát tường nên…
A Tề vẫn tròn mắt chăm chú nghe Toàn Phong nói tiếp:
- Nên…
Toàn Phong vẻ mặt có chút bối rối liền nói:
- Thì… nên… mới như vậy…
A Tề lộ rõ ánh mắt khó hiểu nói:
- Mới như vậy sao…?
Toàn Phong quay mặt sang một bên rồi đáp:
- Đúng vậy mới như vậy đấy.
Nhìn thấy hành động khác thường của Toàn Phong, A Tề tò mò liền nói:
- Hôm nay huynh sao vậy… không khỏe sao… sao nói chuyện không đầu không đuôi khó hiểu như vậy…
Toàn Phong lạnh lùng đáp:
- Không có gì.
Không quá để tâm đến sự khác lạ của Toàn Phong, A Tề kéo cương đi tiếp, ngay lúc chuẩn bị rời kinh thành thì một chiếu chỉ của Ninh công công đến nơi, nhìn thấy đoàn quân đã đi xa thế là Ninh công công cùng đoàn người của mình thay nhau la toáng lên:
- Điện hạ… xin dừng bước… điện hạ.
Hoàng hậu và tì nữ cũng bị tiếng gọi ấy thu hút liền quay đầu lại, thì nhìn thấy Ninh công công đang chạy vội chạy đến ngăn bước A Tề, đám người Ninh công công không ngừng la hét:
- Điện hạ… Tề Vương điện hạ… xin người dừng bước.
Nghe gọi mọi người liền dừng ngựa rồi quay đầu lại nhìn, A Tề kéo cương ngựa xoay đầu lại nhìn liền bất ngờ nói:
- Ninh công công… sao người?
Theo sau Ninh công công là Triều Hàn tướng quân, Ninh công công chạy lên phía trước ngựa hai chân run lẩy bẩy thở hổn hển nói:
- Tề Vương điện hạ… mời người tiếp chỉ…
Vừa nhìn thấy chiếu chỉ A Tề và mọi người liền bước xuống ngựa quỳ xuống tiếp chỉ của hoàng thượng, Triều Hàn tướng quân bước đến hai tay dưng một chiếc hộp đặt lên tay của A Tề rồi nhìn sang Ninh công công, Ninh công công hiểu ý liền truyền khẩu vụ của Hoàng thượng:
- Tề Vương điện hạ… đây là thanh kiếm mà đích thân hoàng thượng đã bảo người chuẩn bị… cho điện hạ.
A Tề nghe vậy cũng khá bất ngờ liền nói:
- Chuẩn bị cho ta sao?
Triều tướng quân gật đầu khẽ nói:
- Đúng vậy thưa điện hạ, người hãy mở ra thử xem.
Nghe vậy A Tề liền cầm lấy rồi mở nắp hộp ra, một thanh kiếm vô cùng sắc sảo ấy đã thu hút ánh nhìn đầu tiên của A Tề, một cảm giác rất lạ thường khiến A Tề ngước nhìn mắt không rời, tỉ mỉ quan sát lưỡi kiếm sắt bén cho đến hoa văn đường nét trên thân kiếm, A Tề lòng đầy cảm thán nói:
- Thanh kiếm này… quá tinh tế rồi…
Ninh công công gật đầu mỉm cười nói tiếp:
- Bệ hạ cũng đã sớm đặt tên cho thanh bảo kiếm này.
A Tề nghe vậy liền thắc mắc hỏi:
- Đặt tên cho thanh kiếm sao?
Ninh công công khẽ gật đầu, A Tề hứng thú liền hỏi:
- Vậy thanh kiếm này tên là gì?
Ninh công công mỉm cười nhìn sang tướng quân, A Tề thấy vậy cũng liền hướng mắt nhìn sang tướng quân, tướng quân nhoẻn miệng cười lắng giọng nói:
- Thanh kiếm này có tên là… Thượng Vũ… bệ hạ không chỉ mong người có thể cùng Thượng Vũ kể vai sánh cánh mà còn có thể vang danh khải hoàn trở về.
A Tề hai mắt sáng rực mà nhìn thanh kiếm, không ngừng lẩm bẩm nói:
- Thượng… Vũ, thanh kiếm này tên là Thượng… Vũ… sao?
Trầm tư quan sát thanh kiếm, một cảm giác quen thuộc đến lạ thường, A Tề suy ngẫm hồi lâu rồi mỉm cười thầm nói:
- Thượng Vũ… cái tên rất đẹp.
Ninh công công nhìn thấy A Tề vẫn còn ngẩn ngơ liền khẽ nhắc nói:
- Tề Vương điện hạ...
A Tề ngẩng đầu lên nhìn thì công công liền nói:
- Tạ chủ long ân… người phải tạ chủ long ân trước đã.
A Tề bật cười gật đầu nói:
- Đúng rổi, ta quên mất.
Vừa dứt lời A Tề chắp tay cúi đầu nói:
- Thần… đa tạ ân điển của bệ hạ, thần… tạ chủ long ân.
Ninh công công mỉm cười gật đầu rồi đưa tay mời A Tề rồi nói:
- Điện hạ, nhất lộ thuận phong… mời.
Triều Hàn tướng quân đứng cạnh cũng cầu chúc nói:
- Điện hạ… lên đường bình an.
A Tề mỉm cười gật đầu đứng dậy rồi bước đi, Triều Tống đứng bên liền chào tướng quân nói:
- Phụ thân… con cũng phải đi đây.
Tướng quân gật đầu không quên căn dặn nói:
- Được rồi, con nhất định phải phò trợ tốt điện hạ và cũng đừng quên bảo vệ tốt bản thân đấy.
Triều Tống cười khấy đá mắt với tướng quân rồi nói:
- Những điều này không cần phụ thân người nói, lão tử con cũng biết rõ.
Nhìn thấy Triều Tống trả treo với tướng quân, Ninh công công đứng cạnh không khỏi buồn cười nói:
- Quả nhiên hổ phụ phải sinh hổ tử mà.
Nghe thấy những lời khen của công công, tướng quân không khỏi hổ thẹn mà đáp:
- Công công quá lời rồi, đứa trẻ này vẫn con rất trẻ người non dạ, vẫn chưa được tính là hổ tử.
Nhìn thấy tướng quân khiêm nhường như vậy, công công mỉm cười đáp lại:
- Là tướng quân quá khiêm tốn thôi, theo ta thì lệnh tôn của người nhất định là bật anh tài.
Tướng quân cúi đầu quơ quơ tay nói tiếp:
- Không đâu… không đâu… đứa trẻ này còn cần phải rèn luyện rất nhiều.
Ninh công công nghe vậy liền cười phá lên, không ngừng tán dương đức tính khiêm nhường từ tốn của tướng quân.