Mục lục
Vong Xuyên Tam Kiếp Một Bỉ Ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng chào hỏi của Minh Nguyệt, An Thành giật bắn người lập tức buông Ninh Tuyết ra, cả hai đứng yên như trời trồng, như thể mới bị bắt gian tại trận vậy, An Thành nở nụ cười gượng gạo đáp rồi hành lễ đáp lại:

- Không biết Hứa tiểu nương tử ở đây, không kịp chào hỏi, mong tiểu nương tử thứ lỗi.

Nói xong An Thành dùng tay huých huých vào tay, mở to mắt nhìn Ninh Tuyết rồi nhìn sang Minh Nguyệt trong lòng suy nghĩ ra ám hiệu:

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy, tại sao cô ấy lại ở đây?

Ninh Tuyết ho ho vài cái, rồi chớp chớp mắt nhìn An Thành lòng nghĩ đáp lại:

- Làm sao ta biết được, ta đã cố ra hiệu cho huynh rồi mà đồ ngốc.

Dòng suy nghĩ vừa ngưng, Ninh Tuyết cũng vội vàng quay mặt đi phủ bỏ mọi liên quan, An Thành bất lực mà quay đầu nhìn Tiểu Hương, Tiểu Hương bất ngờ liền quay mặt đi né tránh ánh mắt ấy, nhìn thấy hai người họ thay nhau quay lưng đi, An Thành thầm khóc than:

- Hai người… đúng là kẻ tuyệt tình mà… sao lại bỏ rơi ta như vậy?

Ninh Tuyết và Tiểu Hương cả hai lén nhìn gương mặt thất thần của An Thành thầm nghĩ:

- Xin lỗi… nếu như may mắn qua được ải này… bọn ta nhất định sẽ bù đắp tốt cho huynh…

Bốn mắt nhìn nhau, Minh Nguyệt đứng giữa nhìn hai người họ trong lòng nổi cơn ghen liền công kích Ninh Tuyết nói:

- Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là xuất thân con nhà tướng không biết nhiều về lễ nghĩa nhưng suy cho cùng cũng là danh môn khuê cát, giữa thanh thiên bạch nhật lôi lôi kéo kéo như thế thì còn ra thể thống gì nữa... đúng không Hạ tiểu nương tử?

Ninh Tuyết hiểu được hàm ý bên trong của câu nói này nhưng cũng ráng nhịn không đáp lại, An Thành nhìn thấy Ninh Tuyết bị sỉ nhục liền tức giận đáp:

- Có thể Hứa tiểu nương tử không biết, ta và Ninh Tuyết có thể được xem là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau…

Ninh Tuyết thừa biết tính đố kị của Hứa tiểu nương tử này nên càng không muốn chọc trúng cô ta, nên đã kéo tay An Thành lại không để An Thành nói thêm tránh khiến cô ta bốc hoả, Ninh Tuyết mỉm cười nói:

- Hứa tiểu nương tử nói chí phải, những lời cô nói ta sẽ ghi nhớ, nếu không còn gì ta xin phép đi trước.

An Thành nhìn thấy Ninh Tuyết cam nhịn liền đứng ra nói:

- Hứa nương tử… cô như vậy…



Tiểu Hương nhìn thấy An Thành phản kháng lại liền nhanh trí nhảy ra trước mặt An Thành rồi mỉm cười nói:

- An Thành quân… tiểu nữ… xin phép…

Vừa nói Tiểu Hương vừa nghiến răng, ánh mắt cầu xin mà nhìn An Thành ra hiệu nghĩ:

- An Thành quân… người đừng kích động như vậy… kẻo cả ba chúng ta sẽ cùng nhau chết đấy…

An Thành hiểu được hành động này của Tiểu Hương nên đành từ bỏ mà thở dài một tiếng rồi quay mặt đi, Tiểu Hương thở phào rồi quay mặt nhìn sang Minh Nguyệt rồi cúi đầu chào, sau đó liền quay lưng bỏ đi.

Ninh Tuyết cũng Tiểu Hương quay người rời đi, An Thành thấy vậy cũng liền bỏ đi theo nhưng chẳng may lại bị tì nữ của Minh Nguyệt chặn lại, Ninh Tuyết ngừng bước quay sang nhìn, Minh Nguyệt nói:

- Dương lang quân xin dừng bước, hai người tuy là thanh mai trúc mã nhưng người dù sao cũng là thiếu lang quân của Dương phủ, nếu cứ chạy theo Hứa tiểu nương tử như thế e là không thoả đáng.

Ninh Tuyết thấy rõ là Minh Nguyệt cố ý làm khó dễ nên cũng không muốn An Thành có thêm phiền phức, nên chủ động giải vây nói:

- An Thành, không ấy huynh cùng Hứa tiểu nương tử đi dạo phố đi, ta đi nảy giờ mệt rồi nên chắc phải cùng Tiểu Hương hồi phủ trước để nghỉ ngơi… hai người đi chơi vui vẻ.

An Thành khựng người đưa tay nắm lấy tay áo của Ninh Tuyết thầm nghĩ:

- Ninh Tuyết muội không được bỏ lại ta như vậy?

Ninh Tuyết nhìn thẳng vào ánh mắt của An Thành thầm nghĩ:

- Xin lỗi An Thành… tính khí của tiểu nữ nương này không phải huynh không rõ… nếu như chọc giận cô ta… thì chẳng biết cô ta sẽ làm nên chuyện gì nữa…

Trong đầu Ninh Tuyết lập tức nhớ lại một đoạn ký ức ngày bé, tấm chân tình này của Minh Nguyệt dành cho An Thành vốn đã từ rất lâu, có một lần vì không theo kịp bải giảng của lão sư mà An Thành buộc phải ở lại để trợ giảng cho Ninh Tuyết.

An Thành và Ninh Tuyết vốn đã thân thiết từ bé cho nên khi nhìn thấy những cử chỉ đặc biệt mà An Thành dành cho Ninh Tuyết, Minh Nguyệt không khỏi đố kỵ mà xông thẳng lên gây sự, Minh Nguyệt lao thẳng lên đẩy An Thành ngã ra sau rồi thẳng tay tát vào mặt Ninh Tuyết, Ninh Tuyết ngơ người không hiểu chuyện gì liền hỏi:

- Hứa Minh Nguyệt cô điên sao, sao lại tát tôi?

Minh Nguyệt không chút sợ hãi mà đanh mặt khiêu khích nói:

- Ngươi có biết ta là ai không, ta là nữ nhi của thái sử Hứa Minh Trạch đấy, ta muốn đánh ai thì đánh, thích tát ai thì tát, ai dám ngăn cản ta chứ?

Ninh Tuyết bị tát oan nên liền tức giận mà lao đến tát thẳng lại vào mặt của Minh Nguyệt, đây là lần đầu tiên trong đời Minh Nguyệt bị đánh, với tất cả sự cao ngạo sẵn có Minh Nguyệt không cam tâm liền nổi cơn lôi đình mà khóc toáng lên, An Thành đứng cạnh nhìn thấy liền vô cùng hoảng, không kịp suy nghĩ nhiều mà liền kéo tay Ninh Tuyết rời đi, bỏ lại một mình Minh Nguyệt, cả hai quanh quẩn bên ngoài một lúc rồi mới hồi phủ.

Cứ nghĩ mọi chuyện kết thúc tại đây nhưng không ngờ vừa về đến Hạ phủ thì đã nhìn thấy Hứa Minh Trạch đùng đùng nổi giận mà dẫn theo Minh Nguyệt ngồi ở đại sảnh cùng Hạ phu nhân chờ sẵn, dự cảm chẳng lành, An Thành liền đưa mắt nhìn Ninh Tuyết rồi nói:

- Đừng sợ, có huynh ở đây, huynh sẽ không để muội một mình đối mặt đâu.

Ninh Tuyết với bản tính bướng bỉnh vốn chẳng hề sợ hãi trước thế lực của Hứa gia mà điều Ninh Tuyết quan ngại nhất vẫn chỉ có Hạ phu nhân, không suy nghĩ nhiều, Ninh Tuyết ưỡn ngực thẳng lưng mà nhìn An Thành nói:

- Không sao, người nào làm người đó chịu, muội không cần bất cứ ai phải gánh thay muội.

Dứt lời Ninh Tuyết bước thẳng vào trong, dù bị cự tuyệt nhưng An Thành vẫn một mực đi theo phía sau, vừa nhìn thấy Ninh Tuyết, Hứa Minh Trạch liền xếch mắt lên lườm Ninh Tuyết rồi nói:

- Hóa ra đây là Tiểu Hạ Nhi của Hạ gia sao?

Phu nhân ngồi cạnh liền nhìn Ninh Tuyết rồi nói:



- Tuyết Nhi, mau, mau bái kiến Hứa đại nhân đi.

Ninh Tuyết nghe vậy dù không muốn nhưng cũng đành phải cúi người chào nói:

- Bái kiến Hứa đại nhân…

Hứa Minh Trạch tặc lưỡi một cái rồi nói:

- Tiểu Hạ Nhi trông đáng yêu và khả ái như vậy nhưng tại sao bản tính lại thâm độc như vậy cơ chứ, sao lại nhẫn tâm đả thương bạn học như vậy?

Phu nhân ngồi cạnh nghe vậy liền nói đỡ:

- Hứa đại nhân… trong chuyện này chắc chắn có hiểu nhầm…

Minh Nguyệt nghe vậy liền quay sang phản bác phu nhân nói:

- Hiểu lầm sao, bà nhìn đi, đây đều là do cô ta ban tặng cho tôi đấy, chưa kể… nếu như bị hủy dung thì sao… bà định sẽ lấy gì đền cho tôi… tôi e rằng không chỉ toàn cái Hạ phủ này mà ngay cả cái chức tướng quân nhỏ nhoi của phu quân bà cũng không đền nổi đó…

Phu nhân bị Minh Nguyệt nói nặng trong lòng tổn thương mà quay mặt đi, Ninh Tuyết đứng cạnh nhìn thấy mẫu thân mình bị sỉ nhục liền hét to:

- Cô thì có gì hay ho cơ chứ, bản thân tự cho mình thanh cao nhưng hỡ tí là nổi điên lao vào đánh người, rõ ràng là cô đánh tôi trước, giờ đây cô còn có mặt mũi ở đây la hét sao?

An Thành nghe vậy liền tiếp lời:

- Đúng vậy… rõ ràng là cô đã động thủ trước…

Minh Nguyệt nghe vậy liền hướng mắt nhìn sang An Thành rồi bối rối nói:

- Ta… ta…

Ninh Tuyết trực diện đối mặt với Minh Nguyệt rồi nói:

- Đã vậy còn dám bất kính với trưởng bối… đây là cái gia giáo mà Hứa gia cô vẫn luôn tự hào đó sao?

Hứa Minh Trạch đứng cạnh nỗi giận đùng đùng liền quát to:

- Hỗn láo…

Phu nhân nhìn thấy Ninh Tuyết công kích Minh Nguyệt như vậy liền chạy đến ôm chằm Ninh Tuyết lại rồi khẽ nói:

- Đủ rồi… đủ rồi…

Tướng quân không ở phủ, một mình phu nhân lo sợ sẽ đắc tội với Hứa Minh Trạch nên vẫn luôn cúi người nhún nhường mà nói:

- Hứa đại nhân thứ lỗi… trẻ con không hiểu chuyện… ăn nói hàm hồ… xin đại nhân thứ lỗi… nếu có trách thì hãy trách người làm mẫu thân như ta đã quản giáo không nghiêm…

Minh Nguyệt bắt đầu giở trò che mặt khóc lóc đáng thương nói:

- Cô ta không chỉ đánh con mà còn sỉ nhục con như vậy… thật là quá đáng mà.



Nhìn thấy dáng vẻ giả tạo của Minh Nguyệt, Ninh Tuyết đúng là chịu hết nổi, định là xông lên đối chất tiếp nhưng vừa đúng lại bị An Thành ở cạnh bên kéo tay áo lại, An Thành nhìn Ninh Tuyết rồi lắc đầu thầm nghĩ:

- Ninh Tuyết đủ rồi, đừng manh động nữa, Hạ bá bá không ở phủ, trận chiến này vốn không cân sức, nếu như làm lớn chuyện này ra e rằng chúng ta chỉ bất lợi thêm thôi.

Ninh Tuyết hoàn toàn hiểu rõ nhưng lại không cam tâm nhìn thấy mẫu thân mình bị người khác ức hiếp nên thầm nghĩ:

- Nhưng…

An Thành không đợi Ninh Tuyết nói xong mà liền nghĩ:

- Không nhưng nhị gì cả… nghe ta… ngừng tại đây thôi…

Dòng suy nghĩ vừa ngưng, An Thành bước lên chắp tay cúi người nói:

- Hứa đại nhân… xin cho tiểu nhân nói vài lời…

Hứa Minh Trạch hạ ánh mắt xuống nhìn An Thành rồi hỏi:

- Ngươi là ai?

An Thành được hỏi liền bẩm báo tên họ:

- Tiểu nhân là Dương An Thành, hài tử của Dương Hùng tướng quân.

Minh Nguyệt đứng cạnh nghe vậy liền tươi tắn giới thiệu An Thành với phụ thân mình nói:

- Đúng vậy phụ thân… huynh ấy là Dương An Thành.

Hứa Minh Trạch khì cười rồi khẽ nói:

- Hóa ra là con của tên mãng phu Dương Hùng sao?

Ninh Tuyết nghe thấy hắn xem thường Dương tướng quân liền tức giận, An Thành đứng cạnh biết ngay Ninh Tuyết nhất định sẽ phản ứng lại nên đã kéo sẵn tay áo Ninh Tuyết từ trước thầm nghĩ:

- Phải nhịn… nhịn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK