- Hứa đại nhân xin phép cho tiểu nhân nói tiếp…
Hứa Minh Trạch kiêu căng nói:
- Nói đi…
An Thành gật đầu rồi nhìn sang Minh Nguyệt nói:
- Thành thực mà nói thì lúc xảy ra chuyện thì tiểu nhân cũng ở đó, cũng tận mắt nhìn thấy Hứa nương tử đã động thủ trước, đây là lỗi của Hứa nương tử nhưng… vừa nảy Ninh Tuyết cũng đã sai khi đã nặng lời với Hứa nương tử như vậy… cho nên tiểu nhân nghĩ nếu như phải làm lớn chuyện này ra… chi bằng chúng ta hãy dĩ hòa vi quý… chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi…
Phu nhân nghe vậy liền gật đầu nói:. Truyện Mạt Thế
- An Thành nói đúng… hai đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện nên mới gây ra cớ sự như vậy, nếu như giờ đây cả hai đều có lỗi chi bằng xem đây là bài học để bọn trẻ học hỏi cũng như thông qua lần này bọn trẻ sẽ thấu hiểu nhau hơn cũng tốt…
Hứa Minh Trạch nhìn thấy không thể tiếp tục bao che cho Minh Nguyệt thêm nữa nên liền nói:
- Được, chuyện này đến đây thôi vậy nhưng ta mong sẽ không có lần sau nữa…
Phu nhân quay đầu nhìn Ninh Tuyết rồi khẽ nói:
- Tuyết Nhi, con còn không mau đa tạ Hứa đại nhân đã không truy cứu.
Ninh Tuyết vẫn một mực cứng đầu, An Thành thấy vậy liền quay đầu đá mắt ra hiệu:
- Ninh Tuyết ngoan… mau xin lỗi hắn đi…
Ninh Tuyết hướng mắt nhìn phu nhân người đã vì mình mà bị xúc phạm rồi nhìn sang An Thành người vẫn đang không ngừng cầu xin cho mình, nhìn thấy hai người mình thương yêu nhất lại vì mình mà hạ mình như vậy, Ninh Tuyết cuối cùng cũng chịu buông bỏ tính khí cố chấp của mình mà cúi đầu nói:
- Đa tạ Hứa đại nhân..
Nghe được câu nhận lỗi của Ninh Tuyết, Hứa Minh Trạch mới cam tâm mà rời đi, Minh Nguyệt chưa vội rời đi liền chạy đến trước mặt của An Thành khẽ hỏi:
- Dương lang quân… chúng ta có thể nói chuyện một chút không?
An Thành khựng người lại suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói:
- Được chứ.
Thế là cả hai đi ra ngoài cửa lớn để nói chuyện, vừa bước ra đến cổng, Minh Nguyệt e thẹn cúi đầu hỏi An Thành:
- Dương lang quân… tiểu nữ xn lỗi… tất cả mọi chuyện trở nên như vậy đều tại tiểu nữ không tốt… liệu huynh có trách tiểu nữ không?
An Thành ngập ngừng một lúc rồi lắc đầu nói:
- Không sao… đây chỉ là hiểu lầm thôi… vốn không phải lỗi của ai cả… nên Hứa nương tử cũng không cần tự trách bản thân như vậy.
Minh Nguyệt mừng rỡ khi nghe được những lời an ủi của An Thành liền nhảy tỏng lên choàng cổ An Thành rồi nói:
- May quá… tiểu nữ cứ nghĩ huynh sẽ giận.
An Thành vì quá bất ngờ mà tay chân luống cuống kéo tay Minh Nguyệt ra rồi nói:
- Hứa nương tử… xin tự trọng… kẻo mọi người nhìn thấy thì không hay.
Minh Nguyệt ôm được An Thành thì đã vui mừng khôn xiết rồi còn cần quan tâm đến người khác sao, Minh Nguyệt che miệng cười tủm tỉm nói:
- Xin thứ lỗi… là tiểu nữ lỗ mãng rồi…
An Thành khựng người liên tục nói:
- Không sao… không sao.
Dù miệng nói không sao nhưng trong lòng thì vô cùng sợ hãi, muồn tìm cách rút lui, An Thành liền nói:
- Trời không còn sớm nữa, Hứa nương tử cũng hãy về đi kẻo Hứa đại nhân chờ lâu…
Minh Nguyệt nhìn thấy An Thành không chỉ an ủi mà lại còn hết mực quan tâm mình như vậy, trong lòng hạnh phúc vô cùng mà nhất nhất nghe theo nói:
- Được… nếu vậy tiểu nữ xin phép về trước… tạm biệt Dương lang quân.
An Thành gượng cười gật đầu rồi khẽ vẫy tay nói:
- Tạm biệt.
Ở đây Ninh Tuyết dìu phu nhân ngồi xuống ghế, phu nhân cúi đầu hai mắt đỏ hoe, đối mặt với tình huống này trong lòng Ninh Tuyết không ngừng tự trách bản thân, thà rằng để trăm ngàn đao xuyên tim cũng không đau bằng việc chứng kiến mẫu thân mình rơi lệ vì mình, Ninh Tuyết quỳ gối dưới chân phu nhân khẽ tựa đầu vào chân rồi nói:
- Mẫu thân… để người phải chịu uất ức như vậy… con xin lỗi… đều là do Tuyết Nhi không tốt… đều là lỗi của Tuyết Nhi…
Phu nhân vốn biết đây không phải hoàn toàn là lỗi của Ninh Tuyết, cũng hiểu rõ bản tính đanh đá của Minh Nguyệt nên phu nhân cũng chẳng đành mắng chửi Ninh Tuyết mà chỉ nói:
- Tuyết Nhi à, mẫu thân không giận cũng không trách con nhưng con biết đấy, tướng quân tuy làm tướng nhưng dù sao gia thế của chúng ta cũng chẳng hiển hách như ai, vốn không thể so sánh, càng không thể đắc tội với họ…
Ninh Tuyết không một lời đáp trả mà chỉ chăm chú lắng nghe, phu nhân thở dài một tiếng rồi nói:
- Quân từ thì chẳng sao nhưng nếu lỡ là tiểu nhân thì sao, nhẹ thì như hôm nay bị sỉ nhục còn nếu nghiêm trọng hơn thì sao không chừng còn liên lụy cả Hạ gia, đối kháng với chúng như vậy, chẳng phải chúng ta tự đào hố chôn mình sao?
Ninh Tuyết hoàn toàn thấu hiểu cho nỗi lòng của phu nhân mà gật đầu khẽ nói:
- Con biết rồi… con biết mình phải làm gì rồi.
Phu nhân khóe mắt ươn ướt mà xoa đầu Ninh Tuyết nói:
- Ngoan… Tuyết Nhi ngoan lắm… đúng là đứa trẻ hiểu chuyện mà.
An Thành lúc đấy đã đứng gần đó mà tận tai nghe hết những lời phu nhân nói, giờ đây khi nghĩ lại An Thành cũng thừa hiểu được tính cách bất chấp tất cả để đạt được điều mình thích của Minh Nguyệt, trong lòng cũng sợ hãi Ninh Tuyết sẽ vì mình mà bị tổn thương, An Thành rơi vào trầm tư, Ninh Tuyết quay lưng bước vội đi, An Thành không kịp kêu Ninh Tuyết lại, Minh Nguyệt thấy vậy trong lòng vui vẻ mà vẫy tay tạm biệt Ninh Tuyết rồi quay đầu ngước nhìn An Thành ngại ngùng nói:
- Hạ tiểu nương tử đúng là một tiểu nương tử tốt thấu hiểu tâm ý của người khác, thảo nào lại được Dương tiểu lang quân mến mộ như vậy.
An Thành biết rõ câu nói ấy hàm ý chẳng mấy tốt lành nên chẳng nói thêm lời nào, An Thành trong lòng vạn phần hụt hẫng mà đứng nhìn về hướng bóng lưng đang rời đi của Ninh Tuyết, Minh Nguyệt đứng bên cạnh chứng kiến ánh mắt của An Thành từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Ninh Tuyết trong lòng có chút khó chịu nói:
- Dương tiểu lang quân chúng ta cũng đi thôi.
An Thành vẫn mãi mê dõi theo Ninh Tuyết mà không hề nghe thấy những lời Minh Nguyệt nói, nhìn thấy An Thành lơ đãng không nghe nên liền ghì giọng nói:
- Dương tiểu lang quân…
Lúc này đây An Thành mới nghe Minh Nguyệt gọi mình liền bửng tỉnh lại rồi quay đầu nhìn sang Minh Nguyệt rồi nói:
- Ta nghe đây, Hứa tiểu nương tử.
Minh Nguyệt lập tức chuyển sang vẻ mặt dịu dàng đằm thắm nói:
- Dương tiểu lang quân, chúng ta đi thôi nào.
Dương Thành vốn dĩ không có cơ hội phản kháng, chỉ còn như cá nằm yên trên thớt mặc cho Minh Nguyệt tùy ý mổ xẻ, Tiểu Hương hướng mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của An Thành rồi nhìn Ninh Tuyết nói:
- Cô nương… có phải chúng ta đang dâng thịt vào miệng cọp không… như vậy có phải quá đáng thương cho An Thành quân không?
Ninh Tuyết dù rất đau lòng nhưng chẳng còn cách nào mà chỉ dừng bước mà quay lại nhìn nói:
- Không sao đâu… nỗi lòng của ta An Thành nhất định sẽ hiểu…
Đột nhiên nhìn thấy ở phía xa người người ùa vào tấp nập náo nhiệt vô cùng, thấy vậy Ninh Tuyết cũng chạy vội đến xem, thì ra là lễ hội thi bắn cung, sẽ có bốn người cùng thi nhau bắn ba lần xem xem điểm ai thấp nhất sẽ bị loại và người có số điểm cao nhất sẽ là người chiến thắng.
Mới đây chỉ mới có hai người tham gia, họ đều là những tiểu lang quân tướng mạo phi phàm, danh tiếng vang khắp thành đều được không ít giai nhân ái mộ, Phùng tài hoa uyên bác, còn người kia Trương lang quân văn thao võ lược nhưng tính cách hơi lập dị, người tổ chức hô to:
- Còn hai vị trí nữa không biết cò lang quân nào muốn thử tài không?
Ninh Tuyết mỉm cười bước tới hỏi:
- Tiểu nữ mạn phép muốn được học hỏi đôi chút từ các vị tiểu lang quân đây… không biết các vị có thấy ngại không?
Người tổ chức bất ngờ nhìn Ninh Tuyết, rồi hỏi:
- Tiểu nương tử cũng biết…
Ninh Tuyết hiểu ngay ý của người tổ chức liền đáp:
- Tiểu nữ… chỉ muốn góp vui để học hỏi thêm thôi.
Tiểu Hương đứng cạnh bất ngờ mà níu tay áo Ninh Tuyết lại khẽ ngăn cản nói:
- Cô nương… không được… chuyện này mà truyền đến tai lão gia thì chúng ta sẽ xong đời đó…
Ninh Tuyết từ nhỏ đã yêu thích cung tiễn, bản thân vẫn luôn theo An Thành học hỏi nhưng vẫn chưa có cơ hội thử sức, nay may mắn gặp được cơ hội tốt như vậy đương nhiên sẽ không dễ dàng để vụt mất như vậy, Ninh Tuyết hướng mắt nhìn Tiểu Hương rồi nói:
- Phụ thân hiện đang ở Tây Đô sẽ không biết được đâu, với lại ta chỉ muốn chơi một chút thôi, chỉ một chút thôi…
Tiểu Hương vẫn một mực ngăn cản nói:
- Cô nương… đừng mà… Tiểu Hương xin người…
Ninh Tuyết hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời Tiểu Hương nói mà quay sang nhìn người tổ chức rồi hỏi:
- Không biết ý kiến của người như thế nào?
Người tổ chức nghe vậy liền phân vân rồi nhìn sang những người khác xem xem thái độ của họ như thế nào, thấy họ ai nấy đều chẳng phản ứng, Ninh Tuyết liền mỉm cười nói:
- Tiểu nữ to gan múa rìu qua mắt thợ là vì mong có thể học hỏi được chút ít tài nghệ từ các vị tiểu lang quân đây… thì tốt biết mấy.
Những giai nhân xung quanh liền bàn tán chỉ chỏ này nọ khẽ truyền tai nhau:
- Cô ta thực không biết xấu hổ mà… nữ nhi nhà im à lại lỗ mãng như vậy cơ chứ?
Tiểu Hương đứng cạnh nghe rõ mồn một như lời bọn họ bàn tán, trong lòng càng thêm sốt sắng mà hướng mắt bóng lưng của Ninh Tuyết rồi thầm cầu nguyện:
- Trời cao à… xin người nhất định phải phù hộ cô nương… chuyện này nhất định không được truyền đến tai của lão gia… xin người phù hộ…