Beta: @Tranh Tử
Lục Tử Khiêm xuất phát không lâu, Lục Quý Hàn cũng từ Thân Thành trở về.
Có người đã đem chuyện Lục Tử Khiêm đi tìm Du Uyển nói cho hắn.
Lục Quý Hàn không nói gì, cũng không có vì vậy mà đi tìm Du Uyển, Du Uyển là của hắn, Thẩm Nguyên Hoa không có cơ hội, Lục Tử Khiêm càng không có cơ hội.
Lục Quý Hàn lần này đi Thân Thành, là để mời vị minh tinh điện ảnh đang nổi làm người phát ngôn cho tiệm bán quần áo, sau khi quảng cáo được phát ra, tiệm bán quần áo Cẩm Vinh ngày càng nổi tiếng, Du Uyển và ba nhà thiết kế cũng vì vậy mà công việc càng ngày càng bận rộn. Lục Quý Hàn biết Du Uyển không thích hắn đến quấy rối lúc nàng làm việc, hắn rất thức thời nên cứ cách mấy ngày lúc nàng xong việc sẽ đi trêu chọc nàng một chút.
Bước vào tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên, hôm nay Lục Quý Hàn lần nữa chạy vào văn phòng của Du Uyển.
Ngày hôm nay Du Uyển rất bận rộn, mặc một bộ sườn xám màu xanh ngồi ở sau bàn làm việc, Lục Quý Hàn tiến đến, nàng không cảm thấy kinh ngạc, tiếp tục vùi đầu thay đổi kế hoạch.
"Đoán xem đây là cái gì?" Lục Quý Hàn ngồi ở đối diện nàng, đem một hộp đựng đồ vật đặt ở trước mặt Du Uyển.
Du Uyển giương mắt, nhìn thấy một hộp kem, trên cái hộp đóng gói rõ ràng viết chữ "Kem".
Nàng thu tầm mắt lại, vừa muốn viết, Lục Quý Hàn rút đi đồ trên tay nàng, cười đến mười phần vô lại: "Cái này không vội, ăn kem trước, nếu không thì nóng chết."
Du Uyển nhíu mày, quét mắt lên đồng hồ treo trên vách tường, nàng cùng hắn thương lượng: "Cho ta năm phút đồng hồ."
Năm phút đồng hồ không dài, Lục Quý Hàn đáp ứng nàng.
Lúc Du Uyển vẽ, Lục Quý Hàn cố ý đem cái ghế dời đến một bên Du Uyển.
Du Uyển tâm tư đều đặt bên trên bản thiết kế, không có suy nghĩ vì sao hắn muốn đổi chỗ.
Lục Quý Hàn dựa vào thành ghế, hơi hơi hí mắt dò xét Du Uyển. Mặt của nàng, cổ của nàng đều rất đẹp, Lục Quý Hàn đã thấy nhiều mà lúc này ánh mắt của hắn, toàn bộ bị hai bắp chân tinh tế của Du Uyển lộ ra chỗ xẻ tà của sườn xám hấp dẫn. Mùa đông thì bên trong sườn xám có quần áo trong, loại này khó nhìn nhưng giờ là mùa hè.
Du Uyển làm xong, phát giác Lục Quý Hàn đang nhìn nàng, nàng nghiêng đầu.
Lục Quý Hàn kịp thời giương mi mắt, hướng nàng cười cười.
Du Uyển đơn giản dọn dẹp mặt bàn, Lục Quý Hàn mở hộp kem ra, mời nàng ăn.
Kem chỉ to bằng lòng bàn tay, một khối nho nhỏ, giá cả lại đắt đỏ, Du Uyển biết mình không cách nào cự tuyệt Lục Quý Hàn đưa đồ ăn vặt, cự tuyệt hắn liền muốn sàm sỡ nàng, mà bánh kem còn có thể chia cho Lục Quý Hàn một nửa, cứ như vậy một cây kem, cứng rắn, muốn chia đều nhưng không cách nào chia được.
Nàng lấy kem ra, hé miệng cắn, lần thứ nhất không thể cắn nổi, bờ môi bởi vì kem lạnh trở nên càng đỏ.
Lục Quý Hàn ở bên cạnh nhìn, toàn thân bỗng dưng căng thẳng.
Hắn thật sự chỉ muốn đưa nàng đồ ăn vặt giải khát, không nghĩ tới tiểu nữ nhân ăn kem sẽ mang đến kích thích thị giác mãnh liệt như thế.
"Quá cứng, ta không muốn ăn." Du Uyển coi đây là lấy cớ, từ chối ăn kem.
"Kem thôi mà, có thể cứng đến bao nhiêu?" Lục Quý Hàn nhìn chằm chằm môi của nàng hỏi, thanh âm đờ đẫn.
Du Uyển có thể nghe ra được sự đùa giỡn trong lời nói của hắn, dù sao nàng chính là không muốn ăn, đem kem thả lại trong hộp.
Lục Quý Hàn hiếm khi mới không có ép buộc nàng ăn, nhặt kem lên, xoạt xoạt cắn một miệng lớn, hai ba lần liền nhai nát nuốt. Sau đó, Lục Quý Hàn đem kem còn lại đưa cho Du Uyển, trong miệng nàng cứ như thế không dám từ chối hắn, lông mày tinh tế lại nhíu lại, Lục Quý Hàn cười, buông kem xuống, đưa tay liền đem Du Uyển lôi đến trong ngực.
Du Uyển nhắm mắt lại.
Khi hắn muốn, nàng cự tuyệt đều là phí công.
Nhưng rất nhanh, Du Uyển liền phát hiện Lục Quý Hàn thay đổi, ngày hôm nay hắn không còn chỉ thoả mãn bằng cách hôn nàng, tay của hắn thế mà theo nơi xẻ tà của sườn xám vén tiến vào. Nam nhân vừa ăn xong kem bờ môi lành lạnh, lòng bàn tay của hắn lại nóng hổi, Du Uyển bối rối bắt tay hắn lại, bắt được, nhưng sức của nàng căn bản không đủ để ngăn hắn lại.
"Tứ Gia..." Du Uyển dùng sức tránh đi miệng của hắn, thấp giọng cầu hắn.
Lục Quý Hàn ngừng động tác trên tay, chôn ở bên tai nàng thở hổn hển: "Uyển Uyển, ta sắp không nhịn được nữa."
Nói rồi hắn ấn xuống eo của nàng.
Du Uyển lập tức có loại cảm giác ngồi ở trên đinh.
Gò má nàng đỏ bừng, Lục Quý Hàn ngẩng đầu nhìn thấy, bưng lấy mặt của nàng lần nữa hôn lên.
Du Uyển cảm nhận được tất cả sự nhẫn nhịn của hắn, nàng một bên ngăn cản tất cả rung động Lục Quý Hàn mang đến, một bên lâm vào một loại mờ mịt.
Nàng không nhìn thấy con đường phía trước.
Thật chẳng lẽ muốn cả một đời cùng Lục Quý Hàn dây dưa tiếp sao?
Nàng không nghĩ, có thể nàng trốn không thoát hắn, nếu không có người thân nàng có lẽ sẽ cố gắng trốn thoát khỏi Nam Thành, nhưng nàng có người nhà, một nhà bốn miệng, rất khó tránh khỏi con mắt của Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn nhận ra nàng thất thần, hắn nhẹ nhàng cắn lấy môi nàng.
Du Uyển hít vào một hơi.
"Đang suy nghĩ gì?" Lục Quý Hàn dán vào trán nàng hỏi.
Du Uyển đảo tròng mắt, dừng một chút, nàng có chút thở gấp nói: "Qua hết tháng sáu, ta có thể sẽ từ chức."
Thần sắc Lục Quý Hàn lạnh lẽo.
Du Uyển nhắm mắt nói: "Còn xin Tứ Gia hết lòng tuân thủ hứa hẹn."
Lục Quý Hàn trầm mặc ôm nàng, trong văn phòng an tĩnh có thể nghe được tiếng kim đồng hồ chạy.
"Ta đã mua một tòa nhà, chọn ngày tốt, chúng ta sẽ kết hôn ở đó." Hồi lâu, Lục Quý Hàn nhìn vào mắt Du Uyển nói, hắn không có lừa nàng, hắn thật sự nhịn không được, hắn không chờ đợi được nữa hắn muốn nữ nhân này, muốn cùng nàng lập gia đình.
Du Uyển khó có thể tin nhìn lại hắn.
Lục Quý Hàn bình tĩnh giải thích nói: "Lão gia tử còn sống, ông ấy sẽ không cho phép nàng quang minh chính đại gả vào Lục gia, nàng cố chịu ủy khuất sau này khi Lão gia tử không còn, ta sẽ chính thức mang nàng cùng bọn nhỏ trở về, chính thức cho các nàng danh phận."
Đây là biện pháp duy nhất Lục Quý Hàn nghĩ đến trước mắt.
Du Uyển nghe rõ, cười khổ hỏi: "Tứ Gia có ý tứ là, để cho ta làm tình nhân bên ngoài của người?"
Lục Quý Hàn trịnh trọng nói: "Chỉ là tạm thời."
Du Uyển không muốn nghe, nói thẳng: "Ta không nguyện ý."
Lục Quý Hàn nhíu mày: "Vậy nàng muốn như thế nào? Coi như ta không màng lão gia tử phản đối cưới nàng về Lục gia, có Lão gia tử ở đó, nàng ở Lục gia sẽ như thế nào? Còn không bằng tạm thời ở bên ngoài tiêu dao tự tại."
Du Uyển ngẩng mặt, môi đỏ nhếch lên.
Lục Quý Hàn nắm lấy cái cằm nàng, không vui nói: "Hay là, nàng không tin tương lai ta sẽ cho nàng danh phận?" Du Uyển không phải không tin, mà là nàng căn bản không danh phận.
"Tứ Gia muốn ta, đúng hay không?" Du Uyển bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn xem hắn hỏi.
Lục Quý Hàn chân mày nhíu sâu hơn: "Nàng có ý tứ gì?"
Du Uyển hung ác nhẫn tâm, cùng hắn bàn điều kiện: "Ta có thể cho người, chỉ cầu Tứ Gia đạt được ước muốn về sau trả tự do cho ta, từ đây người và ta không liên quan."
Lục Quý Hàn nghe vậy, cười, cười đến so với lúc hắn trầm mặc còn khó nhìn hơn.
Hắn muốn cho nàng danh phận, nàng lại chỉ muốn rời khỏi hắn, thà rằng dùng trong sạch để đổi.
Ôm sát eo Du Uyển, Lục Quý Hàn bóp lấy cái cằm nàng nói: "Được, ngủ cùng ta hai mươi năm, hai mươi năm kỳ hạn vừa đến, nàng gả cho ai, ta tuyệt đối không can thiệp."
Du Uyển trợn mắt nhìn, hai mươi năm, cái đó cùng cả một đời khác nhau ở chỗ nào?
Nàng vẫn còn cảm thấy cay đắng, Lục Quý Hàn đột nhiên đưa tay muốn cởi nút áo nàng, giống như là chuẩn bị lập tức muốn nàng. Trong nháy mắt đó, Du Uyển không biết từ đâu tới xúc động, hướng trên mặt hắn tát một cái."Ba" một tiếng, Lục Quý Hàn bị nàng tát đến lệch ra quá mức, sau đó, hắn liền duy trì tư thế nghiêng đầu, bên mặt âm trầm.
Du Uyển giãy dụa muốn nhảy xuống, Lục Quý Hàn giật giật ngón tay, cũng không có ngăn cản, cách đó không xa truyền đến tiếng đóng cửa, Lục Quý Hàn mới một quyền đập vào trên bàn sách!
Nàng liền ỷ vào hắn thích nàng, nếu như không phải như vậy, mặc cho nàng khóc sướt mướt, cũng đã sớm thành người của hắn!
Trong mấy ngày kế tiếp, Du Uyển đều không có gặp lại Lục Quý Hàn, cũng không có từ Trần Dung nghe nói bất cứ tin tức gì của Lục Quý Hàn.
Du Uyển như thường lệ đến tiệm bán quần áo đi làm, trong lòng lại hết sức lo lắng, nếu như Lục Quý Hàn quyết dùng biện pháp mạnh, nàng nên làm cái gì?
Ngày hôm đó Trần Dung tìm nàng bàn luận việc sửa chữa thiết kế một chút, bàn luận xong, Du Uyển đưa Trần Dung ra ngoài, đi tới cửa, liền gặp hai người ở cầu thang trên tầng hai, một người là Chu quản lý, còn một vị khách nữ mặc váy bên cạnh Chu quản lý, lại là Nhị tiểu thư Lục gia Lục Phù bạn học Tưởng Mạn Mạn, vị thiên kim tiểu thư đối với Lục Quý Hàn rất có hảo cảm!
Đây là lần đầu tiên Du Uyển ở tiệm bán quần áo gặp phải một người khách biết nàng đã từng là đại thiếu phu nhân Lục gia, nàng vô ý thức muốn né tránh, Tưởng Mạn Mạn lại thấy nàng, kinh ngạc nói: "Đại thiếu phu nhân?"
Du Uyển không biết làm sao.
Trần Dung nghi hoặc mà nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía Tưởng Mạn Mạn: "Cái gì đại thiếu phu nhân?"
Tưởng Mạn Mạn là nữ hài tử tâm tư nhanh nhẹn, lập tức hiểu rõ Du Uyển che giấu thân phận, nàng cười cười, hoạt bát che miệng lại: "Không có gì, là ta nhận lầm người."
Du Uyển hơi nhẹ nhàng thở ra, lập tức lui về văn phòng.
Chu quản lý đem Trần Dung giới thiệu cho Tưởng Mạn Mạn.
Tưởng Mạn Mạn là đến đặt trước làm váy, cùng Trần Dung nói chuyện một trận, nàng liền rời khỏi tiệm bán quần áo, sau đó, Tưởng Mạn Mạn ra lệnh tài xế lái xe đi Lục gia. Tưởng Mạn Mạn cùng Liễu Tĩnh Nhàn cũng rất quen thuộc, biết Liễu Tĩnh Nhàn một mực đều không thích Du Uyển, Tưởng Mạn Mạn cố ý đi đến chỗ Liễu Tĩnh Nhàn uống một bát trà, cũng kinh ngạc mà nói ra tin tức mới nhất của Du Uyển.
Cùng lúc đó, Chu quản lý cũng gọi điện thoại cho Lục Quý Hàn: "Tứ Gia, hôm nay có một vị khách nữ, họ Tưởng, nàng giống như biết Du tiểu thư."
Lục Quý Hàn âm thanh nhàn nhạt "ừ".
Chu quản lý chần chờ: "Có cần sắp xếp cho Du tiểu thư tạm thời ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày không?"
Lục Quý Hàn cười nhạo: "Không cần."
Trò cười, hắn nguyện ý thuê ai liền thuê, Lão gia tử không quản được hắn, những người khác cũng đừng nghĩ đối với hắn khoa tay múa chân.
Bên kia Liễu Tĩnh Nhàn không thể tin được Du Uyển lại cùng Lục Quý Hàn thông đồng đến cùng một chỗ, ngày thứ hai, nàng đích thân đến tiệm bán quần áo một chuyến.
Vô tình, Du Uyển không có chút nào chuẩn bị, cùng Liễu Tĩnh Nhàn đối mặt.
Liễu Tĩnh Nhàn hơn nửa năm chưa gặp qua Du Uyển, trong nửa năm này, Du Uyển vóc dáng cao lớn hơn một chút, nhờ Trần Dung giúo đỡ học xong trang điểm, mặc dù nàng chỉ trang điểm đơn giản, nhưng thân mặc sườn xám, cũng làm người kinh diễm, loại kia diễm lệ, cùng với đại thiếu phu nhân Lục gia dịu dàng câu nệ tưởng như hai người khác nhau.
Liễu Tĩnh Nhàn lập tức đem Du Uyển có sự biến đổi này cùng Lục Quý Hàn liên hệ đến cùng một chỗ.
Ngay tại lúc Liễu Tĩnh Nhàn chuẩn bị chế nhạo Du Uyển một phen, Chu quản lý nghe nói liền chạy đến xuất hiện kịp thời, đem Liễu Tĩnh Nhàn mời xuống dưới. Khách nhân khác Chu quản lý không dám đắc tội, Liễu Tĩnh Nhàn lại là người mà Tứ Gia đã phân phó hắn không cần nể mặt, Chu quản lý tự nhiên không có bất kỳ lo lắng gì.
Liễu Tĩnh Nhàn lần nữa bị Lục Quý Hàn chọc tức, một lần liền đi Lục gia tìm Lục thái thái cáo trạng.
Lục thái thái là người sống rất thể diện, nàng sĩ diện, yêu đến biết rõ trượng phu là gì, cũng muốn nghĩ hết tất cả biện pháp phối hợp trượng phu che giấu những sự tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Làm đương gia thái thái Lục gia, không có con trai Lục thái thái không cùng với mấy di thái thái sinh các thiếu gia để tranh gia sản, nhưng nàng tuyệt không cho phép có người làm hỏng thanh danh Lục gia.
Tiểu thúc đã từng cùng Đại tẩu dây dưa không rõ, truyền đi liền bê bối.
Sau khi đuổi Liễu Tĩnh Nhàn, Lục thái thái lập tức phái người đi mời Lục Quý Hàn tới.
Lục Quý Hàn mấy ngày nay đều buồn bực trong nhà, nha hoàn đến truyền lời, Lục Quý Hàn tiếp tục ở trên ghế sa lon nằm một lát, mới chậm rãi từ từ tới chính viện.
Lục thái thái gặp hắn cà lơ phất phơ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Lão Tứ, nghe nói Đại tẩu ngươi bây giờ ở trong tiệm ngươi đi làm?"
Lục Quý Hàn nhíu mày: "Đại tẩu? Đại ca lại lấy vợ lúc nào thế?"
Lục thái thái nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi bớt đánh trống lảng với ta, ngươi cùng Du Uyển đến cùng là quan hệ như thế nào?"
Lục Quý Hàn lưng tựa ghế sô pha, thái độ lười nhác: "Nàng thiết kế trang phục, ta mở tiệm bán quần áo, ta cùng nàng là quan hệ ông chủ cùng nhân viên."
Lục thái thái thanh âm lạnh xuống: "Nàng mới cùng đại ca ngươi ly hôn, ngươi liền thuê nàng đi làm trong tiệm, truyền ra ngoài người khác sẽ nghĩ như thế nào? Ngươi không sợ phụ thân ngươi biết sao?"
Lục Quý Hàn cười: "Phụ thân đã sớm biết, phụ thân đã không ngại, người quan tâm làm gì?"
Lục thái thái kinh hãi, Lục Vinh đã biết, cũng dung túng Lão Tứ ư?
Hai mẹ con không có quan hệ máu mủ vừa nhắc đến người đứng đầu gia đình, quản gia Lục gia đột nhiên vội vã chạy vào, cầm trong tay một trương điện báo: "Thái thái, Tứ Gia, đây là điện báo Đại thiếu gia từ Nam Dương truyền về, lão gia xảy ra vấn đề rồi!"
Lục thái thái vụt đứng lên!
Lục Quý Hàn y nguyên dựa vào ghế sô pha, ánh mắt lại bén nhọn nhìn về phía điện báo trong tay quản gia.
Quản gia lúc đầu muốn đem điện báo giao cho Lục thái thái, đối diện với ánh mắt Lục Quý Hàn, những suy nghĩ của quản gia đã thay đổi, rẽ một cái liền đem điện báo đưa tới trước mặt Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn không có nhận, từ tay quản gia, hắn thấy được bên trên điện báo chữ: Lão gia bị đạo tặc bắt cóc, trúng đạn đã qua đời.