Editor: Aki Re
Lục Quý Hàn về sau bắt đầu hút thuốc, vận may giống như lập tức khá hơn, đánh thắng toàn bộ!
Du Uyển cùng tỷ muội Lục gia đều thua.
Du Uyển xếp tiền vào trong ví tổng cộng có năm mươi khối, giờ nàng thua chỉ còn tám khối tiền, Lục Phù không chơi, đẩy ngã bài đứng lên: "Không chơi không chơi, ta cầm bài đều bị Tứ ca ăn, không có ý nghĩa!" Nàng thua nhiều nhất, nhanh chóng mất một trăm khối, Lục Phù không thèm để ý chút tiền ấy, có thể do liên tục thua nên nhiệt tình cũng giảm hẳn.
"Thua không nổi." Lục Quý Hàn cười nhạo, nói xong mắt nhìn Du Uyển.
Du Uyển quen thuộc thua, mặc dù đau lòng, nhưng mặt ngoài vẫn là rất bình tĩnh.
"Được rồi, đều trả lại cho các ngươi." Lục Quý Hàn đột nhiên đem tiền hắn thắng mang ra, chất thành một hàng tiền giấy ở giữa bàn chơi mạt chược.
Lục Phù, Lục Vi lập tức tâm như hoa nở, không khách khí chút nào đem tiền chính mình thua đoạt trở về. Du Uyển dù sao cũng là có họ khác hai người, ngại ngùng động thủ, tỷ muội Lục gia cầm xong tiền của mình, trên mặt bàn còn lại một đống tiền giấy, có mấy tờ mệnh giá hai mươi, tổng cộng đều vượt qua một trăm.
"Đây đều là của Đại tẩu." Lục Vi thu tiền, kín đáo đưa tất cả cho Du Uyển.
Du Uyển vội nói: "Ta không có thua nhiều như vậy..."
Lục Vi kỳ quái: "Vậy tẩu thua nhiều hay ít?"
Du Uyển trong lòng cũng tính toán nhớ kỹ, nhỏ giọng nói: "Liền thua hơn bốn mươi."
Lục Quý Hàn lúc này mới nhớ tới cái gì, cau mày nói: "Tiền vốn của ta cũng ở bên trong."
Mắt thấy hắn muốn tới đoạt tiền, Lục Vi một tay cướp đi mặt tiền giấy trước mặt Du Uyển, cười hắc hắc chạy đến bên cạnh, sau đó nàng trước tiên đếm ra năm mươi khối cho Du Uyển, còn lại nàng lại lấy bình quân chia làm ba phần, ba nữ mỗi người được hơn hai mươi. Lục Phù nhìn có chút hả hê thu tiền, Du Uyển thấy Lục Quý Hàn miễn cưỡng dựa vào thành ghế, thể hiện dáng vẻ cũng không ngại, nhưng vẫn là đem số tiền Lục Vi cho nàng đều trả lại cho Lục Quý Hàn, còn phần nàng thua thì thu lại.
Hai nữ hài đều là muội muội Lục Quý Hàn, có thể chơi đùa, còn nàng không phải.
Nàng khách khí, Lục Quý Hàn liếc nhìn nàng một cái: "Đại tẩu thật không muốn?"
Du Uyển gật đầu, nhìn bài mạt chược cười yếu ớt: "Có chơi có chịu, ta là Đại tẩu, không thể chiếm tiện nghi của Tứ Gia."
Tốt một cái danh Đại tẩu, Lục Quý Hàn cười cười, thật sự đem tiền thu vào túi mình.
Ở sâu trong nội tâm, Du Uyển có chút hi vọng Lục Quý Hàn khách khí trả lại, cho nàng cầm giữ, bất quá việc đã đến nước này, nghĩ đến lần trước Lục Quý Hàn giúp nàng thắng hơn sáu mươi khối, Du Uyển rất nhanh liền bình thường trở lại.
Kết thúc việc chơi bài, hai huynh muội Lục Phù cùng Lục Quý Hàn hẹn thời gian buổi chiều đi ra ngoài xong liền đi.
Du Uyển nhớ kỹ việc lúc nãy, muốn may áo cho Lục Vi liền mời Lục Vi đi cùng nàng ra bên kia đo kích thước, Lục Vi giống như tiểu hồ điệp theo nàng đi ra ngoài.
Dưới cây ngô đồng, Lục Quý Hàn ngồi trên ghế, mãi cho đến khi thân ảnh Du Uyển biến mất ở cửa sân, hắn mới thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn tay mình. Du Uyển mu bàn tay đặc biệt kiều nộn, hắn thời điểm hắn cầm lên, giống như đang cầm Ôn noãn mỹ ngọc*, nhưng đáng tiếc thời cơ không thích hợp, không thể sờ nhiều thêm một hồi.
*Ôn noãn mỹ ngọc: mỹ ngọc ấm áp.
Lục gia có mở cửa hàng tơ lụa, nữ quyến Lục gia một năm bốn mùa đều sẽ được phát bốn cuộn tơ lụa, nữ quyến chọn loại mình thích sẽ may vá thành xiêm y.
Lục Vi mới mười ba tuổi, lại là tiểu thư nhà giàu không lo ăn mặc, cân nhắc không có chu toàn như vậy, đo xong kích thước, nàng ở Thúy Trúc hiên ngồi một hồi liền đi. Du Uyển đưa nàng đi ra ngoài, trở lại hậu viện, Du Uyển mang ra bốn cuộn lụa Tú Nhi mới cầm về đưa cho nàng trước đó không lâu, sau đó một phen suy nghĩ, Du Uyển quyết định chọn lấy một thước vải màu hồng nhạt, chuẩn bị may xiêm y cho Lục Vi.
Đã thưởng cho mình nghỉ ngơi một thời gian, tinh thần tốt, Du Uyển quen thuộc bắt đầu vẽ trước.
Để làm bộ y phục hợp với Lục Vi, nàng khẳng định không thể dùng những những kiểu thêu thùa phổ biến đa dạng trên thị trường kia, nghĩ đến tên Lục Vi, Du Uyển có chủ ý, thử vẽ trên mảnh giấy trống lên đoá hoa tường vi. Tú Nhi bưng trà tiến đến, thấy được nàng vẽ mấy loại hoa tường vi, phi thường kinh ngạc: "Đại thiếu nãi nãi còn biết hội họa a, thật là dễ nhìn."
Du Uyển cười, một bên vẽ một bên giải thích nói: "Đều là ta học cùng nương."
Phụ thân của nàng làm may vá, chuyên làm sườn xám, mẫu thân là tú nương, sườn xám áo váy đều tinh thông, chỉ là phụ thân lúc còn sống không nỡ để mẫu thân làm việc vất vả, cơ bản đều không cho mẫu thân thêu thùa may vá, nếu không liền sinh ý. Bất kể là làm sườn xám hay là áo váy, đều cần các loại thêu thùa đa dạng, tư nhiên liền yêu cầu phải biết may vá tinh thông các loại hoa văn hoa điểu. Du Uyển sống ở gia đình mình lâu như vậy, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lại có hứng thú làm quần áo, mặc dù nàng không có học trong trường học chuyên nghiệp huấn luyện, luận về kiến thức may cơ bản cùng kinh nghiệm may áo, Du Uyển so với học sinh ở rất nhiều trường đại học trang phục có tiếng đều thập phần giỏi hơn.
Tú Nhi vừa muốn khen đại thiếu nãi nãi tay nghề so với tú nương bên ngoài còn tốt hơn, nhưng lại cảm thấy loại tán dương này không thích hợp với một hào môn Thiếu nãi nãi, liền trực tiếp khen Du Uyển có tài vẽ tốt.
Du Uyển tỉ mỉ vẽ lên mấy loại hoa, sau đó để Tú Nhi cùng một chỗ bàn luận chọn loại hoa tường vi nào tốt hơn, Du Uyển đang muốn cắt may vải, Lục Vi dạo phố trở về. Du Uyển buông đồ vật xuống đi đến tiền viện nghênh đón, liền thấy Lục Vi trong tay mang theo một cái hộp xinh đẹp, đằng sau nha hoàn của nàng là Tiểu Phương ôm hai chất vải.
"Đại tẩu, đây là ta từ nhà hàng Tây mang bánh kem về, bánh kem này không được trả lại, ngày hôm nay tỷ mau ăn hết a." Lục Vi đem bánh kem đưa tới.
Lễ vật đưa tới cửa, Du Uyển không tiếp tục khách khí, cười nói cảm ơn.
Lục Vi lại chỉ vào Tiểu Phương đang cầm chất vải trong tay nói: "Buổi sáng ta quên đưa vải tới, vẫn là nhờ Tứ ca nhắc nhở ta mới nhớ ra, đây là ta từ cửa hàng tơ lụa nhà chúng ta chọn, hồng phấn ta dùng, đỏ cho tẩu, Đại tẩu mặc loại vải màu đỏ này khẳng định rất đẹp."
Du Uyển có chút ngoài ý muốn, Lục Quý Hàn là người lạnh lùng kiệt ngạo như vậy, thế mà có thể cân nhắc đến điểm ấy.
Nàng thoải mái thu hai lễ vật, dẫn Lục Vi đi xem các bức hoạ tường vi để Lục Vi tự mình chọn. Lục Vi trông thấy Du Uyển thiết kế họa cho áo, nhãn tình sáng lên, nhìn quần áo thật đẹp, nhìn đa dạng thật đẹp, tiểu cô nương không tưởng tượng ra được dáng vẻ của thợ may, liền để Du Uyển tự mình làm chủ, nàng chỉ còn chờ nhận quần áo.
Tiểu cô nương hài lòng đi rồi, Du Uyển ngó ngó trên bàn hai chất vải cùng bánh kem, do dự mãi, quyết định ăn bánh kem trước.
Bánh kem có tám miếng vừa to vừa lớn, phía trên bôi một tầng bơ thật dày, ở phía bơ bên trên còn tô điểm mấy hình trái tim sô cô la đen sì. Sô cô la đặc biệt ngọt, Du Uyển đưa một miếng cho Tú Nhi, còn lại nàng ăn, kỳ thật ăn vào một nửa đã cảm thấy hơi no bụng, có thể thấy ăn thứ này dễ dàng khiến bụng khó chịu, Du Uyển cũng không phải là người thích lãng phí.
Ăn một hộp bánh kem vào trong bụng, Du Uyển quyết định không ăn cơm tối.
Ngày thứ hai, Du Uyển chuyên tâm vào may áo váy cho Lục Vi, Lục Vi chỉ cần áo, nhưng áo váy nguyên bộ vẫn thật đẹp.
Tuần này Lục thái thái, Đại di thái, Nhị di thái đều có xã giao, vẫn là khác biệt so với trước kia, chỉ gọi Du Uyển đi đánh bài một lần. Bởi vì từ lúc Lục Quý Hàn chỉ dạy học được chút kinh nghiệm, Du Uyển thua không có thảm như trước. Kỳ thật Du Uyển đời trước cũng thường thường bồi đám thái thái đánh bài, nhưng, thứ nhất không có người chỉ điểm nàng, thứ hai nàng đều để tâm tư tình cảm vợ chồng của nàng cùng Lục Tử Khiêm lên trên hết, chưa hề chân chính dụng tâm chơi bài, cho nên đánh bài từ đầu đến cuối giống hệt như người mới.
"Uyển Uyển bỗng thông minh nha." Nhị di thái không cao hứng lắm khen.
Du Uyển chỉ cười.
Lại đến thứ bảy, không đợi Du Uyển đi tìm Lục Vi, Lục Vi đã hưng phấn đến xem tiến triển may bộ đồ mới.
Du Uyển đã vá tốt phấn áo váy trắng, lấy chỉnh thể thanh lịch làm chủ, chỉ ở đường viền cổ áo, bên hông váy cùng hai ống tay áo thêu hoa tường vi khác nhau, váy dài dùng vạch phấn thêu một vòng Triền Chi Sắc Vi*, cùng cái áo phía trên làm nổi bật vẻ đẹp cho nhau. Lục Vi tuổi còn nhỏ, mặc bộ đồ này càng tăng thêm sự linh hoạt cùng dáng vẻ non mềm phấn nộn, nàng thích nó vô cùng, ôm lấy Du Uyển hôn một cái, sau đó liền trực tiếp chạy ra ngoài khoe khoang.
*Triền Chi Sắc Vi: Re lên mạng hỏi bác Gồ không ra, lên bản raw cố dịch ra thấy bông hồng gì đó nên Re nghĩ câu này đang chỉ Du Uyển may hoa tường vi màu hồng viền trắng. Nếu Re dịch sai thì cầu cao nhân giúp sửa lại.
Mẹ đẻ hai huynh muội đã qua đời, cha ruột còn chưa có trở lại, Lục Vi muốn khoe khoang, liền nghĩ đến anh ruột đầu tiên.
Lục Quý Hàn tuần này cũng không có nhàn rỗi, Lục lão gia muốn con trai về nhà học tập, an bài một quản sự chỉ bảo cho con trai mình, Lục Quý Hàn liền mặt lạnh đi theo quản sự dạo quanh bốn phía cửa hàng nhà mình, cuối tuần mới lấy một ngày nghỉ ngơi.
Ngày hôm nay hắn chuẩn bị đi lên núi bắn súng đi săn, quần áo đều đổi xong, áo sơ mi trắng thu vào thắt lưng quần, thắt lưng màu đen được thắt chặt, phác hoạ ra mảnh thân eo hẹp của nam nhân, dưới chân đi một đôi giày đen, tư thế hiên ngang chỉ có ở quân nhân lộ ra. Lục Vi nhìn thấy ca ca trong bộ dạng này liền ngẩn người, chỉ cảm thấy Tứ ca nhà mình thật là đẹp trai!
"Tứ ca rất đẹp trai a." Lục Vi cười hì hì khen.
Lục Quý Hàn hững hờ nhìn muội muội một chút, tiếp tục chơi với khẩu súng trong tay.
Lục Vi bĩu môi, đứng ở trước mặt hắn vươn tay ra: "Tứ ca nhìn muội thấy có thay đổi gì không?"
Lục Quý Hàn bố thí nhìn qua, cau mày nói: "Mập."
Lục Vi giận dữ, nhào tới đánh hắn, Lục Quý Hàn cười, không còn trêu đùa muội muội, vỗ nhẹ cái áo trên người nàng: "Đại tẩu làm?"
Lục Vi gật đầu, đắc ý xoay một vòng: "Có phải rất đẹp mắt hay không?"
Lục Quý Hàn trong mắt trông thấy muội muội, trong đầu lại đem muội muội đổi thành Du Uyển, nếu như nàng cũng ăn mặc thật xinh đẹp đến trước mặt hắn xoay quanh...
"Tạm được, chịu đựng có thể nhìn." Lục Quý Hàn không yên lòng nói.
Lục Vi lại đánh hắn một lần nữa.
Lục Quý Hàn sờ sờ đầu muội muội: "Đừng chỉ nhìn vào vẻ đẹp, ta nhớ muội đã nói muốn đưa Đại tẩu một kiện váy làm quà đáp lễ?"
Lục Vi kinh hô hét lên: "Muội suýt nữa quên mất!"
Lục Quý Hàn nói: "Vừa vặn ngày hôm nay ta rảnh, muội kêu Đại tẩu đi luôn, ta lái xe đưa hai người đi Hưng An lâu."
Hưng An lâu là cửa hàng Tây lớn nhất Nam Thành, bên trong bán đều là đồ nước ngoài, váy, đồ trang điểm, giày các loại đồ chơi cái gì cần có đều có, phụ nữ giàu có cùng các tiểu thư thích nhất đến Hưng An lâu đi dạo.
Lục Vi cảm thấy cái chủ ý này rất tốt, cùng ca ca hẹn ở đại môn bên kia lát nữa gặp, xong liền chạy đi mời Du Uyển. Du Uyển kiên trì không chịu nhận váy của Lục Vi, Lục Vi cũng kiên trì muốn đưa nàng đi chọn, Du Uyển không chịu, nàng liền ôm cánh tay Du Uyển kéo ra ngoài. Du Uyển nói thế nào cũng đều vô dụng, Tú Nhi cũng hỗ trợ Lục Vi khuyên nàng, Du Uyển không có cách đành phải đồng ý.
"Đi đến gặp thái thái nói một tiếng đi." Là nàng dâu mới gả tới, Du Uyển cảm thấy nàng đi ra ngoài nhất định phải nói với bà bà một tiếng.
Lục Vi lại cảm thấy đi ra ngoài chỉ là chuyện nhỏ, không có nghiêm trọng, còn khuyên Du Uyển đừng quá khách khí như vậy.
Du Uyển liền trực tiếp bị Lục Vi dẫn tới trước cửa Lục gia.
Trước cửa, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, lái xe nhìn thấy hai người đã sớm cửa xe đằng sau ra, vì vậy thân ảnh người nam nhân trong xe liền hiện ra. Không phải đi săn, Lục Quý Hàn đổi một thân âu phục màu trắng, hắn vô cùng lạnh lùng lăng lệ tướng* nhưng màu trắng này đã hơi dịu đi sự lạnh lùng trên người hắn lại.
*lệ tướng: sắc sảo,...
Du Uyển bước chân chậm lại, nghi hoặc mà nhìn về phía Lục Vi, Lục Quý Hàn cũng muốn đi sao?
Lục Vi cười giải thích nói: "Ngày hôm nay Tứ ca được nghỉ, chúng ta ngồi xe của ca đi Hưng An lâu."
Du Uyển không muốn cùng Lục Quý Hàn thân cận quá gần, nhưng, người đã đến trước xe, nàng tìm không được cớ né tránh. Triều đại xưa chị dâu cùng tiểu thúc muốn tránh hiềm nghi, hiện tại thời đại đã khác, các loại quy củ đều nới lỏng, huống chi, hai người cũng không phải là đơn độc đi mà còn có Lục Vi đi cùng.
Lục Vi chủ động ngồi sát bên cạnh ca ca, Du Uyển ngồi bên cạnh Lục Vi, đằng sau không gian rất lớn, ba người cũng đều là người gầy, không cần chen chúc.
Ô tô xuất phát, Lục Vi nhiệt tình cùng Du Uyển nói chuyện phiếm.
Lục Quý Hàn ngồi ở tận bên trong, không thể nghiêng đầu, hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi tay nhỏ của Du Uyển đặt lên trên đầu gối.
Hắn chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Khó được hôm cùng đi ra ngoài, ngày hôm nay muốn chiếm chút lợi lộc, tựa hồ không thể nào làm nổi rồi.
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả có lời muốn nói:
Kìm lòng không đậu nghĩ đến sự cố trong phòng thử áo, khụ khụ, ta muốn xem trí tưởng tượng của mình!
Cảm ơn tiểu tiên nữ nhóm địa lôi ~
- ---oOo----