Editor: Aki Re
Du Uyển đời trước chưa có tới Hưng An lâu.
Lục Tử Khiêm đối với nàng rất chu đáo, nàng bị đau đầu nhức óc, Lục Tử Khiêm sẽ lập tức phái người mời y, thậm chí còn bảo nha hoàn lui ra sau đó tự tay mớm nàng uống thuốc, nhưng trừ ngày lễ ngày tết hắn sẽ theo nàng về nhà ngoại, còn lại những ngày khác Lục Tử Khiêm chưa từng có mang nàng đi ra ngoài đi dạo qua, cái gì nhà hàng Tây hiệu buôn tây, những thứ này đối với Du Uyển nói đến đều là đồ vật ở một cái thế giới khác vậy.
Lục gia có ba vị tiểu thư, Lục Vi xem như là người thân nhất với nàng, nhưng hai người thân phận không giống, một người là Thiếu nãi nãi, một người là học sinh hồn nhiên ngây thơ có tiến bộ, Lục Vi cuối tuần cơ hồ đều là cùng các bạn học đi chơi. Du Uyển khi đó cũng đắm chìm trong nỗi buồn về sự bất hoà của hai vợ chồng, tính cách trầm mặc, đối với đám người Lục gia mà nói, nàng tựa như mỗi ngày đều sẽ xuất hiện ở bên đám Lục thái thái được bài trí một cái tên là "Đại thiếu nãi nãi", không có ai sẽ quan tâm quá nhiều tới nàng.
Bây giờ, nàng ngồi ở trong ô tô của Lục Quý Hàn, cùng Lục Vi trò chuyện vui vẻ.
Vì sao lại thành cái dạng này?
Du Uyển nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể cho là do nàng cùng Lục Quý Hàn lần đầu gặp nhau trước thời điểm ở đời trước. Kiếp trước nàng không có kém chút bị ô tô hắn đụng, không có đem vị trí đánh bài đưa cho hắn, về phần tại sao sự thay đổi nho nhỏ liền có thể tạo ra sự khác biệt lớn đến như vậy, Du Uyển cũng không thể nói rõ được.
Đến Hưng An lâu.
Cả Ba người cùng một chỗ xuống xe.
Lầu một bán các mặt hàng chính là vớ giày, đồ trang điểm cùng các loại đồ vật nhỏ, tầng hai mới là chuyên bán trang phục.
Lục Vi nắm tay Du Uyển đi đến phía trước, Du Uyển bị hấp dẫn bởi các mặt hàng phương Tây rực rỡ muôn màu, không kịp nhìn. Đi qua một cửa hàng bán nước hoa, Du Uyển hoàn toàn bị các loại bình nước hoa xinh đẹp bên trong mê hoặc, các bình trong suốt như thủy tinh, trong không khí hương thơm tràn ngập.
Lục Vi không có chú ý tới tầm mắt của nàng, Lục Quý Hàn ở phía sau nhìn thấy, nhưng hắn cũng không có gọi hai người dừng lại, chỉ nói với Lục Vi: "Các ngươi đi lên trước, ta ở phía dưới dạo chơi, một lúc sau đi tới tầng hai tìm các ngươi."
Nữ nhân đi dạo phố, kỳ thật cũng không có cần nam nhân đi cùng, Lục Vi cười đáp ứng.
Hai người rất nhanh lên lầu hai.
Tầng hai tất cả đều là bán quần áo, đại bộ phận đều là váy, nhưng cũng có sườn xám truyền thống cùng áo váy.
Du Uyển xuất thân từ tiệm may nhìn thấy toàn bộ đều là quần áo xinh đẹp. Nàng là nữ nhân trời sinh đối với hoa phục rất thích, lại là một người may vá ra ngoài từ góc độ chuyên nghiệp thưởng thức cùng nghiên cứu. Lục Vi lôi kéo nàng vào một cửa hàng nhìn, muốn vì nàng chọn lựa một kiện trang phục thích hợp nhất, Du Uyển lại như một người vừa bước vào sân trường học sinh, háo hức tiếp thu chiếc váy hiện tại lưu hành nhất.
"Đại tẩu, cửa hàng này có thứ tẩu thích không?" Lục Vi thấy nàng nghiêm túc, mong đợi hỏi.
Du Uyển trừ quan sát quần áo, còn chú ý tới giá cả cùng nhãn hiệu trên quần áo, tùy tiện lấy một kiện cũng đã mười lăm khối tiền!
Nàng liếc mắt nhìn nhân viên, vụng trộm đưa một ánh mắt phủ nhận cho Lục Vi.
Lục Vi liền mang nàng đi xem cửa hàng tiếp theo.
Thời điểm hai người đi dạo đến cửa hàng thứ ba, Lục Quý Hàn cũng đã tìm đến đây, chú ý thấy Du Uyển dùng ánh mắt chuyên chú nhìn quần áo, Lục Quý Hàn lập tức nhận ra được, Du Uyển cũng không phải là đang chọn quần áo, mà là đang nghiên cứu.
Lục Quý Hàn trong lòng hơi động, nhìn về áo váy Du Uyển tự may trên người muội muội, kỳ thật muội muội khen không sai, Du Uyển tay nghề không kém một chút nào có phần hơn tú nương danh tiếng khác.
"Tẩu sẽ tự may váy?"
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng tiếng trầm thấp réo rắt quen thuộc của nam nhân, Du Uyển giật mình, quay đầu liền đối mặt với cặp mắt đen thâm Thuý của Lục Quý Hàn.
Nàng trước tiên lui ra sau hai bước, rồi lắc đầu: "Sẽ không." Không được tiếp xúc qua kiểu dáng quần áo này, nàng nơi nào sẽ.
Lục Quý Hàn cũng không có trả lời lại.
Cửa hàng thứ năm là sườn xám, chuyên bán váy sườn xám kết hợp với kiểu dáng Trung Tây, tiệm này phi thường nổi danh, cửa hàng cũng rất lớn, bên trong có mấy vị thái thái, tiểu thư đi dạo. Có người nhận ra Lục Vi, nhiệt tình tới chào hỏi, Lục Vi cũng giới thiệu cho đối phương ca ca từ quân khu Nam Thành vừa mới trở về cùng chị dâu.
"Tứ ca, Đại tẩu, vị này chính là Tưởng Mạn Mạn Tưởng tỷ tỷ, nàng cùng Nhị tỷ là bạn học cùng lớp."
Du Uyển hướng người Lục Vi giới thiệu tên Tưởng Mạn Mạn mỉm cười.
Tưởng Mạn Mạn mười sáu tuổi, là cháu gái ruột của hiệu trưởng trường cao trung Nam Thành, nàng có mái tóc quăn theo phong cách phương Tây, cặp mắt to đào hoa trong veo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hồng hồng, là một nữ nhân phi thường xinh đẹp, so với ba tỷ muội Lục gia có phần xuất chúng hơn. Tưởng gia có lẽ không giàu có như Lục gia, nhưng ông nội của Tưởng Mạn Mạn là hiệu trưởng, Tưởng phụ thân cùng thúc thúc Mạn Mạn đều tham gia chính trí, luận địa vị, Tưởng gia vẫn cao hơn Lục gia một tầng.
Bởi vậy, Tưởng Mạn Mạn khi ở cùng Nhị tiểu thư Lục Phù, thời điểm Lục Phù nịnh bợ nàng càng nhiều.
Tưởng Mạn Mạn cùng Lục Phù quan hệ tốt, bất quá, hôm nay Tưởng Mạn Mạn là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Quý Hàn.
Nàng hiếu kì lớn mật đánh giá Lục Quý Hàn, không có lưu ý Du Uyển đang khách khí cười một tiếng.
Du Uyển đã thành thói quen bị bằng hữu nhà giàu ngang băng Lục gia không để mắt đến, cũng không để ở trong lòng, yên lặng đứng ở một bên làm trang trí.
"Ngươi là Tứ ca của Vi Vi? Ta làm sao cho tới bây giờ chưa thấy qua ngươi?" Tưởng Mạn Mạn ngửa đầu, cặp mắt xinh đẹp đào hoa nhìn thẳng vào con mắt của Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn thần sắc hờ hững.
Lục Phù lúng túng hoà giải: "Tứ ca ta ở phương bắc học hơn hai năm tại trường quân đội, tháng này vừa mới trở về."
Tưởng Mạn Mạn ánh mắt sáng lên, hưng phấn hỏi Lục Quý Hàn: "Trường quân đội chơi vui không? Ngươi có hay dùng súng không?"
Hai nữ sinh bên cạnh đi cùng nàng cũng đều khẩn trương nhìn xem Lục Quý Hàn, năm nay rất lưu hành phim chiến tranh, trong điện ảnh nhóm nam chính mặc đồng phục, bắn súng như thần, hấp dẫn một nhóm lớn nữ học sinh trẻ tuổi. Lục Quý Hàn đã có dung mạo cùng dáng người xuất chúng, gia thế hơn người, còn học ở trường quân đội, nếu đem hắn ném vào trường nữ sinh, nhất định sẽ bị nhóm nữ học sinh vây quanh.
Đối mặt với sự thổi phồng của đám nữ hài tử, mắt Lục Quý Hàn nhìn về phía Du Uyển.
Ánh mắt Du Uyển đã rơi xuống váy sườn xám đối diện, cũng không nghe bọn hắn đang nói chuyện gì.
"Đi chọn quần áo, chọn xong liền đi." Không nhìn ba người bọn Tưởng Mạn Mạn, Lục Quý Hàn không quá kiên nhẫn đối với người quen muội muội giới thiệu.
Bị lạnh nhạt rõ ràng như thế, Tưởng Mạn Mạn mặt vụt đỏ lên, quả thật quá mất mặt!
Lục Vi lúng túng, nhỏ giọng giải thích rõ: "Tứ ca ta không thích nói chuyện, các ngươi chớ để ý."
Lúc này Lục Quý Hàn đã đi về phía chiếc ghế sô pha đặt trong cửa hàng, bóng lưng kiệt ngạo.
Tưởng Mạn Mạn nhìn thấy thân ảnh cao lớn của hắn, cắn cắn môi quay đầu đi, hai người tùy tùng phía sai ngó ngó nhau, cùng một chỗ đuổi theo.
Các nàng vừa đi, Lục Vi hai ba bước đi đến bên người Lục Quý Hàn, bĩu môi phàn nàn: "Tứ ca, ngươi làm sao một chút mặt mũi cũng không chừa cho Tưởng tỷ tỷ."
Lục Quý Hàn hai tay cắm trong túi quần, lưng tựa ghế sô pha, nghiêng đầu dò bên trong cửa hàng quần áo.
Lục Vi nhìn thấy bộ dạng này của hắn, quyết định ngày hôm nay nhất định phải mua thật nhiều mấy bộ y phục, hung hăng làm thịt Tứ ca một trận.
"Đi, chúng ta đi chọn quần áo, sườn xám của tiệm này nổi danh nhất, Đại tẩu nhất định phải mua một kiện!" Lục Vi cũng muốn lôi kéo chị dâu cùng lúc làm thịt anh ruột mình.
Du Uyển chỉ cười, ngẩng đầu một cái lại nhìn thấy đối diện treo một kiện váy sườn xám, sườn xám nền trắng, thật hâm mộ khi dùng được đường chỉ thêu nhẹ lên từng đoá hoa hải đường cùng Lục Diệp* phối cùng cực kỳ thanh nhã, còn tăng thêm phần kiêu ngại bên trong. Hai tay áo váy sườn xám bình thường có thêu đường viền hoa, cổ áo dùng ngọc trai đính lên, nhiều sườn xám mỹ lệ như vậy chỉ có bộ này khiến cho tim Du Uyển đập thình thịch.
*Lục Diệp: Lá cây màu xanh lá.
Nhưng nàng kịp thời che giấu sự yêu thích của mình, nhìn kiện sườn xám bên cạnh một lúc, Du Uyển len lén liếc mắt xem giá cả thấy trên nhãn hiệu ghi sáu mươi tám khối!
Du Uyển cũng không tiếp tục nhìn nó nữa!
"Đại tẩu, ngươi nhìn xem cái này thế nào?" Lục Vi chọn trúng một kiện sườn xám trắng thuần khiết, nhảy cẫng hỏi Du Uyển.
Du Uyển cảm thấy thật đẹp mắt, gật đầu.
Lục Vi rất thích, liền để phục vụ giúp nàng tìm kích thước phù hợp với nàng, vui vẻ vào phòng thử áo mặc thử.
Lục Quý Hàn quét mắt nhìn dáng người mảnh khảnh của muội muội, khó mà phát hiện lắc đầu, sườn xám loại quần áo này càng thích hợp với người có dáng người duyên dáng hơn.
Hắn lại lần nữa hướng Du Uyển nhìn.
Du Uyển mới mười sáu tuổi, kỳ thực đã là nàng dâu mới gả, nàng vóc dáng không tính là cao gầy, nhưng tỉ lệ cơ thể đặc biệt tốt, thời điểm nhìn qua áo váy không rõ ràng, nhưng Lục Quý Hàn đã thấy qua nàng mặc sườn xám. Ngực to eo nhỏ chân dài, quả thực là trời sinh phù hợp mặc sườn xám. Lúc này nàng đứng bên cạnh Lục Quý Hàn, khuôn mặt ôn nhu đẹp như tranh vẽ.
Lục Quý Hàn cấp tốc đảo mắt một vòng bên trong tiệm sườn xám, sau đó bị một kiện sườn xám đỏ mận hấp dẫn, với màu sắc kiều mị* này, nàng mặc vào chắc chắn rất đẹp, bất quá, Lục Quý Hàn cũng nhìn ra được Du Uyển không phải là người đang phô bày tính tình, lại nhìn lần nữa, hắn liền chọn trúng món sườn xám nền trắng thêu hoa hải đường Du Uyển vô cùng thích kia.
*kiều mị: quyến rũ,...
Hắn hướng nhân viên phục vụ vẫy vẫy tay.
Nữ nhân viên phục vụ đi tới, cúi đầu nghe hắn nói, vừa nghe vừa nhìn Du Uyển, sau đó nữ nhân viên phục vụ gật gật đầu, an bài một nhân viên khác đi tìm một bộ sườn xám cùng kích thước gần đúng với Du Uyển.
"Ta cảm thấy món kia Đại tẩu rất thích." Lục Quý Hàn bước nhẹ đến phía sau Du Uyển, xoay người ở bên tai nàng nói.
Du Uyển giật nảy mình!
Lục Quý Hàn đứng thẳng cười, chỉ vào sườn xám hắn đã chọn để Du Uyển nhìn.
Du Uyển nhanh chóng liếc mắt nói: "Ta cũng không phải rất thích nó."
Lục Quý Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của nàng, thấp giọng hỏi: "Vậy tẩu thích kiện nào?"
Du Uyển lắc đầu: "Ta không thường xuyên mặc kiểu dáng phương Tây này."
Lục Quý Hàn cười: "Không thử một chút làm sao biết." Nói xong, hắn tự nhiên nhẹ nhàng nắm bả vai Du Uyển, đẩy nàng tới hướng nhân viên đang đi đến, sử dụng âm lượng bình thường nói: "Đại tẩu khó được hôm đi ra ngoài, thử một chút đi, ánh mắt của ta sẽ không sai."
Hắn biểu hiện ra dáng vẻ tình cảm thúc tẩu của hai người vô cùng tốt, mắt thấy hai nhân viên đều cười nhẹ nhàng mà hướng các nàng nhìn, Du Uyển lúc này như đang tận lực tránh né thân cận với hắn, cũng tỏ vẻ không bình thường.
"Thật sự không cần." Du Uyển cứng đờ đi theo hắn hai bước, không hề để lại dấu vết bàn tay của hắn vừa rời khỏi bả vai.
Lục Quý Hàn đứng trước mặt nàng cản lại, đôi mắt băng lãnh toát lên vẻ nguy hiểm: "Ta đây là lần đầu tiên giúp nữ nhân chọn quần áo, xin Đại tẩu nể tình chút."
Du Uyển sắc mặt biến hóa, cảm thấy trong lời nói của hắn có chứa hàm ý.
Nhưng vào lúc này, trong tiệm lại có hai vị khách nhân tới, là đôi mẹ con.
"Đi thử y phục, đừng cần ta thúc tẩu lần thứ hai." Lục Quý Hàn trầm thấp uy hiếp, nói xong như không có việc gì từ bên cạnh nàng đi ra, dù vậy, Du Uyển vẫn phát giác được hai mẹ con mới tới tựa hồ hướng sang bên này nhìn bọn hắn mấy lần.
Du Uyển sợ người khác nghị luận, càng sợ nàng không đi thử đồ Lục Quý Hàn thật sự lại đến thúc nàng.
Nàng miễn cưỡng vui cười từ trong tay người nữ bán hàng tiếp nhận quần áo, tâm tình phức tạp đi đến phòng thử áo bên cạnh Lục Vi, nàng mới vừa đi vào liền nghe tiếng Lục Vi đi ra. Phòng thử áo rất nhỏ, chẳng khác nào một cái rương bịt kín, Du Uyển đóng cửa lại, biết người bên ngoài không cách nào vào được nhưng nàng vẫn không buông ra.
Nàng chưa từng có ở nơi khác ngoài phòng ngủ cởi quần áo ra.
Nàng đứng ở bên trong phòng gỗ, không biết qua bao lâu, sát vách có người quay lại, nàng nghe thấy tiếng Lục Vi hỏi thăm: "Đại tẩu, ngươi đã đổi xong chưa?"
Du Uyển tỉnh táo lại, cười nói: "Đã thử qua, không quá phù hợp."
Nói xong, Du Uyển mở cửa phòng thử áo ôm quần áo đi ra, chờ Lục Vi ở bên ngoài.
Sau ba phút, Du Uyển cùng Lục Vi cùng rời khỏi khu vực phòng thử áo.
Lục Quý Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, trông thấy Du Uyển mặc áo váy đi tới, hắn nhíu nhíu mày.
Du Uyển không có hướng sang bên hắn nhìn, đưa sườn xám đang ở trong tay cho nhân viên phục vụ: "Nhận lấy đi."
Nhân viên phục vụ nghi hoặc hỏi: "Kích thước không thích hợp sao?"
Du Uyển qua loa gật đầu.
Nhân viên phục vụ đề nghị đổi kiện khác thử một chút, Du Uyển vừa muốn cự tuyệt, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm không thể nghi ngờ của Lục Quý Hàn: "Liền lấy kiện này, bọc lại đi."
Du Uyển nhíu mày, Lục Vi không hiểu nhìn về phía ca ca.
Lục Quý Hàn hướng muội muội cười: "Đại tẩu thích cái này, chẳng qua là ngượng ngùng không muốn nhận lễ vật quý giá như vậy."
Lục Vi đã hiểu, lập tức khuyên Du Uyển đừng khách khí với nàng, Du Uyển thấy hai huynh muội bọn hắn cố chấp như vậy cảm thấy không nhận cái sườn xám này không được.
Lục Quý Hàn dứt khoát đưa tiền, nhân viên phục vụ gói kỹ quần áo, đem hai cái túi tinh xảo đưa cho Du Uyển, Lục Vi.
Lục Quý Hàn vượt lên trước nhận lấy, một tay mang theo hai cái túi.
Lục Vi thỏa mãn hừ một tiếng: "May là ca vẫn còn mấy phần khí độ của nam nhân đấy."
Lục Quý Hàn cười không nói, đi ra khỏi cửa hàng sườn xám, nhìn phía trước muội muội nắm tay Du Uyển, Lục Quý Hàn đem một vật nhét vào túi sườn xám của Du Uyển.
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đừng nóng vội, thời cơ đã đến, phòng thử áo chắc chắn sẽ có!
p. s.: Hôm qua quịt canh, giai nhân thực sự không còn khí lực bổ a, tấu chương phát 100 cái tiểu hồng bao làm nhận lỗi đi, ha ha ha
Cảm ơn tiểu tiên nữ nhóm địa lôi ~
- ---oOo----
Re: Trước khi drop chuẩn bị ôn thi ta bạo chương nhẹ cái cho mọi người đỡ quên ta. Đây là tất cả chương ta edit định 2 chương/ tháng nhưng thấy nghiệp quá sợ nghiệp quật khiến thi trượt nên quất hết luôn 😂 Hôm nay lẽ ra phải đăng sau VNO một ngày nhưng ta lại đăng trước VNO 😊 ưu tiên đăng wattap một bữa tại sao ít quá mà.
Nhớ vote ngôi sao sáng nhé. 😘😘 À mà nếu được 50 sao Re hứa thi xong sẽ bạo chương lần nữa. 😉