• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong tiểu viện của Cố Phúc, Mèo Con nằm ở trên giường không có việc gì làm, không phải may vá chỉ là cùng Nam Qua làm vài món ăn. Không chỉ có Nam Qua khí sắc càng ngày càng tốt, ngay cả Cố Phúc cùng Cố Toàn cũng béo lên một vòng. “Mèo Con, muội nói Ngọc Nhi như thế nào mấy ngày nay cũng không đến ăn cơm?”. Nam Qua buồn bực hỏi. Mèo Con cầm trong tay một quyển tiểu thuyết phố phường mà Cố Toàn đưa cho nàng xem không chuyển mắt, ngoài miệng không chút để ý nói: “Còn có chuyện gì ? Dù sao Ngọc ca là cô gia tương lai Liễu gia, hắn cũng không bị bỏ đói!”. Trong lòng đoán có thể là tị hiềm ? Dù sao quy củ thế gia nhiều, chú ý nam nữ bảy tuổi không giống nhau, hơn nữa còn có Nam Qua ở đây! “Huynh ấy bất quá vài ngày không đến, Mèo Con ngay lại quên huynh rồi ?”. Trần Quân Ngọc vừa mới vào cửa chợt nghe đến Mèo Con nói, không khỏi cười mắng, nâng tay cho nàng một ít hạt dẻ. Mèo Con vuốt cái trán, ủy khuất nói: “Nào có ! Muội nói chính là sự thật thôi!” Trần Quân Ngọc nhìn sách trong tay nàng, liếc mắt một cái nói: “Đây là cái gì?” Mèo Con nói: “Tiểu thuyết” Trần Quân Ngọc lại liếc mắt một cái, không khỏi nhíu mày nói: “Ai đưa cho muội?” “Tiểu ca cho”. Mèo Con sảng khoái bán đứng Cố Toàn, đề phòng mà đem sách để ở sau người nói: “Ngọc ca, huynh cũng không thể lấy đi” Trần Quân Ngọc bật cười nói: “Huynh không lấy đi, lần sau muội muốn xem sách, trực tiếp nói với huynh, đừng tìm tiểu ca của muội”. Hắn lại nhình Mèo Con nắm chặt sách, khóe miệng giật nhẹ. Mèo Con bĩu môi, đối sách của Trần Quân Ngọc, không phải thật sự cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn là gật gật đầu nói: “Được” Nam Qua vừa thấy Trần Quân Ngọc vội vàng cười nói: “Ngọc Nhi, đệ đã đến rồi, vừa lúc đồ ăn mới nấu xong ! Hôm nay có món đệ thích ăn nhất”. Nam Qua bảo Tiểu Đào đem từng món ăn bày lên bàn ăn. Trần Quân Ngọc nhìn thấy trên bàn ăn có một đĩa tôm bích loa không khỏi nhãn tình sáng lên: “Mèo Con quả nhiên thương huynh, biết huynh đến đây, làm riêng món ăn này!” Mèo Con chu cái miệng nhỏ nhắn, tay trái nâng cằm, lười biếng nói: “Đại ca, Ngọc ca, nhị ca, tam ca khi nào thì trở về ? Đã là mùng bốn rồi!” Cố Phúc nói: “Sắp rồi, sắp rồi, phỏng chừng một hai ngày nữa” Mèo Con nói với Cố Phúc: “Đại ca, chờ nhị ca đến đây, huynh bảo huynh ấy đến Liễu gia đón muội được không? Muội muốn về nhà trước” Trần Quân Ngọc kinh ngạc hỏi: “Mèo Con không thích ở nơi này?” Đương nhiên không thích! Mèo Con trong lòng tiếp một câu: “Muội nhớ mẹ, cha”. Lại nói tiếp, nàng đời này còn không có rời đi cha mẹ lâu như vậy ! Nàng ủy khuất mím mím cái miệng nhỏ nhắn nói: “Nhất là cha, muội đã hơn ba tháng không gặp!” Trần Quân Ngọc buồn cười nhu nhu đầu của nàng: “Đúng là nắm gạo nếp! Chỉ biết dán lấy cha mẹ, tương lai lập gia đình làm sao bây giờ?” Mèo Con lầu bầu nói: “Muội không lấy chồng, mẹ đã đáp ứng muội!” Mọi người vừa nghe đều cười vui vẻ, Cố Phúc cười ha ha ôm lấy tiểu muội nói: “Được! Về sau ca ca giúp muội bắt rể, cho ngươi cả đời đều ở trong nhà” Trần Quân Ngọc nói: “Mèo Con cũng đã chín tuổi, thêm vài năm cũng nên lập gia đình” Cố Phúc đánh giá tiểu muội trong ngực: “Ta đã quên Mèo Con đã chín tuổi , còn vẫn nghĩ đến nàng mới ba bốn tuổi ! Cả ngày giống như một cái đuôi nhỏ cứ xoay quanh đằng sau mẹ” Khóe miệng Trần Quân Ngọc giơ lên một chút tươi cười nói: “Cũng đúng ! Đệ còn nhớ rõ lúc đại tẩu còn chưa tới nhà của chúng ta, mẹ rất bận, đều là huynh và đệ hai chúng ta giúp Mèo Con cùng Toàn Nhi đổi tã ! Khi đó Mèo Con, giống như là phấn trắng , nho nhỏ tròn tròn” Cố Phúc nói: “Đúng vậy, khi đó Mèo Con rất nhu thuận, bình thường cũng không khóc không nháo, chỉ có lúc mắc tiểu mới khóc” “Đệ còn nhớ rõ Mèo Con một tuổi đã tự mình ăn cơm, Toàn Nhi tới ba tuổi còn muốn mẹ đút !” “Cũng đúng, khi đó…” Mèo Con nghe thấy mà thần tình đầy hắc tuyến: “Đại ca, Ngọc ca, muội đã đói bụng!”. Miệng nàng run rẩy, đánh gảy hai vị “Lão bá” nhớ lại! Rất mất mặt! Bọn họ không biết rằng cho dù là ngụy la lỵ cũng có tự tôn sao?! Hai người nghe nói cười ha ha, Cố Phúc đem nàng đặt vào chỗ, điểm điểm cái mũi nhỏ của nàng nói: “Được rồi! Chờ tiểu nhị tới, huynh bảo hắn trước mang muội về nhà. Dù sao hắn cùng tiểu tam không giống, phải vội vả chạy về nhà” Mèo Con nghe vậy vui vẻ gật gật đầu, lúc ăn cơm xong, Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc liền vội vàng đi đọc sách. Mèo Con cùng Nam Qua quay về phòng bếp, chuẩn bị làm ít điểm tâm, cho mấy vị ca ca buổi chiều ăn. Đúng rồi! Mèo Con nghĩ nghĩ, nói với Tiểu Đào: “Tiểu Đào, cô đi chợ mua một cân tôm tươi về đây” Nam Qua hỏi: “Mèo Con, buổi tối muội còn muốn ăn nữa sao?”. Nàng không phải vẫn thường nói là buổi tối thì không thể ăn món mặn sao? Vốn Mèo Con vì đứa nhỏ trong bụng của nàng, vẫn ăn chay đến khi nàng sinh hạ mới thôi, sau này Mèo Con bị thương, mới đình chỉ ăn chay. Mèo Con lắc lắc đầu nói: “Không phải, muội để buổi tối làm đem biếu Liễu phu nhân”. Ở tại trong nhà người ta, có món gì ngon, đương nhiên phải đem cho chủ nhà một phần. Nam Qua gật đầu nói: “Cũng đúng, Liễu phu nhân tiếp đãi chúng ta rất tốt, trước đó vài ngày còn tặng ta vài món quần áo mới ” Mèo Con mỉm cười nói: “Đúng vậy!”. Lại nói tiếp, Lệ Nương tỷ tỷ cũng tặng nàng vài món quần áo mới mà bản thân chưa mặc qua, mặc kệ thế nào, nàng cũng nên hảo hảo cảm tạ người ta. Liễu gia không thiếu tiền, chỉ có thể đưa ít món ăn qua thôi. “Tôm là từng con từng con bóc vỏ từ tôm tươi, lá trà được dùng cũng là trà mới đầu năm nay… ” Liễu giáo thụ cùng Liễu phu nhân nhìn trước mặt một mâm tôm bích loa, tôm no đủ màu ánh bạc, cho vào miệng không chỉ có mùi vị tươi mới, còn có mùi lá trà thơm ngát. Liễu giáo thụ thường một ngụm, không khỏi khen: “Nghĩ đến việc lấy trà làm đồ ăn, thật sự là hay lắm! Thật tao nhã!” Liễu phu nhân cũng vui mừng nói: “Đứa nhỏ này thật đúng là cùng Trí Viễn giống nhau, thích mấy thứ loan loan nhiễu nhiễu gì đó!” Liễu giáo thụ đang gắp một con tôm đưa vào miệng, nghe thấy Liễu phu nhân nói, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Cô nương ấy và Trí Viễn có quan hệ gì?” Liễu Văn Lệ nghe thấy, cúi đầu xuống ăn cơm, mà Liễu Văn Lý mờ mịt nhìn Liễu phu nhân. Liễu phu nhân liếc mắt một cái, bảo nha hoàn gắp tôm cho hắn ăn: “Ăn nhiều một chút, gần đây học hành thật vất vả” Liễu Văn Lý nói: “Lục muội tay nghề thật giỏi, hôm nay làm điểm tâm cũng ngon” Liễu phu nhân kinh ngạc hỏi: “Con như thế nào biết lục muội làm điểm tâm?” “Là lục muội làm cho tiểu ngũ ăn, bị con đoạt một nửa”. Liễu Văn Lý nói: “Mẹ, con muốn có một cái cặp sách giống tiểu ngũ” Liễu phu nhân nói: “Được! Được!” Liễu giáo thụ nhíu mày buông chiếc đũa nói: “Ăn không nói, uống không nói, thánh nhân dạy bảo con đều đã quên? Còn có, ta đã nói gì với con? ‘Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan’(*), con rõ ràng có vài cái túi sách rồi, còn chưa dùng hư lại đổi, con phải biết rằng ở bên ngoài…” (*) ‘Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan’ nghĩa là cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra kiệm cần. Liễu Văn Lý vừa nghe đã vội vàng đứng dậy cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, phụ thân đại nhân, con sai rồi” Liễu phu nhân đau lòng ôm chầm con trai nói: “Được rồi! Được rồi! Nó mới vài tuổi ! Đừng nghiêm khắc như vậy được không? Chàng mới vừa rồi không phải cũng vừa nói chuyện sao? Lại nói bất quá cũng chỉ là một cái túi sách mà thôi, cũng không phải việc lớn gì”. Nàng ôm con trai nói: “Lát nữa ăn cơm xong bảo Lý mụ may cho con, ngày mai con liền có một cái túi sách mới!” Liễu Văn Lý sợ hãi nhìn Liễu giáo thụ, Liễu giáo thụ đối với lời của Liễu phu nhân chỉ biết hít một ngụm: “Các ngươi đều đi xuống đi!” “Dạ!”. Liễu Văn Lệ cùng Liễu Văn Lý đứng dậy hướng cha mẹ cáo từ rời đi. Chờ nha hoàn bà tử đều lui ra, Liễu giáo thụ mới thở dài nói: “Phu nhân, nàng cưng chiều Văn Lý như vậy là không được” Liễu phu nhân nói: “Ta nào có cưng chiều nó! Chàng nhìn nó ngoan như vậy, không phải chỉ muốn một cái túi sách thôi, có cái gì to lớn đâu”. Nàng thấy Liễu giáo thụ còn muốn nói, liền nói: “Ta muốn chờ sau khi Cố tiên sinh thi đậu, liền đem chuyện của Cố lục cô nương nói Trí Viễn” “Cái gì?!”. Liễu giáo thụ đang uống trà, nghe vậy thiếu chút nữa một miệng đầy trà đều phun ra: “Phu nhân, ta nhớ rõ Cố lục cô nương còn chưa đến mười tuổi ?” Liễu phu nhân thần sắc không hờn giận nhìn Liễu giáo thụ: “Chàng có ý tứ gì? Cảm thấy Trí Viễn già sao?” Liễu giáo thụ vội vàng lắc đầu nói: “Làm gì có ! Ý tứ của ta là nói Cố lục cô nương năm nay mới chín tuổi, cho dù là mười ba tuổi thành thân, còn phải đến ba bốn năm nữa? Trí Viễn chờ được như vậy sao?” Liễu phu nhân thở dài nói: “Như thế nào chờ không được? Tuổi cũng không sai biệt lắm! Chàng có biết Trí Viễn lần này đi ra ngoài bao lâu không?” “Bao lâu?”. Liễu giáo thụ nghi hoặc hỏi: “Nhiều lắm một năm đi?” Liễu phu nhân nói: “Lúc trước ta cũng tưởng là hơn một năm, nhưng sau mới biết được chúng ta đều bị xú tiểu tử Trí Viễn kia lừa! Hắn ra ngoài một chuyến này, ít nhất phải đi ba năm!” Liễu giáo thụ hoảng sợ: “Không thể nào?”. Hắn lập tức nghĩ đến: “Vậy kỳ thi mùa xuân năm sau làm sao bây giờ?! Đứa nhỏ này lần trước là bởi vì nhạc phụ nhạc mẫu qua đời, hắn phải giữ đạo hiếu không đi thi, lần này chẳng lẽ lại muốn bỏ lỡ? Ai, thật sự là rất đáng tiếc!” Liễu phu nhân trợt trừng mắt: “Thi! Thi! Trong mắt chàng trừ bỏ thi cử còn có cái gì?!”. Nàng cầm lấy khăn lau nước mắt nói: “Khai thuyền rời bến, chuyện tình cửu tử nhất sinh như vậy, thằng bé này lại hồn nhiên không thèm để ý, cả ngày chỉ nghĩ chạy ra bên ngoài! Cả ngày làm cho trưởng bối chúng ta lo lắng!” Liễu giáo thụ thấy vợ yêu khóc, vội vàng tự mình lấy khăn lau: “Phu nhân, nàng đừng khóc! Đợi Trí Viễn trở về ta sẽ hảo hảo khuyên nhủ hắn! Bảo hắn không cần xuất ngoại nữa!” Liễu phu nhân nói: “Nói thì được cái gì? Đại ca ngay cả gia pháp đều dùng qua, hắn vẫn là làm theo ý mình, có thể làm sao bây giờ? Nếu muốn cho hắn hồi tâm, chỉ có thể bảo hắn cưới vợ sinh con, mới có thể lưu lại hắn!” “Đúng! Đúng! Sinh con! Cưới vợ!”. Liễu giáo thụ vội vàng phụ họa. Liễu phu nhân thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi cười phù một tiếng, Liễu giáo thụ thấy nàng nở nụ cười, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau nước mắt cho nàng, mới hỏi nói: “Phu nhân, vậy nàng như thế nào mà nghĩ đến Cố lục cô nương ?” Liễu phu nhân nói: “Chàng xem Cố lục cô nương năm nay mới chín tuổi, chờ ba năm sau Trí Viễn trở về, cũng mới mười hai tuổi, chúng ta đến nhà cầu hôn! Chờ tam môi lục sính xong, ít nhất cũng có một hai năm, mười bốn mười lăm tuổi, không phải là thời điểm xuất giá tốt nhất sao? Lại nói, Cố lục cô nương chàng và ta cũng đã thấy rõ, hiểu rõ, cũng không sợ tính cách, hay gia cảnh linh tinh. Nếu tìm một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, người ta sẽ chờ Trí Viễn thời gian dài như vậy sao?” Liễu giáo thụ nhu nhu cái trán vô lực nói: “Nàng nghĩ thật chu toàn” Liễu phu nhân đắc ý nói: “Đương nhiên!” “Nhưng mà….” Liễu giáo thụ chậm rãi nâng chén trà đã nguội lạnh nhấp một ngụm nói: “Nàng không phải nên hỏi Cố gia một chút, có chịu đem con gái gả đi không?” Liễu phu nhân ngẩn người, đầy ngập nhiệt tình bị Liễu giáo thụ tát một chậu nước đá, nhiệt tình tắc hơn một nửa, nàng chần chờ nói: “Vì cái gì không muốn? Trí Viễn không tốt sao?” Liễu giáo thụ thở dài nói: “Vừa vào nhà giàu thì giống như có thâm thù đại hải, suy nghĩ một chút cũng đủ biết người ta không muốn gả con gái vào nhà giàu, càng không nói Cố gia sủng con gái như vậy. Trí Viễn dù có muốn, cũng chỉ sợ người ta sẽ không lo lắng sao?”. Huống chi hắn có một cái thanh danh khắc thê như vậy! Liễu giáo thụ âm thầm nói, bất quá lời này hắn là vô luận như thế nào sẽ không nói ra. Liễu phu nhân nóng nảy: “Phu quân, vậy chàng nói phải làm sao bây giờ? Cố lục cô nương kia ta càng nhìn càng thích, ăn nói ngọt ngào, nhân phẩm ngoại hình lại xuất chúng. Mỗi ngày lại đây nói chuyện với ta, còn có mỗi ngày đều tự mình làm nhiều món điểm tâm. Cô nương tốt như vậy tìm ở chỗ nào? Chỉ tiếc Văn Lý đã đính thân, bằng không ta còn thật muốn đem nàng thú vào cửa làm con dâu !” Liễu giáo thụ nói: “Quên đi, con cháu đều có phúc của con cháu. Duyên phận này, không phải của nàng, nàng có cưỡng cầu cũng vô dụng. Không làm con dâu, thì làm cháu dâu, tương lai cũng có thể lại đây cùng nói chuyện với nàng thôi” Liễu phu nhân miễn cưỡng gật gật đầu nói: “Được rồi! Bất quá nếu thực có cơ hội, chàng cần phải giúp ta nói một tiếng với Cố gia ! Chàng là thầy của Tư Thành, lời của chàng nói bọn họ cũng sẽ nghe” Liễu giáo thụ nói: “Chuyện này là đương nhiên” Lại nói Cố Lộc cùng Cố Thọ cũng không biết sao lại chậm chạp không đến, đừng nói là Mèo Con trong lòng sốt ruột, hai người Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc cũng sốt ruột, sẽ không xảy ra vấn đề gì đi? Đến buổi chiều mồng tám, hai người mới trở về Tô Châu. Cố Thọ vội vã chạy về Lão Hòe thôn, vừa đến Tô Châu cũng không cùng đại ca chào hỏi, trực tiếp ngồi thuyền về Đông Sơn trấn, mà Cố Lộc phải xử lý một chút hàng hóa mang về, liền ở phủ Tô Châu một ngày. “Mèo Con muốn theo huynh trở về?”. Lúc ăn cơm tối, Cố Lộc kinh ngạc hỏi. “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, làm nũng nói: “Nhị ca, muội muốn về nhà, muội nhớ mẹ” Cố Lộc điểm cái mũi nhỏ của nàng: “Đúng là tiểu gạo nếp! Tương lai lập gia đình làm sao bây giờ?” Mèo Con phồng má nói: “Muội không lấy chồng!” Cố Lộc nghe vậy ha ha cười: “Được! Muội không muốn lấy chồng, ca ca giúp muội bắt rể!” Nam Qua nghe xong cười khúc khích: “Nhị đệ, lời của đệ cũng giống như lời của A Phúc ” Cố Lộc yêu thương nhu nhu tóc của Mèo Con nói: “Đương nhiên rồi, chúng ta từ nhỏ đã nuôi muội muội, cũng thật luyến tiếc nàng lại ủy khuất gả cho những người khác” Mèo Con thỏa mãn cười mị ánh mắt: “Nhị ca, ngày mai huynh đi dạo phố với muội được không?” Cố Phúc nghi hoặc hỏi: “Muội muốn mua cái gì sao?” Mèo Con cười tủm tỉm nói: “Muội muốn mua mấy khối vải đẹp một chút, còn phải mua một chút chỉ” Cố Phúc nghĩ nghĩ nói: “Được, ngày mai huynh dẫn muội đi”“Dạ! Cám ơn ca ca!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK